Tác giả:

Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc…

Chương 31: Chương 31

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… “Mình là trời sinh, cậu không tu được! ! Mình muốn được phân công lên núi đào măng quá.”Đào măng là chuyện tốt, trong đầu Miêu Thải Ngọc đã xuất hiện rất nhiều cách chế biến măng."Trời mưa đừng hòng nghĩ đến việc đào măng." Ai mà không muốn đi đào măng chứ, cho dù măng không thuộc về bọn họ cũng không sao, quá trình đào măng đối với Tiền Viên Viên mà nói rất vui vẻ, nhưng nếu trời mưa, cô sẽ không muốn ra ngoài làm việc nữa.Cả người ướt sũng, rất khó chịu, cô ấy ghét nhất là thời tiết ẩm ướt.“Chút mưa này không tính là gì, không mưa được mấy tiếng đâu." Hiện tại bên ngoài mưa không lớn lắm.“Cậu muốn cùng Tiết Hoa An làm việc sao?”"Không phải, mình mới không muốn làm việc cùng một chỗ với anh ấy, mình chỉ muốn đào măng thôi, hái trái cây mình cũng rất thích, sau này kết hôn rồi thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, ban ngày làm việc không cần suốt ngày dính cùng một chỗ, nhìn được ăn không được, không bằng không nhìn."“Hơn nữa mình cảm thấy nhìn anh làm việc mình sẽ đau lòng, chuyện khác có thể đau lòng nhưng cuộc sống vợ chồng không thể, chỉ cần mình không mệt mỏi thì anh cũng không thể cảm thấy mệt mỏi.”Không nên đau lòng cho đàn ông, đau lòng cho bọn họ người bất hạnh chính là mình.Tiền Viên Viên nghe chị em tốt lớn mật phát biểu, lặng lẽ nhìn bốn phía, xác định không ai nghe thấy mới trả lời: "Cậu đừng ở bên ngoài nói những lời này.”“Mình nói rất nhỏ, cậu cũng đừng liên tưởng đến Tiết Hoa An, đang nói măng thì nói măng, nhắc đến đàn ông làm gì, măng có nhiều cách ăn như vậy, đàn ông bỏ vào mồm ăn được sao?” Cô muốn đào măng, muốn ăn măng.Tiền Viên Viên nhanh chóng quay lại đề tài: "Là lỗi của mình, chúng ta nói về măng đi, thời tiết dần nóng lên rồi, cũng sắp hết mùa măng, vườn rau nhà cậu định trồng cái gì?"“Đã trồng dưa chuột với bí đao rồi, giá đỡ đều dựng xong, cái khác thì xem ý cha mẹ mình, nhà mình chỉ có một mảnh đất nhỏ, muốn trồng nhiều rau dưa cũng không có chỗ trồng.”Dưa chuột không thể làm món chính, nhưng bí đao có thể, một trái bí đao lớn có thể ăn vài bữa, ăn từ sáng đến tối."Cha mẹ mình muốn trồng đậu đũa, đã dựng giá rồi, bọn họ muốn đem ra chợ bán, nếu không bán được thì mình lấy đậu đũa đổi dưa chuột với nhà cậu được không?"Nhà họ Miêu hàng năm đều trồng dưa chuột, giữ lại để dành ăn."Được chứ, mình rất thích đậu đũa xào." Việc này không cần cha mẹ đồng ý, tự cô quyết định trước, đến lúc đó nói cho cha mẹ là được.Buổi sáng làm việc kết thúc, Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên về nhà, nhà hai người họ cách chỗ làm việc không xa, đi bốn năm phút là có thể trở về.Trong số những người nhà họ Miêu, Miêu Thải Ngọc làm cách nhà gần nhất, hôm nay cơm trưa sẽ do cô chuẩn bị.Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên mới từ phòng làm việc đi ra đã thấy hai thanh niên đẩy xe đẩy đi tới, trên xe đẩy toàn là trúc.Người đẩy xe là hai anh em nhà họ Tiết, Miêu Thải Ngọc nói với Tiền Viên Viên một câu, Tiền Viên Viên gật đầu rồi đứng tại chỗ.Miêu Thải Ngọc bảo chị em tốt chờ mình vài phút, sau đó đi tới bên người Tiết Hoa An.Tiết Hoa Khang ngoài miệng ghen tị, nhưng thấy cô tới tìm anh cả vẫn lui ra vài bước, đưa lưng về phía hai người bọn họ.“Khi nào anh mới được về nhà ăn cơm trưa? "Miêu Thải Ngọc hỏi Tiết Hoa An.“Anh và em trai phải vận chuyển thêm hai chuyến nữa, buổi trưa không về nhà ăn cơm, mẹ và em gái anh mang cơm đến.”Thấy xa xa lại có một chiếc xe đẩy đi tới, Miêu Thải Ngọc vội vàng lấy khăn tay ra: "Khăn này sạch, hôm nay em chưa có dùng.”Cô lấy khăn tay lau mặt lau tóc cho anh, trước tiên là lau mặt, cô lau tương đối tỉ mỉ, tóc thì chỉ lau qua loa vài cái: "Buổi chiều làm việc xong nhớ thay quần áo, em thấy lưng anh ướt đẫm, muốn lấy khăn đưa cho anh, nhưng anh còn phải lên núi, nước trên lá cây văng khắp người, có lau khô cũng vậy, thôi, không làm lỡ công việc của anh, em về nhà trước đây.”.

“Mình là trời sinh, cậu không tu được! ! Mình muốn được phân công lên núi đào măng quá.

”Đào măng là chuyện tốt, trong đầu Miêu Thải Ngọc đã xuất hiện rất nhiều cách chế biến măng.

"Trời mưa đừng hòng nghĩ đến việc đào măng.

" Ai mà không muốn đi đào măng chứ, cho dù măng không thuộc về bọn họ cũng không sao, quá trình đào măng đối với Tiền Viên Viên mà nói rất vui vẻ, nhưng nếu trời mưa, cô sẽ không muốn ra ngoài làm việc nữa.

Cả người ướt sũng, rất khó chịu, cô ấy ghét nhất là thời tiết ẩm ướt.

“Chút mưa này không tính là gì, không mưa được mấy tiếng đâu.

" Hiện tại bên ngoài mưa không lớn lắm.

“Cậu muốn cùng Tiết Hoa An làm việc sao?”"Không phải, mình mới không muốn làm việc cùng một chỗ với anh ấy, mình chỉ muốn đào măng thôi, hái trái cây mình cũng rất thích, sau này kết hôn rồi thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, ban ngày làm việc không cần suốt ngày dính cùng một chỗ, nhìn được ăn không được, không bằng không nhìn.

"“Hơn nữa mình cảm thấy nhìn anh làm việc mình sẽ đau lòng, chuyện khác có thể đau lòng nhưng cuộc sống vợ chồng không thể, chỉ cần mình không mệt mỏi thì anh cũng không thể cảm thấy mệt mỏi.

”Không nên đau lòng cho đàn ông, đau lòng cho bọn họ người bất hạnh chính là mình.

Tiền Viên Viên nghe chị em tốt lớn mật phát biểu, lặng lẽ nhìn bốn phía, xác định không ai nghe thấy mới trả lời: "Cậu đừng ở bên ngoài nói những lời này.

”“Mình nói rất nhỏ, cậu cũng đừng liên tưởng đến Tiết Hoa An, đang nói măng thì nói măng, nhắc đến đàn ông làm gì, măng có nhiều cách ăn như vậy, đàn ông bỏ vào mồm ăn được sao?” Cô muốn đào măng, muốn ăn măng.

Tiền Viên Viên nhanh chóng quay lại đề tài: "Là lỗi của mình, chúng ta nói về măng đi, thời tiết dần nóng lên rồi, cũng sắp hết mùa măng, vườn rau nhà cậu định trồng cái gì?"“Đã trồng dưa chuột với bí đao rồi, giá đỡ đều dựng xong, cái khác thì xem ý cha mẹ mình, nhà mình chỉ có một mảnh đất nhỏ, muốn trồng nhiều rau dưa cũng không có chỗ trồng.

”Dưa chuột không thể làm món chính, nhưng bí đao có thể, một trái bí đao lớn có thể ăn vài bữa, ăn từ sáng đến tối.

"Cha mẹ mình muốn trồng đậu đũa, đã dựng giá rồi, bọn họ muốn đem ra chợ bán, nếu không bán được thì mình lấy đậu đũa đổi dưa chuột với nhà cậu được không?"Nhà họ Miêu hàng năm đều trồng dưa chuột, giữ lại để dành ăn.

"Được chứ, mình rất thích đậu đũa xào.

" Việc này không cần cha mẹ đồng ý, tự cô quyết định trước, đến lúc đó nói cho cha mẹ là được.

Buổi sáng làm việc kết thúc, Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên về nhà, nhà hai người họ cách chỗ làm việc không xa, đi bốn năm phút là có thể trở về.

Trong số những người nhà họ Miêu, Miêu Thải Ngọc làm cách nhà gần nhất, hôm nay cơm trưa sẽ do cô chuẩn bị.

Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên mới từ phòng làm việc đi ra đã thấy hai thanh niên đẩy xe đẩy đi tới, trên xe đẩy toàn là trúc.

Người đẩy xe là hai anh em nhà họ Tiết, Miêu Thải Ngọc nói với Tiền Viên Viên một câu, Tiền Viên Viên gật đầu rồi đứng tại chỗ.

Miêu Thải Ngọc bảo chị em tốt chờ mình vài phút, sau đó đi tới bên người Tiết Hoa An.

Tiết Hoa Khang ngoài miệng ghen tị, nhưng thấy cô tới tìm anh cả vẫn lui ra vài bước, đưa lưng về phía hai người bọn họ.

“Khi nào anh mới được về nhà ăn cơm trưa? "Miêu Thải Ngọc hỏi Tiết Hoa An.

“Anh và em trai phải vận chuyển thêm hai chuyến nữa, buổi trưa không về nhà ăn cơm, mẹ và em gái anh mang cơm đến.

”Thấy xa xa lại có một chiếc xe đẩy đi tới, Miêu Thải Ngọc vội vàng lấy khăn tay ra: "Khăn này sạch, hôm nay em chưa có dùng.

”Cô lấy khăn tay lau mặt lau tóc cho anh, trước tiên là lau mặt, cô lau tương đối tỉ mỉ, tóc thì chỉ lau qua loa vài cái: "Buổi chiều làm việc xong nhớ thay quần áo, em thấy lưng anh ướt đẫm, muốn lấy khăn đưa cho anh, nhưng anh còn phải lên núi, nước trên lá cây văng khắp người, có lau khô cũng vậy, thôi, không làm lỡ công việc của anh, em về nhà trước đây.

”.

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… “Mình là trời sinh, cậu không tu được! ! Mình muốn được phân công lên núi đào măng quá.”Đào măng là chuyện tốt, trong đầu Miêu Thải Ngọc đã xuất hiện rất nhiều cách chế biến măng."Trời mưa đừng hòng nghĩ đến việc đào măng." Ai mà không muốn đi đào măng chứ, cho dù măng không thuộc về bọn họ cũng không sao, quá trình đào măng đối với Tiền Viên Viên mà nói rất vui vẻ, nhưng nếu trời mưa, cô sẽ không muốn ra ngoài làm việc nữa.Cả người ướt sũng, rất khó chịu, cô ấy ghét nhất là thời tiết ẩm ướt.“Chút mưa này không tính là gì, không mưa được mấy tiếng đâu." Hiện tại bên ngoài mưa không lớn lắm.“Cậu muốn cùng Tiết Hoa An làm việc sao?”"Không phải, mình mới không muốn làm việc cùng một chỗ với anh ấy, mình chỉ muốn đào măng thôi, hái trái cây mình cũng rất thích, sau này kết hôn rồi thì ngày nào cũng có thể gặp mặt, ban ngày làm việc không cần suốt ngày dính cùng một chỗ, nhìn được ăn không được, không bằng không nhìn."“Hơn nữa mình cảm thấy nhìn anh làm việc mình sẽ đau lòng, chuyện khác có thể đau lòng nhưng cuộc sống vợ chồng không thể, chỉ cần mình không mệt mỏi thì anh cũng không thể cảm thấy mệt mỏi.”Không nên đau lòng cho đàn ông, đau lòng cho bọn họ người bất hạnh chính là mình.Tiền Viên Viên nghe chị em tốt lớn mật phát biểu, lặng lẽ nhìn bốn phía, xác định không ai nghe thấy mới trả lời: "Cậu đừng ở bên ngoài nói những lời này.”“Mình nói rất nhỏ, cậu cũng đừng liên tưởng đến Tiết Hoa An, đang nói măng thì nói măng, nhắc đến đàn ông làm gì, măng có nhiều cách ăn như vậy, đàn ông bỏ vào mồm ăn được sao?” Cô muốn đào măng, muốn ăn măng.Tiền Viên Viên nhanh chóng quay lại đề tài: "Là lỗi của mình, chúng ta nói về măng đi, thời tiết dần nóng lên rồi, cũng sắp hết mùa măng, vườn rau nhà cậu định trồng cái gì?"“Đã trồng dưa chuột với bí đao rồi, giá đỡ đều dựng xong, cái khác thì xem ý cha mẹ mình, nhà mình chỉ có một mảnh đất nhỏ, muốn trồng nhiều rau dưa cũng không có chỗ trồng.”Dưa chuột không thể làm món chính, nhưng bí đao có thể, một trái bí đao lớn có thể ăn vài bữa, ăn từ sáng đến tối."Cha mẹ mình muốn trồng đậu đũa, đã dựng giá rồi, bọn họ muốn đem ra chợ bán, nếu không bán được thì mình lấy đậu đũa đổi dưa chuột với nhà cậu được không?"Nhà họ Miêu hàng năm đều trồng dưa chuột, giữ lại để dành ăn."Được chứ, mình rất thích đậu đũa xào." Việc này không cần cha mẹ đồng ý, tự cô quyết định trước, đến lúc đó nói cho cha mẹ là được.Buổi sáng làm việc kết thúc, Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên về nhà, nhà hai người họ cách chỗ làm việc không xa, đi bốn năm phút là có thể trở về.Trong số những người nhà họ Miêu, Miêu Thải Ngọc làm cách nhà gần nhất, hôm nay cơm trưa sẽ do cô chuẩn bị.Miêu Thải Ngọc và Tiền Viên Viên mới từ phòng làm việc đi ra đã thấy hai thanh niên đẩy xe đẩy đi tới, trên xe đẩy toàn là trúc.Người đẩy xe là hai anh em nhà họ Tiết, Miêu Thải Ngọc nói với Tiền Viên Viên một câu, Tiền Viên Viên gật đầu rồi đứng tại chỗ.Miêu Thải Ngọc bảo chị em tốt chờ mình vài phút, sau đó đi tới bên người Tiết Hoa An.Tiết Hoa Khang ngoài miệng ghen tị, nhưng thấy cô tới tìm anh cả vẫn lui ra vài bước, đưa lưng về phía hai người bọn họ.“Khi nào anh mới được về nhà ăn cơm trưa? "Miêu Thải Ngọc hỏi Tiết Hoa An.“Anh và em trai phải vận chuyển thêm hai chuyến nữa, buổi trưa không về nhà ăn cơm, mẹ và em gái anh mang cơm đến.”Thấy xa xa lại có một chiếc xe đẩy đi tới, Miêu Thải Ngọc vội vàng lấy khăn tay ra: "Khăn này sạch, hôm nay em chưa có dùng.”Cô lấy khăn tay lau mặt lau tóc cho anh, trước tiên là lau mặt, cô lau tương đối tỉ mỉ, tóc thì chỉ lau qua loa vài cái: "Buổi chiều làm việc xong nhớ thay quần áo, em thấy lưng anh ướt đẫm, muốn lấy khăn đưa cho anh, nhưng anh còn phải lên núi, nước trên lá cây văng khắp người, có lau khô cũng vậy, thôi, không làm lỡ công việc của anh, em về nhà trước đây.”.

Chương 31: Chương 31