"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…
Chương 156: Chương 156
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Trần Gia Minh không kiên nhẫn nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao?”Vương Quyên hoảng hốt, sau đó im lặng một lúc lâu: “Có thể là do cỏ hút nước.” Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này mới có thể khiến Vương Vệ từ một người chân đất trồng trọt trở thành công nhân.Trần Gia Minh nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Tám phần là vậy.” Bởi vì cỏ hút nước cứu nạn hạn hán, trong huyện còn tuyên truyền một thời gian, công lao lớn như này, trong huyện cũng từng nói cho Vương Vệ trở thành công nhân.Trong lúc nấu cơm, Vương Quyên có chút không tập trung, không ngờ cô ta lấy chồng thành phố nhưng lại không kiếm được gì, ngược lại Vương Vệ lại nhận được công việc công nhân mà cô ta luôn mơ ước.“Em làm cái gì vậy, mặn c.h.ế.t mất, em tự mình nếm thử xem, anh đi sang chỗ mẹ!” Trần Gia Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nhanh chóng bỏ xuống, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.Vương Quyên vội nếm một miếng, hơi mặn, nhưng cũng không tới mức không ăn được.Cô ta yên lặng ăn cơm, Trần Gia Minh càng ngày càng mất kiên nhẫn với mình.Hai đứa nhỏ ở chỗ bà nội, ở cùng Trần Gia Minh đến tối mới về.Trần Gia Minh vào phòng, bảo Vương Quyên rót nước cho mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta không nói chuyện mà trực tiếp nằm lên giường.Nếu là ngày thường, Vương Quyên nhất định sẽ nghĩ cách dỗ dành, dù sao thì cô ta chỉ muốn để Trần Gia Minh ăn cơm, không thể để cho tình cảm của anh ta đối với cô ta bị phai nhạt. Nhưng hôm nay trong lòng có chuyện, cho dù có ***** áo ra nằm xuống thì hai vợ chồng họ vẫn quay lưng lại với nhau mà ngủ.Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vương Quyên đã thức dậy làm bữa sáng.TBCChờ Trần Gia Minh và hai đứa nhỏ ăn xong, người đi làm thì đi làm, người đi chơi thì đi chơi, cô ta mới khoá cửa nhà, vội vàng đi hỏi thăm chuyện của Vương Vệ.Khi cô ta đang nghĩ cách hỏi thăm Vương Vệ từ những người khác thì Tiêu Hiểu mới rời giường.Tiêu Hiểu mở mắt ra đã thấy Vương Vệ đi rồi, trên tay cô vẫn cầm quần áo của anh. Cô đưa lên mũi hít hít thì cảm thấy hành động này giống như biến thái, cô nheo mắt cười, đặt quần áo trên gối.Bữa sáng vẫn còn ấm trong nồi, Tiêu Hiểu ăn sáng xong, chuẩn bị đi dạo thị trấn, thuận tiện xem có tìm được quyển sách nào không, tốt nhất là thể loại lịch sử nhân văn.Cô vừa ăn xong, đang định đặt bát lại vào nồi thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.Tiêu Hiểu nghi hoặc: Bọn họ đang ở xưởng, ai lại tìm đến mình nhỉ?Biết mình da mỏng thịt giòn, Tiêu Hiểu nhìn lâu một hồi rồi bước tới cửa hỏi: "Ai?"“Là tôi, Vương Quyên, chị ba.”Vương Quyên?Tiêu Hiểu mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Vương Quyên.Giữa họ chẳng có quan hệ gì, lần trước Vương Vệ còn đánh vào chân cô ta, sao hôm nay cô ta lại tự mình tới cửa chứ?“Có chuyện gì sao?” Cô vịn cửa, không hề mở miệng mời Vương Quyên vào nhà. Vương Vệ không thích cô ta, Tiêu Hiểu đương nhiên cũng không muốn ở cùng đối phương.Lần này Vương Quyên cũng không giống như mọi khi, cô ta thấy Tiêu Hiểu thì nở một nụ cười thân thiết vô cùng: “Em dâu, em nói kiểu gì thế, em và chú tư vào trong thành sao không báo cho chị một tiếng. Nếu không phải anh rể em thấy chú tư thì bọn chị cũng không biết chuyện này.” Vừa nói cô ta vừa định bước vào nhà.Tiêu Hiểu trực tiếp ngăn lại: “Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc.”Lúc này, cửa nhà bên cạnh Tiêu Hiểu mở ra, Vương Quyên cũng từng cùng Trần Gia Minh ở ký túc xá. Bọn họ đều là người nhà công nhân, ở lâu tự nhiên sẽ quen biết nhau.Người nọ nhận ra Vương Quyên: “Sao cô lại đến đây?”Vương Quyên cười đáp: “Em trai của tôi mới vào xưởng, tôi đến xem thử xem sao.”“Hoá ra người mới dọn đến là em trai cô.” Người phụ nữ này nghe thấy nên tò mò nhìn vào trong thì thấy một cô gái với làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp đang đứng ở cửa.“Đây là ai? Em gái cô sao?" Người phụ nữ sững sờ khi thấy Tiêu Hiểu, ngay cả trong thành cũng chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, tuy mặt mày không có gì nổi bật, nhưng cô gái này chỉ cần đứng đó thôi cũng có một loại khí chất đặc biệt khiến người ta không thể bỏ qua.“Đây là em dâu tôi.” Vương Quyên vội mở miệng, hiện tại có người ngoài, Tiêu Hiểu cũng không đến mức không cho cô ta vào nhà.
Trần Gia Minh không kiên nhẫn nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao?”
Vương Quyên hoảng hốt, sau đó im lặng một lúc lâu: “Có thể là do cỏ hút nước.” Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này mới có thể khiến Vương Vệ từ một người chân đất trồng trọt trở thành công nhân.
Trần Gia Minh nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Tám phần là vậy.” Bởi vì cỏ hút nước cứu nạn hạn hán, trong huyện còn tuyên truyền một thời gian, công lao lớn như này, trong huyện cũng từng nói cho Vương Vệ trở thành công nhân.
Trong lúc nấu cơm, Vương Quyên có chút không tập trung, không ngờ cô ta lấy chồng thành phố nhưng lại không kiếm được gì, ngược lại Vương Vệ lại nhận được công việc công nhân mà cô ta luôn mơ ước.
“Em làm cái gì vậy, mặn c.h.ế.t mất, em tự mình nếm thử xem, anh đi sang chỗ mẹ!” Trần Gia Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nhanh chóng bỏ xuống, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.
Vương Quyên vội nếm một miếng, hơi mặn, nhưng cũng không tới mức không ăn được.
Cô ta yên lặng ăn cơm, Trần Gia Minh càng ngày càng mất kiên nhẫn với mình.
Hai đứa nhỏ ở chỗ bà nội, ở cùng Trần Gia Minh đến tối mới về.
Trần Gia Minh vào phòng, bảo Vương Quyên rót nước cho mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta không nói chuyện mà trực tiếp nằm lên giường.
Nếu là ngày thường, Vương Quyên nhất định sẽ nghĩ cách dỗ dành, dù sao thì cô ta chỉ muốn để Trần Gia Minh ăn cơm, không thể để cho tình cảm của anh ta đối với cô ta bị phai nhạt. Nhưng hôm nay trong lòng có chuyện, cho dù có ***** áo ra nằm xuống thì hai vợ chồng họ vẫn quay lưng lại với nhau mà ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vương Quyên đã thức dậy làm bữa sáng.
TBC
Chờ Trần Gia Minh và hai đứa nhỏ ăn xong, người đi làm thì đi làm, người đi chơi thì đi chơi, cô ta mới khoá cửa nhà, vội vàng đi hỏi thăm chuyện của Vương Vệ.
Khi cô ta đang nghĩ cách hỏi thăm Vương Vệ từ những người khác thì Tiêu Hiểu mới rời giường.
Tiêu Hiểu mở mắt ra đã thấy Vương Vệ đi rồi, trên tay cô vẫn cầm quần áo của anh. Cô đưa lên mũi hít hít thì cảm thấy hành động này giống như biến thái, cô nheo mắt cười, đặt quần áo trên gối.
Bữa sáng vẫn còn ấm trong nồi, Tiêu Hiểu ăn sáng xong, chuẩn bị đi dạo thị trấn, thuận tiện xem có tìm được quyển sách nào không, tốt nhất là thể loại lịch sử nhân văn.
Cô vừa ăn xong, đang định đặt bát lại vào nồi thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
Tiêu Hiểu nghi hoặc: Bọn họ đang ở xưởng, ai lại tìm đến mình nhỉ?
Biết mình da mỏng thịt giòn, Tiêu Hiểu nhìn lâu một hồi rồi bước tới cửa hỏi: "Ai?"
“Là tôi, Vương Quyên, chị ba.”
Vương Quyên?
Tiêu Hiểu mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Vương Quyên.
Giữa họ chẳng có quan hệ gì, lần trước Vương Vệ còn đánh vào chân cô ta, sao hôm nay cô ta lại tự mình tới cửa chứ?
“Có chuyện gì sao?” Cô vịn cửa, không hề mở miệng mời Vương Quyên vào nhà. Vương Vệ không thích cô ta, Tiêu Hiểu đương nhiên cũng không muốn ở cùng đối phương.
Lần này Vương Quyên cũng không giống như mọi khi, cô ta thấy Tiêu Hiểu thì nở một nụ cười thân thiết vô cùng: “Em dâu, em nói kiểu gì thế, em và chú tư vào trong thành sao không báo cho chị một tiếng. Nếu không phải anh rể em thấy chú tư thì bọn chị cũng không biết chuyện này.” Vừa nói cô ta vừa định bước vào nhà.
Tiêu Hiểu trực tiếp ngăn lại: “Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc.”
Lúc này, cửa nhà bên cạnh Tiêu Hiểu mở ra, Vương Quyên cũng từng cùng Trần Gia Minh ở ký túc xá. Bọn họ đều là người nhà công nhân, ở lâu tự nhiên sẽ quen biết nhau.
Người nọ nhận ra Vương Quyên: “Sao cô lại đến đây?”
Vương Quyên cười đáp: “Em trai của tôi mới vào xưởng, tôi đến xem thử xem sao.”
“Hoá ra người mới dọn đến là em trai cô.” Người phụ nữ này nghe thấy nên tò mò nhìn vào trong thì thấy một cô gái với làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp đang đứng ở cửa.
“Đây là ai? Em gái cô sao?" Người phụ nữ sững sờ khi thấy Tiêu Hiểu, ngay cả trong thành cũng chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, tuy mặt mày không có gì nổi bật, nhưng cô gái này chỉ cần đứng đó thôi cũng có một loại khí chất đặc biệt khiến người ta không thể bỏ qua.
“Đây là em dâu tôi.” Vương Quyên vội mở miệng, hiện tại có người ngoài, Tiêu Hiểu cũng không đến mức không cho cô ta vào nhà.
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Trần Gia Minh không kiên nhẫn nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao?”Vương Quyên hoảng hốt, sau đó im lặng một lúc lâu: “Có thể là do cỏ hút nước.” Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này mới có thể khiến Vương Vệ từ một người chân đất trồng trọt trở thành công nhân.Trần Gia Minh nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Tám phần là vậy.” Bởi vì cỏ hút nước cứu nạn hạn hán, trong huyện còn tuyên truyền một thời gian, công lao lớn như này, trong huyện cũng từng nói cho Vương Vệ trở thành công nhân.Trong lúc nấu cơm, Vương Quyên có chút không tập trung, không ngờ cô ta lấy chồng thành phố nhưng lại không kiếm được gì, ngược lại Vương Vệ lại nhận được công việc công nhân mà cô ta luôn mơ ước.“Em làm cái gì vậy, mặn c.h.ế.t mất, em tự mình nếm thử xem, anh đi sang chỗ mẹ!” Trần Gia Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nhanh chóng bỏ xuống, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.Vương Quyên vội nếm một miếng, hơi mặn, nhưng cũng không tới mức không ăn được.Cô ta yên lặng ăn cơm, Trần Gia Minh càng ngày càng mất kiên nhẫn với mình.Hai đứa nhỏ ở chỗ bà nội, ở cùng Trần Gia Minh đến tối mới về.Trần Gia Minh vào phòng, bảo Vương Quyên rót nước cho mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta không nói chuyện mà trực tiếp nằm lên giường.Nếu là ngày thường, Vương Quyên nhất định sẽ nghĩ cách dỗ dành, dù sao thì cô ta chỉ muốn để Trần Gia Minh ăn cơm, không thể để cho tình cảm của anh ta đối với cô ta bị phai nhạt. Nhưng hôm nay trong lòng có chuyện, cho dù có ***** áo ra nằm xuống thì hai vợ chồng họ vẫn quay lưng lại với nhau mà ngủ.Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vương Quyên đã thức dậy làm bữa sáng.TBCChờ Trần Gia Minh và hai đứa nhỏ ăn xong, người đi làm thì đi làm, người đi chơi thì đi chơi, cô ta mới khoá cửa nhà, vội vàng đi hỏi thăm chuyện của Vương Vệ.Khi cô ta đang nghĩ cách hỏi thăm Vương Vệ từ những người khác thì Tiêu Hiểu mới rời giường.Tiêu Hiểu mở mắt ra đã thấy Vương Vệ đi rồi, trên tay cô vẫn cầm quần áo của anh. Cô đưa lên mũi hít hít thì cảm thấy hành động này giống như biến thái, cô nheo mắt cười, đặt quần áo trên gối.Bữa sáng vẫn còn ấm trong nồi, Tiêu Hiểu ăn sáng xong, chuẩn bị đi dạo thị trấn, thuận tiện xem có tìm được quyển sách nào không, tốt nhất là thể loại lịch sử nhân văn.Cô vừa ăn xong, đang định đặt bát lại vào nồi thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.Tiêu Hiểu nghi hoặc: Bọn họ đang ở xưởng, ai lại tìm đến mình nhỉ?Biết mình da mỏng thịt giòn, Tiêu Hiểu nhìn lâu một hồi rồi bước tới cửa hỏi: "Ai?"“Là tôi, Vương Quyên, chị ba.”Vương Quyên?Tiêu Hiểu mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Vương Quyên.Giữa họ chẳng có quan hệ gì, lần trước Vương Vệ còn đánh vào chân cô ta, sao hôm nay cô ta lại tự mình tới cửa chứ?“Có chuyện gì sao?” Cô vịn cửa, không hề mở miệng mời Vương Quyên vào nhà. Vương Vệ không thích cô ta, Tiêu Hiểu đương nhiên cũng không muốn ở cùng đối phương.Lần này Vương Quyên cũng không giống như mọi khi, cô ta thấy Tiêu Hiểu thì nở một nụ cười thân thiết vô cùng: “Em dâu, em nói kiểu gì thế, em và chú tư vào trong thành sao không báo cho chị một tiếng. Nếu không phải anh rể em thấy chú tư thì bọn chị cũng không biết chuyện này.” Vừa nói cô ta vừa định bước vào nhà.Tiêu Hiểu trực tiếp ngăn lại: “Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc.”Lúc này, cửa nhà bên cạnh Tiêu Hiểu mở ra, Vương Quyên cũng từng cùng Trần Gia Minh ở ký túc xá. Bọn họ đều là người nhà công nhân, ở lâu tự nhiên sẽ quen biết nhau.Người nọ nhận ra Vương Quyên: “Sao cô lại đến đây?”Vương Quyên cười đáp: “Em trai của tôi mới vào xưởng, tôi đến xem thử xem sao.”“Hoá ra người mới dọn đến là em trai cô.” Người phụ nữ này nghe thấy nên tò mò nhìn vào trong thì thấy một cô gái với làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp đang đứng ở cửa.“Đây là ai? Em gái cô sao?" Người phụ nữ sững sờ khi thấy Tiêu Hiểu, ngay cả trong thành cũng chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, tuy mặt mày không có gì nổi bật, nhưng cô gái này chỉ cần đứng đó thôi cũng có một loại khí chất đặc biệt khiến người ta không thể bỏ qua.“Đây là em dâu tôi.” Vương Quyên vội mở miệng, hiện tại có người ngoài, Tiêu Hiểu cũng không đến mức không cho cô ta vào nhà.