"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…
Chương 168: Chương 168
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… “Cô nói bậy, tôi không có tâm tư đó.” Lý Tiểu Như chột dạ, dậm chân một cái rồi chạy đi. Vừa chạy vừa cảm thấy tức giận, Tiêu Hiểu xinh đẹp hơn cô ta, cô ta cũng miễn cưỡng thừa nhận. Nhưng tính cách tốt hơn cô ta? Thông minh hơn cô ta? Lý Tiểu Như khịt mũi coi thường hành vi nhắm mắt nói láo của Tiêu Tam Muội. Một con nhóc quê mùa thì có thể thông minh được bao nhiêu?Buổi sáng lúc ở phòng làm việc, Lý Tiểu Như âm thầm mắng Tiêu Tam Muội trong lòng gần chết. Sau đó gương mặt của Vương Vệ không ngừng hiện lên trong đầu cô ta.Càng nghĩ càng cảm thấy khiến người ta si mê.Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa. Lý Tiểu Như vội vàng đi đến nhà ăn, cô ta lấy cơm xong không đi mà lại nhìn khắp xung quanh.Sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Cô đang nhìn ai?”Lý Tiểu Như sợ hết hồn, kêu lên một tiếng ‘mẹ ơi’, quay đầu lại, phát hiện ra lại là Tiêu Tam Muội.“Lại là cô.” Lý Tiểu Như tức đến sắp phát điên. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại âm hồn không tan đến như vậy chứ?Tiêu Tam Muội xụ mặt nhìn cô ta: “Không phải tôi thì là ai? Tôi đã nói là tôi sẽ canh chừng cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội làm chuyện gì.”“Đồ điên, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi kí túc xá.” Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận nói.“Nhà máy này cũng không phải là của cô, cô tưởng rằng mình nói cái gì thì là cái đó sao?” Tiêu Tam Muội bưng cơm bình tĩnh đi qua bên cạnh Lý Tiểu Như.Bàn tay đang cầm bát của Lý Tiểu Như siết chặt.Tối hôm đó cô ta quay về tìm ba mình: “Ba, ba đuổi con nhóc quê mùa trong kí túc xá kia ra ngoài đi, con không muốn ở chung với cô ta.”Chủ nhiệm Lý sớm đã quen với sự ngang ngược vô lý của Lý Tiểu Như, nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Lại làm sao vậy? Con cũng đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.”Lý Tiểu Như ở chỗ Tiêu Tam Muội bị chọc tức, không ngờ rằng ba ruột còn tưởng rằng cô ta bắt nạt người khác, nhất thời hét lên thành tiếng: “Ai bắt nạt ai chứ? Con gái ba mới là người bị bắt nạt đó. Nếu như ba không đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì con sẽ đi, con sẽ không quay lại nữa.”“Được thôi!” Chủ nhiệm Lý không chịu nổi phiền phức này: “Con làm loạn đủ chưa?” Lý Tiểu Như bắt nạt người khác ông ta còn tin, người khác bắt nạt con gái ông ta? Người ngoài chỉ cần nói hơi nặng lời với con bé này một chút, con bé sẽ hận không thể muốn sống muốn chết. Nếu thực sự bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không thể chỉ ồn ào vài câu.TBC“Con thật sự tưởng rằng nhà máy này là của nhà chúng ta sao? Tiểu Như, ba con chỉ là một chủ nhiệm, không phải là xưởng trưởng. Hơn nữa, con cũng phải thông cảm cho ba, cô gái ở cùng kí túc xá với con là do huyện trưởng đích thân sắp xếp vào đó, con muốn ba đi đối nghịch với huyện trưởng sao?” Chủ nhiệm Lý thấy Lý Tiểu Như bị mình hét đến sắp khóc, vội vàng mềm giọng nói sự thật, nói lý với cô ta.“Con mặc kệ, con cứ muốn đuổi con nhóc kia ra ngoài. Con không muốn ở chung với cô ta nữa.” Tiêu Tam Muội biết được tâm tư của cô ta, Lý Tiểu Như quyết tâm nhất định phải đuổi cô ấy ra ngoài.Trong lúc Lý Tiểu Như đang đấu trí đấu dũng với ba mình, Tiêu Tam Muội cũng đi đến phòng của hai vợ chồng Tiêu Hiểu.Vương Vệ bảo hai chị em họ vào phòng nói chuyện, còn anh thì đeo tạp dề lên bắt đầu nấu cơm.Tiêu Tam Muội liếc mắt nhìn Vương Vệ, lúc này mới kéo Tiêu Hiểu vào phòng ngủ.“Em làm gì thế, lại còn bí mật như vậy?” Tiêu Hiểu nhìn dáng vẻ lén la lén lút của cô ấy liền muốn cười.Tiêu Tam Muội thấy chị hai của mình vẫn còn cười được, thở dài một tiếng: “Chị còn cười, chồng chị sắp bị người khác cướp mất rồi đấy.” Nói xong cô ấy kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Lý Tiểu Như ra.
“Cô nói bậy, tôi không có tâm tư đó.” Lý Tiểu Như chột dạ, dậm chân một cái rồi chạy đi. Vừa chạy vừa cảm thấy tức giận, Tiêu Hiểu xinh đẹp hơn cô ta, cô ta cũng miễn cưỡng thừa nhận. Nhưng tính cách tốt hơn cô ta? Thông minh hơn cô ta? Lý Tiểu Như khịt mũi coi thường hành vi nhắm mắt nói láo của Tiêu Tam Muội. Một con nhóc quê mùa thì có thể thông minh được bao nhiêu?
Buổi sáng lúc ở phòng làm việc, Lý Tiểu Như âm thầm mắng Tiêu Tam Muội trong lòng gần chết. Sau đó gương mặt của Vương Vệ không ngừng hiện lên trong đầu cô ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy khiến người ta si mê.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa. Lý Tiểu Như vội vàng đi đến nhà ăn, cô ta lấy cơm xong không đi mà lại nhìn khắp xung quanh.
Sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Cô đang nhìn ai?”
Lý Tiểu Như sợ hết hồn, kêu lên một tiếng ‘mẹ ơi’, quay đầu lại, phát hiện ra lại là Tiêu Tam Muội.
“Lại là cô.” Lý Tiểu Như tức đến sắp phát điên. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại âm hồn không tan đến như vậy chứ?
Tiêu Tam Muội xụ mặt nhìn cô ta: “Không phải tôi thì là ai? Tôi đã nói là tôi sẽ canh chừng cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội làm chuyện gì.”
“Đồ điên, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi kí túc xá.” Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận nói.
“Nhà máy này cũng không phải là của cô, cô tưởng rằng mình nói cái gì thì là cái đó sao?” Tiêu Tam Muội bưng cơm bình tĩnh đi qua bên cạnh Lý Tiểu Như.
Bàn tay đang cầm bát của Lý Tiểu Như siết chặt.
Tối hôm đó cô ta quay về tìm ba mình: “Ba, ba đuổi con nhóc quê mùa trong kí túc xá kia ra ngoài đi, con không muốn ở chung với cô ta.”
Chủ nhiệm Lý sớm đã quen với sự ngang ngược vô lý của Lý Tiểu Như, nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Lại làm sao vậy? Con cũng đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.”
Lý Tiểu Như ở chỗ Tiêu Tam Muội bị chọc tức, không ngờ rằng ba ruột còn tưởng rằng cô ta bắt nạt người khác, nhất thời hét lên thành tiếng: “Ai bắt nạt ai chứ? Con gái ba mới là người bị bắt nạt đó. Nếu như ba không đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì con sẽ đi, con sẽ không quay lại nữa.”
“Được thôi!” Chủ nhiệm Lý không chịu nổi phiền phức này: “Con làm loạn đủ chưa?” Lý Tiểu Như bắt nạt người khác ông ta còn tin, người khác bắt nạt con gái ông ta? Người ngoài chỉ cần nói hơi nặng lời với con bé này một chút, con bé sẽ hận không thể muốn sống muốn chết. Nếu thực sự bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không thể chỉ ồn ào vài câu.
TBC
“Con thật sự tưởng rằng nhà máy này là của nhà chúng ta sao? Tiểu Như, ba con chỉ là một chủ nhiệm, không phải là xưởng trưởng. Hơn nữa, con cũng phải thông cảm cho ba, cô gái ở cùng kí túc xá với con là do huyện trưởng đích thân sắp xếp vào đó, con muốn ba đi đối nghịch với huyện trưởng sao?” Chủ nhiệm Lý thấy Lý Tiểu Như bị mình hét đến sắp khóc, vội vàng mềm giọng nói sự thật, nói lý với cô ta.
“Con mặc kệ, con cứ muốn đuổi con nhóc kia ra ngoài. Con không muốn ở chung với cô ta nữa.” Tiêu Tam Muội biết được tâm tư của cô ta, Lý Tiểu Như quyết tâm nhất định phải đuổi cô ấy ra ngoài.
Trong lúc Lý Tiểu Như đang đấu trí đấu dũng với ba mình, Tiêu Tam Muội cũng đi đến phòng của hai vợ chồng Tiêu Hiểu.
Vương Vệ bảo hai chị em họ vào phòng nói chuyện, còn anh thì đeo tạp dề lên bắt đầu nấu cơm.
Tiêu Tam Muội liếc mắt nhìn Vương Vệ, lúc này mới kéo Tiêu Hiểu vào phòng ngủ.
“Em làm gì thế, lại còn bí mật như vậy?” Tiêu Hiểu nhìn dáng vẻ lén la lén lút của cô ấy liền muốn cười.
Tiêu Tam Muội thấy chị hai của mình vẫn còn cười được, thở dài một tiếng: “Chị còn cười, chồng chị sắp bị người khác cướp mất rồi đấy.” Nói xong cô ấy kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Lý Tiểu Như ra.
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… “Cô nói bậy, tôi không có tâm tư đó.” Lý Tiểu Như chột dạ, dậm chân một cái rồi chạy đi. Vừa chạy vừa cảm thấy tức giận, Tiêu Hiểu xinh đẹp hơn cô ta, cô ta cũng miễn cưỡng thừa nhận. Nhưng tính cách tốt hơn cô ta? Thông minh hơn cô ta? Lý Tiểu Như khịt mũi coi thường hành vi nhắm mắt nói láo của Tiêu Tam Muội. Một con nhóc quê mùa thì có thể thông minh được bao nhiêu?Buổi sáng lúc ở phòng làm việc, Lý Tiểu Như âm thầm mắng Tiêu Tam Muội trong lòng gần chết. Sau đó gương mặt của Vương Vệ không ngừng hiện lên trong đầu cô ta.Càng nghĩ càng cảm thấy khiến người ta si mê.Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa. Lý Tiểu Như vội vàng đi đến nhà ăn, cô ta lấy cơm xong không đi mà lại nhìn khắp xung quanh.Sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Cô đang nhìn ai?”Lý Tiểu Như sợ hết hồn, kêu lên một tiếng ‘mẹ ơi’, quay đầu lại, phát hiện ra lại là Tiêu Tam Muội.“Lại là cô.” Lý Tiểu Như tức đến sắp phát điên. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại âm hồn không tan đến như vậy chứ?Tiêu Tam Muội xụ mặt nhìn cô ta: “Không phải tôi thì là ai? Tôi đã nói là tôi sẽ canh chừng cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội làm chuyện gì.”“Đồ điên, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi kí túc xá.” Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận nói.“Nhà máy này cũng không phải là của cô, cô tưởng rằng mình nói cái gì thì là cái đó sao?” Tiêu Tam Muội bưng cơm bình tĩnh đi qua bên cạnh Lý Tiểu Như.Bàn tay đang cầm bát của Lý Tiểu Như siết chặt.Tối hôm đó cô ta quay về tìm ba mình: “Ba, ba đuổi con nhóc quê mùa trong kí túc xá kia ra ngoài đi, con không muốn ở chung với cô ta.”Chủ nhiệm Lý sớm đã quen với sự ngang ngược vô lý của Lý Tiểu Như, nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Lại làm sao vậy? Con cũng đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.”Lý Tiểu Như ở chỗ Tiêu Tam Muội bị chọc tức, không ngờ rằng ba ruột còn tưởng rằng cô ta bắt nạt người khác, nhất thời hét lên thành tiếng: “Ai bắt nạt ai chứ? Con gái ba mới là người bị bắt nạt đó. Nếu như ba không đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì con sẽ đi, con sẽ không quay lại nữa.”“Được thôi!” Chủ nhiệm Lý không chịu nổi phiền phức này: “Con làm loạn đủ chưa?” Lý Tiểu Như bắt nạt người khác ông ta còn tin, người khác bắt nạt con gái ông ta? Người ngoài chỉ cần nói hơi nặng lời với con bé này một chút, con bé sẽ hận không thể muốn sống muốn chết. Nếu thực sự bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không thể chỉ ồn ào vài câu.TBC“Con thật sự tưởng rằng nhà máy này là của nhà chúng ta sao? Tiểu Như, ba con chỉ là một chủ nhiệm, không phải là xưởng trưởng. Hơn nữa, con cũng phải thông cảm cho ba, cô gái ở cùng kí túc xá với con là do huyện trưởng đích thân sắp xếp vào đó, con muốn ba đi đối nghịch với huyện trưởng sao?” Chủ nhiệm Lý thấy Lý Tiểu Như bị mình hét đến sắp khóc, vội vàng mềm giọng nói sự thật, nói lý với cô ta.“Con mặc kệ, con cứ muốn đuổi con nhóc kia ra ngoài. Con không muốn ở chung với cô ta nữa.” Tiêu Tam Muội biết được tâm tư của cô ta, Lý Tiểu Như quyết tâm nhất định phải đuổi cô ấy ra ngoài.Trong lúc Lý Tiểu Như đang đấu trí đấu dũng với ba mình, Tiêu Tam Muội cũng đi đến phòng của hai vợ chồng Tiêu Hiểu.Vương Vệ bảo hai chị em họ vào phòng nói chuyện, còn anh thì đeo tạp dề lên bắt đầu nấu cơm.Tiêu Tam Muội liếc mắt nhìn Vương Vệ, lúc này mới kéo Tiêu Hiểu vào phòng ngủ.“Em làm gì thế, lại còn bí mật như vậy?” Tiêu Hiểu nhìn dáng vẻ lén la lén lút của cô ấy liền muốn cười.Tiêu Tam Muội thấy chị hai của mình vẫn còn cười được, thở dài một tiếng: “Chị còn cười, chồng chị sắp bị người khác cướp mất rồi đấy.” Nói xong cô ấy kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Lý Tiểu Như ra.