Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 2086

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Điện giật!Giang Ninh dường như sắp điên rồi.Cô nhóc này từ lúc nào học được chiêu này vậy, chỗ đó của anh làm sao có thể chống đỡ được.Cặp mắt kia, nồng đậm lửa lam muốn toát ral Ý ý bế theo nhị đào theo nhị?“Vũ Chân! Con làm gì vậy! Vừa về đến nhà đã nhao nhao làm phiền Giang Ninh ngủ, con không thể để cho cậu ta nghỉ ngơi thật tốt sao! Xuống đây cho mẹt”Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, chỉ sợ là Tô Mai cầm theo chày cán bột đi lên đuổi Lâm Vũ Chân!Lâm Vũ Chân nhanh như chớp bò lên, tranh thủ thời gian chỉnh lý lại tóc của mình, rồi lại nhìn váy trên người có chỗ nào lộn xộn không!Cô vừa chỉnh lý tốt, bên ngoài liền truyền đến âm thanh đông đông đông!“Lâm Vũ Chân, con xuống lầu ngay cho mẹ!”Âm thanh như sấm!Lâm Vũ Chân một mặt bất đắc dĩ, cắn môi, trừng Giang Ninh một cái.Trong nhà này cô hoàn toàn không có cách nào tiếp tục ở được nữa.Người không biết, còn tưởng rằng đây là nhà của Giang Ninh, cô mới là con dâu đó.“Hừ, gieo gió gặt bão.”Cô trừng Giang Ninh một cát: ‘Ai bảo anh bình thường dõ dành mẹ làm gì, nhìn đi bây giờ mẹ thương anh quá rồi nhìn em không vừa mắt!”Nói xong, Lâm Vũ Chân đứng lên, kéo cửa ra, gặp ngay Tô Mai đang cầm chày cán bột, chỉ có điều là không có xô cửa vào.“Mẹ” Cả nhà tải app truyệnhola nhé!“Nói nhỏ chút!”Tô Mai đặt ngón trỏ ở bên miệng, nhíu mày: “Giang Ninh đi công tác lâu như vậy, con không biết nó có bao nhiêu mệt mỏi ư? Chớ quấy rầy nó ngủi”Bà nói xong liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.“Mẹ; Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Giang Ninh năm ở trên giường giống như bị rút sạch linh hồn, khóc không ra nước mắt, có chút đồng tình nói: ‘Con không có nhao nhao anh ấy, anh ấy ngủ rất ngon.”? San san san bế ý hầu nhiễm?Ngủ ngon……Bên tai Giang Ninh quanh quẩn âm thanh của Lâm Vũ Chân.Anh năm ở đó, không nhịn được thở dài.Hồi lâu, tâm tình và thân thể mới đồng thời khôi phục lại bình tĩnh.Giang Ninh tắm rửa một cái, thay quần áo xuống lầu, trong phòng bếp đã bay ra một mùi nồng đậm là canh gà.“Giang Ninh đã dậy rồi à, mẹ hầm canh gà cho con này, để mẹ đi bưng raI”Tô Mai mỉm cười đi vào trong phòng bếp, mang canh gà ra.

Điện giật!

Giang Ninh dường như sắp điên rồi.

Cô nhóc này từ lúc nào học được chiêu này vậy, chỗ đó của anh làm sao có thể chống đỡ được.

Cặp mắt kia, nồng đậm lửa lam muốn toát ral Ý ý bế theo nhị đào theo nhị?

“Vũ Chân! Con làm gì vậy! Vừa về đến nhà đã nhao nhao làm phiền Giang Ninh ngủ, con không thể để cho cậu ta nghỉ ngơi thật tốt sao! Xuống đây cho mẹt”

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, chỉ sợ là Tô Mai cầm theo chày cán bột đi lên đuổi Lâm Vũ Chân!

Lâm Vũ Chân nhanh như chớp bò lên, tranh thủ thời gian chỉnh lý lại tóc của mình, rồi lại nhìn váy trên người có chỗ nào lộn xộn không!

Cô vừa chỉnh lý tốt, bên ngoài liền truyền đến âm thanh đông đông đông!

“Lâm Vũ Chân, con xuống lầu ngay cho mẹ!”

Âm thanh như sấm!

Lâm Vũ Chân một mặt bất đắc dĩ, cắn môi, trừng Giang Ninh một cái.

Trong nhà này cô hoàn toàn không có cách nào tiếp tục ở được nữa.

Người không biết, còn tưởng rằng đây là nhà của Giang Ninh, cô mới là con dâu đó.

“Hừ, gieo gió gặt bão.”

Cô trừng Giang Ninh một cát: ‘Ai bảo anh bình thường dõ dành mẹ làm gì, nhìn đi bây giờ mẹ thương anh quá rồi nhìn em không vừa mắt!”

Nói xong, Lâm Vũ Chân đứng lên, kéo cửa ra, gặp ngay Tô Mai đang cầm chày cán bột, chỉ có điều là không có xô cửa vào.

“Mẹ” Cả nhà tải app truyệnhola nhé!

“Nói nhỏ chút!”

Tô Mai đặt ngón trỏ ở bên miệng, nhíu mày: “Giang Ninh đi công tác lâu như vậy, con không biết nó có bao nhiêu mệt mỏi ư? Chớ quấy rầy nó ngủi”

Bà nói xong liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.

“Mẹ; Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Giang Ninh năm ở trên giường giống như bị rút sạch linh hồn, khóc không ra nước mắt, có chút đồng tình nói: ‘Con không có nhao nhao anh ấy, anh ấy ngủ rất ngon.”

? San san san bế ý hầu nhiễm?

Ngủ ngon……

Bên tai Giang Ninh quanh quẩn âm thanh của Lâm Vũ Chân.

Anh năm ở đó, không nhịn được thở dài.

Hồi lâu, tâm tình và thân thể mới đồng thời khôi phục lại bình tĩnh.

Giang Ninh tắm rửa một cái, thay quần áo xuống lầu, trong phòng bếp đã bay ra một mùi nồng đậm là canh gà.

“Giang Ninh đã dậy rồi à, mẹ hầm canh gà cho con này, để mẹ đi bưng raI”

Tô Mai mỉm cười đi vào trong phòng bếp, mang canh gà ra.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Điện giật!Giang Ninh dường như sắp điên rồi.Cô nhóc này từ lúc nào học được chiêu này vậy, chỗ đó của anh làm sao có thể chống đỡ được.Cặp mắt kia, nồng đậm lửa lam muốn toát ral Ý ý bế theo nhị đào theo nhị?“Vũ Chân! Con làm gì vậy! Vừa về đến nhà đã nhao nhao làm phiền Giang Ninh ngủ, con không thể để cho cậu ta nghỉ ngơi thật tốt sao! Xuống đây cho mẹt”Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, chỉ sợ là Tô Mai cầm theo chày cán bột đi lên đuổi Lâm Vũ Chân!Lâm Vũ Chân nhanh như chớp bò lên, tranh thủ thời gian chỉnh lý lại tóc của mình, rồi lại nhìn váy trên người có chỗ nào lộn xộn không!Cô vừa chỉnh lý tốt, bên ngoài liền truyền đến âm thanh đông đông đông!“Lâm Vũ Chân, con xuống lầu ngay cho mẹ!”Âm thanh như sấm!Lâm Vũ Chân một mặt bất đắc dĩ, cắn môi, trừng Giang Ninh một cái.Trong nhà này cô hoàn toàn không có cách nào tiếp tục ở được nữa.Người không biết, còn tưởng rằng đây là nhà của Giang Ninh, cô mới là con dâu đó.“Hừ, gieo gió gặt bão.”Cô trừng Giang Ninh một cát: ‘Ai bảo anh bình thường dõ dành mẹ làm gì, nhìn đi bây giờ mẹ thương anh quá rồi nhìn em không vừa mắt!”Nói xong, Lâm Vũ Chân đứng lên, kéo cửa ra, gặp ngay Tô Mai đang cầm chày cán bột, chỉ có điều là không có xô cửa vào.“Mẹ” Cả nhà tải app truyệnhola nhé!“Nói nhỏ chút!”Tô Mai đặt ngón trỏ ở bên miệng, nhíu mày: “Giang Ninh đi công tác lâu như vậy, con không biết nó có bao nhiêu mệt mỏi ư? Chớ quấy rầy nó ngủi”Bà nói xong liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.“Mẹ; Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Giang Ninh năm ở trên giường giống như bị rút sạch linh hồn, khóc không ra nước mắt, có chút đồng tình nói: ‘Con không có nhao nhao anh ấy, anh ấy ngủ rất ngon.”? San san san bế ý hầu nhiễm?Ngủ ngon……Bên tai Giang Ninh quanh quẩn âm thanh của Lâm Vũ Chân.Anh năm ở đó, không nhịn được thở dài.Hồi lâu, tâm tình và thân thể mới đồng thời khôi phục lại bình tĩnh.Giang Ninh tắm rửa một cái, thay quần áo xuống lầu, trong phòng bếp đã bay ra một mùi nồng đậm là canh gà.“Giang Ninh đã dậy rồi à, mẹ hầm canh gà cho con này, để mẹ đi bưng raI”Tô Mai mỉm cười đi vào trong phòng bếp, mang canh gà ra.

Chương 2086