Mặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống…
Chương 28: Chương 28
Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Quý Tinh Nhiên suy nghĩ cẩn thận những chuyện mình đã làm trong mấy ngày nay và rút ra một kết luận.Tiến độ này dựa trên số lần nàng hoàn thành các kỹ năng sinh tồn tương ứng.Nàng không nhớ mình đã thu thập được bao nhiêu dây leo và cành cây trong mấy ngày qua.Nhưng mà nàng đan mũ cỏ, giày cỏ và chiếu, cộng lại đúng là mười một chiếc.Vậy nên tiến độ là 11.Còn về phần săn bắt, phần lớn cá đều do Quý Xương Minh bắt.Bởi vì Quý Tinh Nhiên không dám chạm vào lươn nên chỉ bắt được hai con cá trắm cỏ bình thường.Vì vậy, tiến độ là 2.Quý Tinh Nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.Nếu như nàng không sợ lươn thì có lẽ tiến độ đã cao hơn bây giờ.Nghĩ đến đây, Quý Tinh Nhiên âm thầm hạ quyết tâm.Lần sau bắt cá, nàng nhất định phải khắc phục nhược điểm sợ lươn của mình.Gia tăng kỹ năng càng sớm càng tốt.Đổi điểm kỹ năng!Sống những ngày tháng tốt đẹp bên cha nương.Quý Tinh Nhiên suy nghĩ, sau đó liền ngủ thiếp đi.Qua 0 giờ, thanh tín hiệu bên cạnh mức pin ở góc trên bên phải trên điện thoại của nàng chuyển thành một con số: 2.Thể hiện điểm sinh tồn mà nàng đang có hiện giờ.…Khi Quý Tinh Nhiên tỉnh lại một lần nữa, đã là ngày thứ tư gia đình nàng xuyên không.Quý Tinh Nhiên nhìn thấy 2 điểm sinh tồn trên điện thoại di động.Nàng cảm thấy hệ thống có chút lừa gạt.Tại sao lại không tính số ngày sinh tồn bằng cách làm tròn?Tại sao không dựa theo bốn bỏ năm lên để tính?Tủi thân!Nhưng nàng chỉ tủi thân một chút xíu.Hôm nay Quý Tinh Nhiên làm việc rất hăng hái.Sau khi biết làm việc không chỉ có thể cải thiện điều kiện sống hiện tại mà còn tích lũy tiến độ kỹ năng để đổi lấy điểm sinh tồn, Quý Tinh Nhiên đã trở thành một người cuồng công việc.Nàng kiểm tra dự báo thời tiết, sau đó nói với Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm: “Thời tiết cả ngày hôm nay đều nắng, nhiệt độ hơi cao, phải cẩn thận bị say nắng.”Cha nương của nàng đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, bọn họ rất vui: “Có dự báo thời tiết thật tốt!”Thẩm Tuệ Tâm cũng nói: “Nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay cao hơn hôm qua, mọi người nhớ bổ sung nước, tối hôm qua đun sôi để nguội khá nhiều, đã cho vào túi ni lông và bỏ vào ba lô, đủ cho chúng ta uống.”Nói xong, cả ba người nhìn nhau cười, ai cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.Dường như bọn họ đã quen dần với cuộc sống bi thảm sau khi xuyên không.…Vừa mới lên đường không lâu, trời vẫn còn tờ mờ sáng.Quý Tinh Nhiên chạy sang một bên thu thập dây leo.Sau khi thu hoạch được một bó lớn bằng hai bàn tay của nàng thì tiến độ kỹ năng thu thập sơ cấp +1, trở thành 8/10.Quý Tinh Nhiên vui vẻ chạy về, vừa đi vừa đan.Thẩm Tuệ Tâm thấy vậy thì hơi khó hiểu: “Nhiên Nhiên, những thứ chúng ta đan vẫn đủ dùng, con không cần phải vội vàng như vậy, đêm nay nương sẽ đan.”Quý Tinh Nhiên tràn đầy nhiệt tình: “Nương, con không mệt, con chỉ thích đan thứ này thôi.”Sau đó, nàng còn hỏi Thẩm Tuệ Tâm xem còn có thể đan gì nữa không?Thẩm Tuệ Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đan một ít túi lưới đi, đồ đạc của chúng ta càng ngày càng nhiều.”Bây giờ chỉ có Thẩm Tuệ Tâm có một chiếc túi lưới nhỏ.Còn Quý Tinh Nhiên và Quý Xương Minh đều cõng chiếu trên lưng, trên đầu đội mũ cỏ.Trong tay Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm đều cầm một cây gậy gỗ có đầu nhọn, có thể dùng làm giáo gỗ để sử dụng.Ngoài ra, trong chiếu còn bọc ba chiếc bát sứ và đũa gỗ của ba người.Bởi vì sợ người khác phát hiện sự khác thường nên những thứ này đều đặt bên ngoài, không tiện bỏ vào không gian..
Quý Tinh Nhiên suy nghĩ cẩn thận những chuyện mình đã làm trong mấy ngày nay và rút ra một kết luận.
Tiến độ này dựa trên số lần nàng hoàn thành các kỹ năng sinh tồn tương ứng.
Nàng không nhớ mình đã thu thập được bao nhiêu dây leo và cành cây trong mấy ngày qua.
Nhưng mà nàng đan mũ cỏ, giày cỏ và chiếu, cộng lại đúng là mười một chiếc.
Vậy nên tiến độ là 11.
Còn về phần săn bắt, phần lớn cá đều do Quý Xương Minh bắt.
Bởi vì Quý Tinh Nhiên không dám chạm vào lươn nên chỉ bắt được hai con cá trắm cỏ bình thường.
Vì vậy, tiến độ là 2.
Quý Tinh Nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nếu như nàng không sợ lươn thì có lẽ tiến độ đã cao hơn bây giờ.
Nghĩ đến đây, Quý Tinh Nhiên âm thầm hạ quyết tâm.
Lần sau bắt cá, nàng nhất định phải khắc phục nhược điểm sợ lươn của mình.
Gia tăng kỹ năng càng sớm càng tốt.
Đổi điểm kỹ năng!Sống những ngày tháng tốt đẹp bên cha nương.
Quý Tinh Nhiên suy nghĩ, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Qua 0 giờ, thanh tín hiệu bên cạnh mức pin ở góc trên bên phải trên điện thoại của nàng chuyển thành một con số: 2.
Thể hiện điểm sinh tồn mà nàng đang có hiện giờ.
…Khi Quý Tinh Nhiên tỉnh lại một lần nữa, đã là ngày thứ tư gia đình nàng xuyên không.
Quý Tinh Nhiên nhìn thấy 2 điểm sinh tồn trên điện thoại di động.
Nàng cảm thấy hệ thống có chút lừa gạt.
Tại sao lại không tính số ngày sinh tồn bằng cách làm tròn?Tại sao không dựa theo bốn bỏ năm lên để tính?Tủi thân!Nhưng nàng chỉ tủi thân một chút xíu.
Hôm nay Quý Tinh Nhiên làm việc rất hăng hái.
Sau khi biết làm việc không chỉ có thể cải thiện điều kiện sống hiện tại mà còn tích lũy tiến độ kỹ năng để đổi lấy điểm sinh tồn, Quý Tinh Nhiên đã trở thành một người cuồng công việc.
Nàng kiểm tra dự báo thời tiết, sau đó nói với Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm: “Thời tiết cả ngày hôm nay đều nắng, nhiệt độ hơi cao, phải cẩn thận bị say nắng.
”Cha nương của nàng đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, bọn họ rất vui: “Có dự báo thời tiết thật tốt!”Thẩm Tuệ Tâm cũng nói: “Nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay cao hơn hôm qua, mọi người nhớ bổ sung nước, tối hôm qua đun sôi để nguội khá nhiều, đã cho vào túi ni lông và bỏ vào ba lô, đủ cho chúng ta uống.
”Nói xong, cả ba người nhìn nhau cười, ai cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dường như bọn họ đã quen dần với cuộc sống bi thảm sau khi xuyên không.
…Vừa mới lên đường không lâu, trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Quý Tinh Nhiên chạy sang một bên thu thập dây leo.
Sau khi thu hoạch được một bó lớn bằng hai bàn tay của nàng thì tiến độ kỹ năng thu thập sơ cấp +1, trở thành 8/10.
Quý Tinh Nhiên vui vẻ chạy về, vừa đi vừa đan.
Thẩm Tuệ Tâm thấy vậy thì hơi khó hiểu: “Nhiên Nhiên, những thứ chúng ta đan vẫn đủ dùng, con không cần phải vội vàng như vậy, đêm nay nương sẽ đan.
”Quý Tinh Nhiên tràn đầy nhiệt tình: “Nương, con không mệt, con chỉ thích đan thứ này thôi.
”Sau đó, nàng còn hỏi Thẩm Tuệ Tâm xem còn có thể đan gì nữa không?Thẩm Tuệ Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đan một ít túi lưới đi, đồ đạc của chúng ta càng ngày càng nhiều.
”Bây giờ chỉ có Thẩm Tuệ Tâm có một chiếc túi lưới nhỏ.
Còn Quý Tinh Nhiên và Quý Xương Minh đều cõng chiếu trên lưng, trên đầu đội mũ cỏ.
Trong tay Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm đều cầm một cây gậy gỗ có đầu nhọn, có thể dùng làm giáo gỗ để sử dụng.
Ngoài ra, trong chiếu còn bọc ba chiếc bát sứ và đũa gỗ của ba người.
Bởi vì sợ người khác phát hiện sự khác thường nên những thứ này đều đặt bên ngoài, không tiện bỏ vào không gian.
.
Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Quý Tinh Nhiên suy nghĩ cẩn thận những chuyện mình đã làm trong mấy ngày nay và rút ra một kết luận.Tiến độ này dựa trên số lần nàng hoàn thành các kỹ năng sinh tồn tương ứng.Nàng không nhớ mình đã thu thập được bao nhiêu dây leo và cành cây trong mấy ngày qua.Nhưng mà nàng đan mũ cỏ, giày cỏ và chiếu, cộng lại đúng là mười một chiếc.Vậy nên tiến độ là 11.Còn về phần săn bắt, phần lớn cá đều do Quý Xương Minh bắt.Bởi vì Quý Tinh Nhiên không dám chạm vào lươn nên chỉ bắt được hai con cá trắm cỏ bình thường.Vì vậy, tiến độ là 2.Quý Tinh Nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.Nếu như nàng không sợ lươn thì có lẽ tiến độ đã cao hơn bây giờ.Nghĩ đến đây, Quý Tinh Nhiên âm thầm hạ quyết tâm.Lần sau bắt cá, nàng nhất định phải khắc phục nhược điểm sợ lươn của mình.Gia tăng kỹ năng càng sớm càng tốt.Đổi điểm kỹ năng!Sống những ngày tháng tốt đẹp bên cha nương.Quý Tinh Nhiên suy nghĩ, sau đó liền ngủ thiếp đi.Qua 0 giờ, thanh tín hiệu bên cạnh mức pin ở góc trên bên phải trên điện thoại của nàng chuyển thành một con số: 2.Thể hiện điểm sinh tồn mà nàng đang có hiện giờ.…Khi Quý Tinh Nhiên tỉnh lại một lần nữa, đã là ngày thứ tư gia đình nàng xuyên không.Quý Tinh Nhiên nhìn thấy 2 điểm sinh tồn trên điện thoại di động.Nàng cảm thấy hệ thống có chút lừa gạt.Tại sao lại không tính số ngày sinh tồn bằng cách làm tròn?Tại sao không dựa theo bốn bỏ năm lên để tính?Tủi thân!Nhưng nàng chỉ tủi thân một chút xíu.Hôm nay Quý Tinh Nhiên làm việc rất hăng hái.Sau khi biết làm việc không chỉ có thể cải thiện điều kiện sống hiện tại mà còn tích lũy tiến độ kỹ năng để đổi lấy điểm sinh tồn, Quý Tinh Nhiên đã trở thành một người cuồng công việc.Nàng kiểm tra dự báo thời tiết, sau đó nói với Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm: “Thời tiết cả ngày hôm nay đều nắng, nhiệt độ hơi cao, phải cẩn thận bị say nắng.”Cha nương của nàng đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, bọn họ rất vui: “Có dự báo thời tiết thật tốt!”Thẩm Tuệ Tâm cũng nói: “Nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay cao hơn hôm qua, mọi người nhớ bổ sung nước, tối hôm qua đun sôi để nguội khá nhiều, đã cho vào túi ni lông và bỏ vào ba lô, đủ cho chúng ta uống.”Nói xong, cả ba người nhìn nhau cười, ai cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.Dường như bọn họ đã quen dần với cuộc sống bi thảm sau khi xuyên không.…Vừa mới lên đường không lâu, trời vẫn còn tờ mờ sáng.Quý Tinh Nhiên chạy sang một bên thu thập dây leo.Sau khi thu hoạch được một bó lớn bằng hai bàn tay của nàng thì tiến độ kỹ năng thu thập sơ cấp +1, trở thành 8/10.Quý Tinh Nhiên vui vẻ chạy về, vừa đi vừa đan.Thẩm Tuệ Tâm thấy vậy thì hơi khó hiểu: “Nhiên Nhiên, những thứ chúng ta đan vẫn đủ dùng, con không cần phải vội vàng như vậy, đêm nay nương sẽ đan.”Quý Tinh Nhiên tràn đầy nhiệt tình: “Nương, con không mệt, con chỉ thích đan thứ này thôi.”Sau đó, nàng còn hỏi Thẩm Tuệ Tâm xem còn có thể đan gì nữa không?Thẩm Tuệ Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đan một ít túi lưới đi, đồ đạc của chúng ta càng ngày càng nhiều.”Bây giờ chỉ có Thẩm Tuệ Tâm có một chiếc túi lưới nhỏ.Còn Quý Tinh Nhiên và Quý Xương Minh đều cõng chiếu trên lưng, trên đầu đội mũ cỏ.Trong tay Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm đều cầm một cây gậy gỗ có đầu nhọn, có thể dùng làm giáo gỗ để sử dụng.Ngoài ra, trong chiếu còn bọc ba chiếc bát sứ và đũa gỗ của ba người.Bởi vì sợ người khác phát hiện sự khác thường nên những thứ này đều đặt bên ngoài, không tiện bỏ vào không gian..