Tác giả:

Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì…

Chương 20: 20: Bà Nội Ra Tay

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Bác gái cả run rẩy giải thích: "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì tới Diễm Hồng, chắc chắn trong này có hiểu lầm gì rồi."Vương Thúy Phân cười nói:"Chị dâu ạ, chỉ nghe lời chị vừa nói đi, chị có tin không? Coi ai là kẻ ngu vậy chứ.Diễm Hồng nhà chị ấy à, chính là xấu xa, không an phận, còn muốn kéo hỏng thanh danh của con gái nhà họ Thẩm chúng ta nữa.Tôi chỉ có một mụn con gái, nếu con gái nhà tôi mà có một người chị như thế, sau này khó làm mai thì tôi có liều cái mạng này cũng phải ở riêng."Sau khi Vương Thúy Phân nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.Bác gái tức tới mức mặt đỏ bừng.Thẩm Diễm Hồng nhìn Vương Thúy Phân với ánh mắt oán hận.Thẩm Cẩm Nhiên trợn mắt trừng lại? Nhìn ai thế?Mẹ cô nói rất đúng, chị ta đúng là kẻ xấu xa.Bà nội Thẩm thầm thở dài trong lòng, chuyện này thì chẳng dễ bỏ qua như vậy.Vợ thằng ba đang nói gần nói xa cho bà nghe đây mà.Lần này e là không cần ăn nói gì hết, sợ là không được rồi.Con gái đúng là nợ mà.Bà cụ Thẩm nghiêm khắc nhìn Thẩm Diễm Hồng chờ lời giải thích của cô ta.Ánh mắt cả nhà đổ dồn vào cô ta, xem rốt cuộc cô ta sẽ đáp như thế nào.Thẩm Diễm Hồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế này thì phải nói như thế nào?Nói là cô ta đang treo người ta?Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể cúi đầu khóc.Bà cụ Thẩm tỏ ra không kiên nhẫn:"Vậy là cháu không định giải thích, cháu chọn thằng bé Đại Cường kia? Không thì sao lại đi nhận đồ của người ta? Nếu cháu thật sự có ý nghĩ đó thì đừng tỏ ra ngại ngùng nữa."Thẩm Diễm Hồng khóc lóc lắc đầu, hàm hồ đáp:"Bà nội, cháu không chọn anh ta, cháu không thích anh ta, cháu không biết nên nói thế nào nữa, chỉ là cháu..."Vương Thúy Phân tiếp lời:"Chỉ là cái gì? Chỉ là tham lam, muốn lấy đồ của con trai nhà người ta, lại không muốn làm đối tượng của người ta? Đây không phải là giở trò lưu manh sao!"Thẩm Cẩm Nhiên: "..."Mẹ, mẹ nhìn con này, chúng ta đừng nói gì hết.Thẩm Diễm Hồng nghẹn lời, quên sạch những gì mình đã định nói trước đó.Bác gái cả tức giận sửng cồ lên:"Vợ chú ba, rốt cuộc cô có ý gì? Có phải cô muốn nhìn Diễm Hồng nhà tôi chết rồi cô mới vui vẻ không? Sao mà lòng dạ cô độc ác như vậy chứ?Diễm Hồng nhà tôi chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì chứ.Thằng nhãi kia thấy Diễm Hồng nhà tôi xinh đẹp, chủ động cho đồ, liên quan quái gì tới con bé.".

Bác gái cả run rẩy giải thích: "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì tới Diễm Hồng, chắc chắn trong này có hiểu lầm gì rồi."Vương Thúy Phân cười nói:"Chị dâu ạ, chỉ nghe lời chị vừa nói đi, chị có tin không? Coi ai là kẻ ngu vậy chứ.

Diễm Hồng nhà chị ấy à, chính là xấu xa, không an phận, còn muốn kéo hỏng thanh danh của con gái nhà họ Thẩm chúng ta nữa.Tôi chỉ có một mụn con gái, nếu con gái nhà tôi mà có một người chị như thế, sau này khó làm mai thì tôi có liều cái mạng này cũng phải ở riêng."Sau khi Vương Thúy Phân nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.Bác gái tức tới mức mặt đỏ bừng.

Thẩm Diễm Hồng nhìn Vương Thúy Phân với ánh mắt oán hận.Thẩm Cẩm Nhiên trợn mắt trừng lại? Nhìn ai thế?Mẹ cô nói rất đúng, chị ta đúng là kẻ xấu xa.Bà nội Thẩm thầm thở dài trong lòng, chuyện này thì chẳng dễ bỏ qua như vậy.Vợ thằng ba đang nói gần nói xa cho bà nghe đây mà.

Lần này e là không cần ăn nói gì hết, sợ là không được rồi.Con gái đúng là nợ mà.Bà cụ Thẩm nghiêm khắc nhìn Thẩm Diễm Hồng chờ lời giải thích của cô ta.

Ánh mắt cả nhà đổ dồn vào cô ta, xem rốt cuộc cô ta sẽ đáp như thế nào.Thẩm Diễm Hồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế này thì phải nói như thế nào?Nói là cô ta đang treo người ta?Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể cúi đầu khóc.Bà cụ Thẩm tỏ ra không kiên nhẫn:"Vậy là cháu không định giải thích, cháu chọn thằng bé Đại Cường kia? Không thì sao lại đi nhận đồ của người ta? Nếu cháu thật sự có ý nghĩ đó thì đừng tỏ ra ngại ngùng nữa."Thẩm Diễm Hồng khóc lóc lắc đầu, hàm hồ đáp:"Bà nội, cháu không chọn anh ta, cháu không thích anh ta, cháu không biết nên nói thế nào nữa, chỉ là cháu..."Vương Thúy Phân tiếp lời:"Chỉ là cái gì? Chỉ là tham lam, muốn lấy đồ của con trai nhà người ta, lại không muốn làm đối tượng của người ta? Đây không phải là giở trò lưu manh sao!"Thẩm Cẩm Nhiên: "..."Mẹ, mẹ nhìn con này, chúng ta đừng nói gì hết.Thẩm Diễm Hồng nghẹn lời, quên sạch những gì mình đã định nói trước đó.Bác gái cả tức giận sửng cồ lên:"Vợ chú ba, rốt cuộc cô có ý gì? Có phải cô muốn nhìn Diễm Hồng nhà tôi chết rồi cô mới vui vẻ không? Sao mà lòng dạ cô độc ác như vậy chứ?Diễm Hồng nhà tôi chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì chứ.

Thằng nhãi kia thấy Diễm Hồng nhà tôi xinh đẹp, chủ động cho đồ, liên quan quái gì tới con bé.".

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Bác gái cả run rẩy giải thích: "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì tới Diễm Hồng, chắc chắn trong này có hiểu lầm gì rồi."Vương Thúy Phân cười nói:"Chị dâu ạ, chỉ nghe lời chị vừa nói đi, chị có tin không? Coi ai là kẻ ngu vậy chứ.Diễm Hồng nhà chị ấy à, chính là xấu xa, không an phận, còn muốn kéo hỏng thanh danh của con gái nhà họ Thẩm chúng ta nữa.Tôi chỉ có một mụn con gái, nếu con gái nhà tôi mà có một người chị như thế, sau này khó làm mai thì tôi có liều cái mạng này cũng phải ở riêng."Sau khi Vương Thúy Phân nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.Bác gái tức tới mức mặt đỏ bừng.Thẩm Diễm Hồng nhìn Vương Thúy Phân với ánh mắt oán hận.Thẩm Cẩm Nhiên trợn mắt trừng lại? Nhìn ai thế?Mẹ cô nói rất đúng, chị ta đúng là kẻ xấu xa.Bà nội Thẩm thầm thở dài trong lòng, chuyện này thì chẳng dễ bỏ qua như vậy.Vợ thằng ba đang nói gần nói xa cho bà nghe đây mà.Lần này e là không cần ăn nói gì hết, sợ là không được rồi.Con gái đúng là nợ mà.Bà cụ Thẩm nghiêm khắc nhìn Thẩm Diễm Hồng chờ lời giải thích của cô ta.Ánh mắt cả nhà đổ dồn vào cô ta, xem rốt cuộc cô ta sẽ đáp như thế nào.Thẩm Diễm Hồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế này thì phải nói như thế nào?Nói là cô ta đang treo người ta?Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể cúi đầu khóc.Bà cụ Thẩm tỏ ra không kiên nhẫn:"Vậy là cháu không định giải thích, cháu chọn thằng bé Đại Cường kia? Không thì sao lại đi nhận đồ của người ta? Nếu cháu thật sự có ý nghĩ đó thì đừng tỏ ra ngại ngùng nữa."Thẩm Diễm Hồng khóc lóc lắc đầu, hàm hồ đáp:"Bà nội, cháu không chọn anh ta, cháu không thích anh ta, cháu không biết nên nói thế nào nữa, chỉ là cháu..."Vương Thúy Phân tiếp lời:"Chỉ là cái gì? Chỉ là tham lam, muốn lấy đồ của con trai nhà người ta, lại không muốn làm đối tượng của người ta? Đây không phải là giở trò lưu manh sao!"Thẩm Cẩm Nhiên: "..."Mẹ, mẹ nhìn con này, chúng ta đừng nói gì hết.Thẩm Diễm Hồng nghẹn lời, quên sạch những gì mình đã định nói trước đó.Bác gái cả tức giận sửng cồ lên:"Vợ chú ba, rốt cuộc cô có ý gì? Có phải cô muốn nhìn Diễm Hồng nhà tôi chết rồi cô mới vui vẻ không? Sao mà lòng dạ cô độc ác như vậy chứ?Diễm Hồng nhà tôi chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì chứ.Thằng nhãi kia thấy Diễm Hồng nhà tôi xinh đẹp, chủ động cho đồ, liên quan quái gì tới con bé.".

Chương 20: 20: Bà Nội Ra Tay