Tác giả:

Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì…

Chương 26: 26: Nữ Chính Ghen Tỵ

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Cẩm Nhiên cũng kiêu ngạo hất cằm, đúng rồi, cô là người hiếu thảo vậy đấy, bà nội nói rất đúng.Bác gái cả bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hầm nguyên một con thỏ à, phá của quá rồi đó, Thẩm Thanh nhà tôi còn chưa về mà.”Vương Thúy Phân nói vặn lại:“Ôi trời, đúng là tấm lòng mẹ hiền, hay là thôi chị đừng ăn, để dành phần đó lại đưa cho Thẩm Thanh đi được không?”Bác gái cả bị chỉnh không nói được lời nào, Thẩm Diễm Hồng ngoài cười nhưng trong không cười giải thích:“Lời này của thím ba có phải hơi quá đáng rồi không, mẹ cháu cũng vì thương cho anh cháu thôi, bà ấy không hề có ác ý, thím cũng là người làm mẹ, sao lại không biết thông cảm như thế!Hơn nữa, anh cháu phải bôn ba bên ngoài cũng là vì cả nhà chúng ta, mẹ cháu chỉ nói thêm hai ba câu cũng không được sao?”Vương Thúy Phân cười khẩy mắng:“Mày đang dạy đời tao đó hả, mày giỡn mặt với tao đúng không? Mấy người thích ăn thì cứ ăn, xấu tính xấu nết quen rồi.”Bà nội Thẩm nhíu mày, hô một tiếng: “Thằng cả, quản vợ con của con đi kìa, còn vợ thằng ba nữa, nói ít lại đi.”Vương Thúy Phân nhún vai, ngồi xuống chờ ăn cơm.Cẩm Nhiên thấy bác cả Thẩm nghiêm mặt liếc bác gái cả và Thẩm Diễm Hồng một cái, bác gái cả rùng mình lập tức ngồi xuống, không dám nói gì thêm.Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Diễm Hồng là đang đứng.Chị cả nhẹ giọng kêu: “Diễm Hồng, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn ngon lắm.”“Không cần chị phải vờ tốt bụng.” Thẩm Diễm Hồng nói xong lập tức xoay người chạy vào phòng.Chị cả khẽ thở dài, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.Bác gái cả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn.Vương Thúy Phân vừa ăn vừa nói: “Tấm lòng mẹ hiền cũng có lúc này lúc kia ha.”Bác gái cả khựng lại, sau đó lại vờ như không nghe thấy mà tiếp tục ăn.Bà ta không thèm nghe mấy lời chia rẽ đó, gia đình bà ta vốn đã ít người rồi, con trai bà ta lại không về, con gái thì ngốc nghếch không chịu ăn, bà ta mà không ăn nhiều thì gia đình bà ta sẽ chịu thiệt đó.Bà ta không nỡ làm chuyện lỗ vốn này đâu.Sau khi Thẩm Diễm Hồng về phòng, cô ta lập tức giận dữ nện lên giường, muốn xả hết cơn tức ra ngoài.Giờ đây chỉ cần nhìn thấy Thẩm Cẩm Nhiên thôi là cô ta sẽ không kìm được mà nhớ tới kiếp trước, Thẩm Cẩm Nhiên đã sống sung sướng giàu sang đến cỡ nào, còn cô ta thì chật vật không chịu nổi.Thẩm Diễm Hồng không cam lòng, đời này, cô ta nhất định phải dẫm bẹp Thẩm Cẩm Nhiên dưới chân..

Cẩm Nhiên cũng kiêu ngạo hất cằm, đúng rồi, cô là người hiếu thảo vậy đấy, bà nội nói rất đúng.

Bác gái cả bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hầm nguyên một con thỏ à, phá của quá rồi đó, Thẩm Thanh nhà tôi còn chưa về mà.

”Vương Thúy Phân nói vặn lại:“Ôi trời, đúng là tấm lòng mẹ hiền, hay là thôi chị đừng ăn, để dành phần đó lại đưa cho Thẩm Thanh đi được không?”Bác gái cả bị chỉnh không nói được lời nào, Thẩm Diễm Hồng ngoài cười nhưng trong không cười giải thích:“Lời này của thím ba có phải hơi quá đáng rồi không, mẹ cháu cũng vì thương cho anh cháu thôi, bà ấy không hề có ác ý, thím cũng là người làm mẹ, sao lại không biết thông cảm như thế!Hơn nữa, anh cháu phải bôn ba bên ngoài cũng là vì cả nhà chúng ta, mẹ cháu chỉ nói thêm hai ba câu cũng không được sao?”Vương Thúy Phân cười khẩy mắng:“Mày đang dạy đời tao đó hả, mày giỡn mặt với tao đúng không? Mấy người thích ăn thì cứ ăn, xấu tính xấu nết quen rồi.

”Bà nội Thẩm nhíu mày, hô một tiếng: “Thằng cả, quản vợ con của con đi kìa, còn vợ thằng ba nữa, nói ít lại đi.

”Vương Thúy Phân nhún vai, ngồi xuống chờ ăn cơm.

Cẩm Nhiên thấy bác cả Thẩm nghiêm mặt liếc bác gái cả và Thẩm Diễm Hồng một cái, bác gái cả rùng mình lập tức ngồi xuống, không dám nói gì thêm.

Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Diễm Hồng là đang đứng.

Chị cả nhẹ giọng kêu: “Diễm Hồng, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn ngon lắm.

”“Không cần chị phải vờ tốt bụng.

” Thẩm Diễm Hồng nói xong lập tức xoay người chạy vào phòng.

Chị cả khẽ thở dài, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.

Bác gái cả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn.

Vương Thúy Phân vừa ăn vừa nói: “Tấm lòng mẹ hiền cũng có lúc này lúc kia ha.

”Bác gái cả khựng lại, sau đó lại vờ như không nghe thấy mà tiếp tục ăn.

Bà ta không thèm nghe mấy lời chia rẽ đó, gia đình bà ta vốn đã ít người rồi, con trai bà ta lại không về, con gái thì ngốc nghếch không chịu ăn, bà ta mà không ăn nhiều thì gia đình bà ta sẽ chịu thiệt đó.

Bà ta không nỡ làm chuyện lỗ vốn này đâu.

Sau khi Thẩm Diễm Hồng về phòng, cô ta lập tức giận dữ nện lên giường, muốn xả hết cơn tức ra ngoài.

Giờ đây chỉ cần nhìn thấy Thẩm Cẩm Nhiên thôi là cô ta sẽ không kìm được mà nhớ tới kiếp trước, Thẩm Cẩm Nhiên đã sống sung sướng giàu sang đến cỡ nào, còn cô ta thì chật vật không chịu nổi.

Thẩm Diễm Hồng không cam lòng, đời này, cô ta nhất định phải dẫm bẹp Thẩm Cẩm Nhiên dưới chân.

.

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Cẩm Nhiên cũng kiêu ngạo hất cằm, đúng rồi, cô là người hiếu thảo vậy đấy, bà nội nói rất đúng.Bác gái cả bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hầm nguyên một con thỏ à, phá của quá rồi đó, Thẩm Thanh nhà tôi còn chưa về mà.”Vương Thúy Phân nói vặn lại:“Ôi trời, đúng là tấm lòng mẹ hiền, hay là thôi chị đừng ăn, để dành phần đó lại đưa cho Thẩm Thanh đi được không?”Bác gái cả bị chỉnh không nói được lời nào, Thẩm Diễm Hồng ngoài cười nhưng trong không cười giải thích:“Lời này của thím ba có phải hơi quá đáng rồi không, mẹ cháu cũng vì thương cho anh cháu thôi, bà ấy không hề có ác ý, thím cũng là người làm mẹ, sao lại không biết thông cảm như thế!Hơn nữa, anh cháu phải bôn ba bên ngoài cũng là vì cả nhà chúng ta, mẹ cháu chỉ nói thêm hai ba câu cũng không được sao?”Vương Thúy Phân cười khẩy mắng:“Mày đang dạy đời tao đó hả, mày giỡn mặt với tao đúng không? Mấy người thích ăn thì cứ ăn, xấu tính xấu nết quen rồi.”Bà nội Thẩm nhíu mày, hô một tiếng: “Thằng cả, quản vợ con của con đi kìa, còn vợ thằng ba nữa, nói ít lại đi.”Vương Thúy Phân nhún vai, ngồi xuống chờ ăn cơm.Cẩm Nhiên thấy bác cả Thẩm nghiêm mặt liếc bác gái cả và Thẩm Diễm Hồng một cái, bác gái cả rùng mình lập tức ngồi xuống, không dám nói gì thêm.Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Diễm Hồng là đang đứng.Chị cả nhẹ giọng kêu: “Diễm Hồng, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn ngon lắm.”“Không cần chị phải vờ tốt bụng.” Thẩm Diễm Hồng nói xong lập tức xoay người chạy vào phòng.Chị cả khẽ thở dài, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.Bác gái cả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn.Vương Thúy Phân vừa ăn vừa nói: “Tấm lòng mẹ hiền cũng có lúc này lúc kia ha.”Bác gái cả khựng lại, sau đó lại vờ như không nghe thấy mà tiếp tục ăn.Bà ta không thèm nghe mấy lời chia rẽ đó, gia đình bà ta vốn đã ít người rồi, con trai bà ta lại không về, con gái thì ngốc nghếch không chịu ăn, bà ta mà không ăn nhiều thì gia đình bà ta sẽ chịu thiệt đó.Bà ta không nỡ làm chuyện lỗ vốn này đâu.Sau khi Thẩm Diễm Hồng về phòng, cô ta lập tức giận dữ nện lên giường, muốn xả hết cơn tức ra ngoài.Giờ đây chỉ cần nhìn thấy Thẩm Cẩm Nhiên thôi là cô ta sẽ không kìm được mà nhớ tới kiếp trước, Thẩm Cẩm Nhiên đã sống sung sướng giàu sang đến cỡ nào, còn cô ta thì chật vật không chịu nổi.Thẩm Diễm Hồng không cam lòng, đời này, cô ta nhất định phải dẫm bẹp Thẩm Cẩm Nhiên dưới chân..

Chương 26: 26: Nữ Chính Ghen Tỵ