Tác giả:

Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì…

Chương 42: 42: Sáng Mắt

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Hồi đó cô nhi viện nghèo rớt mồng tơi, Cẩm Nhiên và vài đứa nhóc lớn tuổi học cách làm dưa muối từ mẹ viện trưởng rồi đem ra ven đường bán.Dưa muối do mẹ viện trưởng làm rất ngon, mọi người đều cực kì thích.Cũng xem như là có tí thu nhập.Cẩm Nhiên lại trộn một đ ĩa khoai tây với xà lách, cô còn cố ý bỏ thêm xíu dầu vừng.Cô không đụng vào đồ quý của bà nội Thẩm, mà là dùng đồ trong không gian của chính mình.“Ôi chao, cháu ngoan của bà, sao con dậy sớm thế?”Bà nội Thẩm vừa vào phòng bếp đã thấy Cẩm Nhiên đang bận bịu, bà định phụ cô làm thì Cẩm Nhiên không cho.Cô cười nói:“Bà nội, cháu đã nấu nước rồi đó, bà mau đi rửa mặt đi, cháu làm sắp xong rồi, tại cháu nôn đi họp chợ nên bị tỉnh sớm.Lúc nào bà nội cũng là người dậy sớm nhất nhà để nấu cơm, sau này chỉ cần có cháu ở nhà thì bà cứ để cháu làm.Bà nội cũng có thể nghỉ ngơi thêm tí.”Bà nội Thẩm cảm động không thôi, bà không phải kiểu mẹ chồng tra tấn con dâu, cho nên mười mấy năm qua, sáng nào bà cũng dậy sớm nấu cơm, bà cũng chẳng cảm thấy có gì không hợp lý.Mà khi nghe cháu ngoan của mình nói lời này, đột nhiên bà thấy hơi tủi thân.Đúng là chỉ có Ny Ny biết thương cho bà, nuôi con cho lớn rồi có được gì đâu, còn không bằng đẻ cục xá xíu ra ăn.Bọn họ chẳng hề biết nghĩ xem mẹ mình dậy sớm nấu cơm có mệt hay không.Chồng bà cũng vậy.Lão già đáng ghét!Cẩm Nhiên không hề hay biết, cô đã vô tình giúp lực lao động mạnh nhất trong nhà họ Thẩm được sáng mắt.Mọi người lục tục rời giường, rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm, Bà nội Thẩm cười toe toét khen:“Bữa sáng hôm nay là do Ny Ny làm đó, đứa trẻ này quả thật đã trưởng thành rồi, còn biết đau lòng cho bà.Con bé nói sợ bà vất vả nên sau này chuyện trong nhà cứ để con bé làm, bé con đúng là hiểu chuyện.”Vương Thúy Phân khẽ nhíu mày, không nói gì, ông Thẩm nghe vậy thì cười ngây ngô.Bác gái cả ác ý nói: “Để bác nếm thử tay nghề của Ny Ny xem, nếu ngon thì xem như ba bữa trong nhà đều có thể giao cho cháu rồi.Ny Ny thấy được không?”Mới đầu sắc mặt Thẩm Diễm Hồng còn không vui, nhưng nghe mẹ mình nói vậy, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Đúng đó, này thì hay ra vẻ, cho Thẩm Cẩm Nhiên mày làm chết luôn.“Dạ được ạ, đợi đến lúc bác gái cả lấy được mười công điểm thì cháu sẽ nhận lo cơm nước trong nhà.Bác gái cả nhớ cố gắng lên nha.”.

Hồi đó cô nhi viện nghèo rớt mồng tơi, Cẩm Nhiên và vài đứa nhóc lớn tuổi học cách làm dưa muối từ mẹ viện trưởng rồi đem ra ven đường bán.Dưa muối do mẹ viện trưởng làm rất ngon, mọi người đều cực kì thích.Cũng xem như là có tí thu nhập.Cẩm Nhiên lại trộn một đ ĩa khoai tây với xà lách, cô còn cố ý bỏ thêm xíu dầu vừng.Cô không đụng vào đồ quý của bà nội Thẩm, mà là dùng đồ trong không gian của chính mình.“Ôi chao, cháu ngoan của bà, sao con dậy sớm thế?”Bà nội Thẩm vừa vào phòng bếp đã thấy Cẩm Nhiên đang bận bịu, bà định phụ cô làm thì Cẩm Nhiên không cho.Cô cười nói:“Bà nội, cháu đã nấu nước rồi đó, bà mau đi rửa mặt đi, cháu làm sắp xong rồi, tại cháu nôn đi họp chợ nên bị tỉnh sớm.Lúc nào bà nội cũng là người dậy sớm nhất nhà để nấu cơm, sau này chỉ cần có cháu ở nhà thì bà cứ để cháu làm.

Bà nội cũng có thể nghỉ ngơi thêm tí.”Bà nội Thẩm cảm động không thôi, bà không phải kiểu mẹ chồng tra tấn con dâu, cho nên mười mấy năm qua, sáng nào bà cũng dậy sớm nấu cơm, bà cũng chẳng cảm thấy có gì không hợp lý.Mà khi nghe cháu ngoan của mình nói lời này, đột nhiên bà thấy hơi tủi thân.Đúng là chỉ có Ny Ny biết thương cho bà, nuôi con cho lớn rồi có được gì đâu, còn không bằng đẻ cục xá xíu ra ăn.Bọn họ chẳng hề biết nghĩ xem mẹ mình dậy sớm nấu cơm có mệt hay không.

Chồng bà cũng vậy.Lão già đáng ghét!Cẩm Nhiên không hề hay biết, cô đã vô tình giúp lực lao động mạnh nhất trong nhà họ Thẩm được sáng mắt.Mọi người lục tục rời giường, rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm, Bà nội Thẩm cười toe toét khen:“Bữa sáng hôm nay là do Ny Ny làm đó, đứa trẻ này quả thật đã trưởng thành rồi, còn biết đau lòng cho bà.

Con bé nói sợ bà vất vả nên sau này chuyện trong nhà cứ để con bé làm, bé con đúng là hiểu chuyện.”Vương Thúy Phân khẽ nhíu mày, không nói gì, ông Thẩm nghe vậy thì cười ngây ngô.Bác gái cả ác ý nói: “Để bác nếm thử tay nghề của Ny Ny xem, nếu ngon thì xem như ba bữa trong nhà đều có thể giao cho cháu rồi.

Ny Ny thấy được không?”Mới đầu sắc mặt Thẩm Diễm Hồng còn không vui, nhưng nghe mẹ mình nói vậy, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Đúng đó, này thì hay ra vẻ, cho Thẩm Cẩm Nhiên mày làm chết luôn.“Dạ được ạ, đợi đến lúc bác gái cả lấy được mười công điểm thì cháu sẽ nhận lo cơm nước trong nhà.

Bác gái cả nhớ cố gắng lên nha.”.

Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Hồi đó cô nhi viện nghèo rớt mồng tơi, Cẩm Nhiên và vài đứa nhóc lớn tuổi học cách làm dưa muối từ mẹ viện trưởng rồi đem ra ven đường bán.Dưa muối do mẹ viện trưởng làm rất ngon, mọi người đều cực kì thích.Cũng xem như là có tí thu nhập.Cẩm Nhiên lại trộn một đ ĩa khoai tây với xà lách, cô còn cố ý bỏ thêm xíu dầu vừng.Cô không đụng vào đồ quý của bà nội Thẩm, mà là dùng đồ trong không gian của chính mình.“Ôi chao, cháu ngoan của bà, sao con dậy sớm thế?”Bà nội Thẩm vừa vào phòng bếp đã thấy Cẩm Nhiên đang bận bịu, bà định phụ cô làm thì Cẩm Nhiên không cho.Cô cười nói:“Bà nội, cháu đã nấu nước rồi đó, bà mau đi rửa mặt đi, cháu làm sắp xong rồi, tại cháu nôn đi họp chợ nên bị tỉnh sớm.Lúc nào bà nội cũng là người dậy sớm nhất nhà để nấu cơm, sau này chỉ cần có cháu ở nhà thì bà cứ để cháu làm.Bà nội cũng có thể nghỉ ngơi thêm tí.”Bà nội Thẩm cảm động không thôi, bà không phải kiểu mẹ chồng tra tấn con dâu, cho nên mười mấy năm qua, sáng nào bà cũng dậy sớm nấu cơm, bà cũng chẳng cảm thấy có gì không hợp lý.Mà khi nghe cháu ngoan của mình nói lời này, đột nhiên bà thấy hơi tủi thân.Đúng là chỉ có Ny Ny biết thương cho bà, nuôi con cho lớn rồi có được gì đâu, còn không bằng đẻ cục xá xíu ra ăn.Bọn họ chẳng hề biết nghĩ xem mẹ mình dậy sớm nấu cơm có mệt hay không.Chồng bà cũng vậy.Lão già đáng ghét!Cẩm Nhiên không hề hay biết, cô đã vô tình giúp lực lao động mạnh nhất trong nhà họ Thẩm được sáng mắt.Mọi người lục tục rời giường, rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm, Bà nội Thẩm cười toe toét khen:“Bữa sáng hôm nay là do Ny Ny làm đó, đứa trẻ này quả thật đã trưởng thành rồi, còn biết đau lòng cho bà.Con bé nói sợ bà vất vả nên sau này chuyện trong nhà cứ để con bé làm, bé con đúng là hiểu chuyện.”Vương Thúy Phân khẽ nhíu mày, không nói gì, ông Thẩm nghe vậy thì cười ngây ngô.Bác gái cả ác ý nói: “Để bác nếm thử tay nghề của Ny Ny xem, nếu ngon thì xem như ba bữa trong nhà đều có thể giao cho cháu rồi.Ny Ny thấy được không?”Mới đầu sắc mặt Thẩm Diễm Hồng còn không vui, nhưng nghe mẹ mình nói vậy, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Đúng đó, này thì hay ra vẻ, cho Thẩm Cẩm Nhiên mày làm chết luôn.“Dạ được ạ, đợi đến lúc bác gái cả lấy được mười công điểm thì cháu sẽ nhận lo cơm nước trong nhà.Bác gái cả nhớ cố gắng lên nha.”.

Chương 42: 42: Sáng Mắt