---- " Rầm " Tiếng ô tô thắng gấp tại một con đường khá vắng vẻ, hiện tại là buổi tối nên xe lưu thông trên đường vài phút mới thấy một chiếc ngang qua ...!!! Khu vực này là một đoạn đường tắt đi ngang phía sân bay của thành phố, bình thường cũng ít người qua lại. Trong màn đêm tịch mịch, cũng không phải là tối lắm vẫn có ánh đèn đường mờ ảo , tiếng ô tô chạy với tốc độ khá nhanh, động cơ rầm rú của dòng xe thể thao làm người ta có nghe thấy cũng tự giác nép vào lề. --- Một thanh niên cực điển trai tầm ba mươi tuổi. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề. Tóc đen nhánh vuốt cao, đôi mắt cực kỳ sắc bén. Vóc dáng cao ráo phối hợp với bộ vest cao cấp tôn lên vẻ lịch lãm và uy thế. Dù chỉ là dưới ánh đèn khá mập mờ nhìn không rõ nhưng độ cuốn hút của người đàn ông này có hơn chứ không kém. Quá đẹp trai đi. Hình như vào lúc này, Anh chàng đang trong bộ dạng ngà ngà say rượu, bất đắc dĩ một tí là nhéo nhéo vào mi tâm, đang tìm cách để trở nên tỉnh táo hơn. Trong đôi mắt thẫn thờ kia, có đôi lúc say, đôi…

Chương 16: Ngày đầu đi làm

Tại Sao Rơi Trúng Anh?Tác giả: Mai Thảo Cát TiênTruyện Ngôn Tình---- " Rầm " Tiếng ô tô thắng gấp tại một con đường khá vắng vẻ, hiện tại là buổi tối nên xe lưu thông trên đường vài phút mới thấy một chiếc ngang qua ...!!! Khu vực này là một đoạn đường tắt đi ngang phía sân bay của thành phố, bình thường cũng ít người qua lại. Trong màn đêm tịch mịch, cũng không phải là tối lắm vẫn có ánh đèn đường mờ ảo , tiếng ô tô chạy với tốc độ khá nhanh, động cơ rầm rú của dòng xe thể thao làm người ta có nghe thấy cũng tự giác nép vào lề. --- Một thanh niên cực điển trai tầm ba mươi tuổi. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề. Tóc đen nhánh vuốt cao, đôi mắt cực kỳ sắc bén. Vóc dáng cao ráo phối hợp với bộ vest cao cấp tôn lên vẻ lịch lãm và uy thế. Dù chỉ là dưới ánh đèn khá mập mờ nhìn không rõ nhưng độ cuốn hút của người đàn ông này có hơn chứ không kém. Quá đẹp trai đi. Hình như vào lúc này, Anh chàng đang trong bộ dạng ngà ngà say rượu, bất đắc dĩ một tí là nhéo nhéo vào mi tâm, đang tìm cách để trở nên tỉnh táo hơn. Trong đôi mắt thẫn thờ kia, có đôi lúc say, đôi… Bảo Thiên đang bận rộn chọn quần áo đi làm." Ngày đầu đi làm phải để lại ấn tượng tốt mới được ..Haizz mặc gì cho phù hợp đây " ...Cô cứ mãi mê suy nghĩ, chọn tới chọn lui, mặc kệ Diệp Ngôn đang thắt cà vạt khó chịu nhìn cô.Diệp Ngôn không chịu nổi việc vợ mình chả quan tâm gì mình, hắn cầm chiếc cà vạt lại đưa cho Bảo Thiên hỏi cô :" Biết cách thắt không ....""...." . Tên chồng này lại nổi cái gì không biết, mỗi lúc hắn nói chuyện không chủ vị là hiểu ngay, cái tính khí bá đạo lại trỗi dậy.Cô vừa chọn áo sơ mi không thèm nhìn hắn chỉ trả lời hoa loa cho xong việc. Bổn tiểu thư đang bận chọn quần áo rồi, không rảnh tiếp ông đây :" Không ...!!! Em quên rồi ...."Hắn thấy cô trả lời hờ hững không chú ý gì hết. Dám cả gan không xem lời nói hắn ra gì. Mệnh lệnh của Diệp Ngôn là tối cao , mà đối với cô vợ này chẳng đáng một xu. Hắn nhíu mày tức giận , liền đứng chen ngang vào hướng cô lựa quần áo nói :" Anh sẽ hướng dẫn lại, từ đây về sau mỗi sáng em phải thắt cho anh ..... "."...."Cô nhìn hắn đang đùng đùng phẩn nộ, biết là chọc phải ông đại Boss nào đó rồi.Bảo Thiên mĩm cười nhẹ, cô liền để tay lên cổ anh cầm chiếc cà vạt thắt nhanh thần tốc, vừa nhanh vừa thuần thục và tức nhiên rất đẹp mắt nữa.... chỉnh chỉnh lại cho hắn xong, cô cúi đầu lựa đồ cho mình tiếp. Mặc ai kia đang đứng ngẩn người.Diệp Ngôn đứng hình vài giây ngạc nhiên nhìn cô vợ thân yêu của hắn vừa thể hiện năng lực một cách rất bản lĩnh...Cô lựa chọn trong mấy cái áo sơ mi đã mua tối qua, được một chiếc áo sơ mi mình thích vui vẻ mặc vào soi gương. Cô quay qua định hỏi hắn có đẹp không thì bị hắn cướp lời :" Bảo bối này ...!!! Em có thật sự mất trí không vậy ...? ""..."( Cô ấy không mất trí chắc anh bắt về nuôi được à Diệp Tổng, đâu mà có của" hời " thế kia ..)Cô cũng ngạc nhiên với câu hỏi đó, từ lúc cô mất trí đến nay cô cũng hay hỏi về chuyện trước kia nhưng đều nhận được sự im lặng của anh, nay anh lại hỏi như thế là ý gì...Cô nói :" Em không hiểu ý anh là sao ... em thật sự không nhớ gì... em phải hỏi anh mới đúng chứ ...?"Diệp Ngôn nhìn cà vạt trên cổ ngắm nghía rồi nói :" Em xem...!! Có ai mất trí mà làm được như em không ... rất không tồi ... "Bảo Thiên mĩm cười nghiêng người nhìn hắn mắt long lanh :" Chồng...!!! Đây là anh vừa khen em đấy à ...!!!l"" Nói thật em chạm vô thì làm theo quán tính, giống như ở buổi tiệc rượu trước đó, nghe tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Nhật thì tự hiểu và nói lại ... Anh nghĩ đi có lạ không chứ .... Chỉ là vậy thôi ...em không thể nhớ ra gì sau đó tiếp "Diệp Ngôn gật gật đầu thầm mãn nguyện nói trong lòng :" Đúng là mình vô tình bắt được thiên thần rồi ..."----Cả hai xuống ăn sáng, cô nói với hắn không muốn gây chú ý nên cô sẽ đi tàu điện đến công ty. Hắn tức nhiên không đồng ý. Vợ của Diệp Ngôn, phu nhân của Diệp Gia thiếu xe sang sao mà phải hạ mình đi tàu điện. Thật khó hiểu cách nghĩ của người mất trí mà." Cái nhà này không thiếu xe..!!! Nếu em quyết tâm đi tàu điện như thế ..!!! Anh sẵn sàng mua cả hãng tàu khu vực cho em đi đến khi nào chán thì thôi..."Lời nói của Diệp Tổng đầy uy lực như một tảng đá nghìn tấn đổ thẳng lên suy nghĩ kia của cô. Đè bẹp hết mọi ý muốn nào đó.Bảo Thiên uống sữa mà sock muốn phun cả vào mặt hắn....Cô bỏ ly sữa xuống vỗ vỗ vào ngực nhìn anh nói :" Dạ ...!!! Thưa ông xã đại nhân...!!! Em sẽ đi xe nhà nhưng sẽ đi xe sau anh được chưa, quyết định vậy đi nhé ..."Cô chống hai tay lên má vẻ nịnh nọt van xin ông xã bá đạo của cô.Hắn cuối đầu ăn sáng không nói lời nào thêm.( có nghĩa là đồng ý rồi nhé, vẻ mặt ai kia không thể không đồng ý với vợ hắn, trông thật đáng thương... hihi)---Như lời đã hứa, ăn sáng xong, hắn hôn trán cô rồi lên xe đến công ty trước. Bảo Thiên vui vẻ chào mọi người rồi lên xe sau đó đi làm ( trên xe có một tài xế và hai vệ sĩ bảo vệ cô )---Bước đến công ty thì trợ lý Lý đã ra trước cửa đón cô. Bảo Thiên nhìn thấy anh ta đi tới liền cuối chào, anh ta ngượng ngùng khi thấy cô chào lễ phép như vậy." Diệp Tổng mà thấy phu nhân hắn cúi chào mình như vậy chắc mình tổn thọ 10 năm với hắn luôn mất. "Trợ lý Lý vội gật đầu chào lại nhưng Bảo Thiên đã ngăn cản :" Trợ lý Lý anh quên hứa với tôi gì rồi sao, kêu tôi là Bảo Thiên là được rồi ..."Trợ lý Lý đưa cô đến phòng PR ở tầng 25 tòa nhà 58 tầng Diệp Thị .....Công ty của Diệp Ngôn thật lớn, huy hoàng như một cung điện, nhân viên ai cũng cuối chào trợ lý Lý và cũng không quên đưa ánh mắt liếc nhìn cô.Cô vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi từng người một cho dù họ có vẻ không thân thiện mấy.

Bảo Thiên đang bận rộn chọn quần áo đi làm.

" Ngày đầu đi làm phải để lại ấn tượng tốt mới được ..Haizz mặc gì cho phù hợp đây " ...

Cô cứ mãi mê suy nghĩ, chọn tới chọn lui, mặc kệ Diệp Ngôn đang thắt cà vạt khó chịu nhìn cô.

Diệp Ngôn không chịu nổi việc vợ mình chả quan tâm gì mình, hắn cầm chiếc cà vạt lại đưa cho Bảo Thiên hỏi cô :

" Biết cách thắt không ...."

"...." . Tên chồng này lại nổi cái gì không biết, mỗi lúc hắn nói chuyện không chủ vị là hiểu ngay, cái tính khí bá đạo lại trỗi dậy.

Cô vừa chọn áo sơ mi không thèm nhìn hắn chỉ trả lời hoa loa cho xong việc. Bổn tiểu thư đang bận chọn quần áo rồi, không rảnh tiếp ông đây :

" Không ...!!! Em quên rồi ...."

Hắn thấy cô trả lời hờ hững không chú ý gì hết. Dám cả gan không xem lời nói hắn ra gì. Mệnh lệnh của Diệp Ngôn là tối cao , mà đối với cô vợ này chẳng đáng một xu. Hắn nhíu mày tức giận , liền đứng chen ngang vào hướng cô lựa quần áo nói :

" Anh sẽ hướng dẫn lại, từ đây về sau mỗi sáng em phải thắt cho anh ..... ".

"...."

Cô nhìn hắn đang đùng đùng phẩn nộ, biết là chọc phải ông đại Boss nào đó rồi.

Bảo Thiên mĩm cười nhẹ, cô liền để tay lên cổ anh cầm chiếc cà vạt thắt nhanh thần tốc, vừa nhanh vừa thuần thục và tức nhiên rất đẹp mắt nữa.... chỉnh chỉnh lại cho hắn xong, cô cúi đầu lựa đồ cho mình tiếp. Mặc ai kia đang đứng ngẩn người.

Diệp Ngôn đứng hình vài giây ngạc nhiên nhìn cô vợ thân yêu của hắn vừa thể hiện năng lực một cách rất bản lĩnh...

Cô lựa chọn trong mấy cái áo sơ mi đã mua tối qua, được một chiếc áo sơ mi mình thích vui vẻ mặc vào soi gương. Cô quay qua định hỏi hắn có đẹp không thì bị hắn cướp lời :

" Bảo bối này ...!!! Em có thật sự mất trí không vậy ...? "

"..."

( Cô ấy không mất trí chắc anh bắt về nuôi được à Diệp Tổng, đâu mà có của" hời " thế kia ..)

Cô cũng ngạc nhiên với câu hỏi đó, từ lúc cô mất trí đến nay cô cũng hay hỏi về chuyện trước kia nhưng đều nhận được sự im lặng của anh, nay anh lại hỏi như thế là ý gì...

Cô nói :

" Em không hiểu ý anh là sao ... em thật sự không nhớ gì... em phải hỏi anh mới đúng chứ ...?"

Diệp Ngôn nhìn cà vạt trên cổ ngắm nghía rồi nói :

" Em xem...!! Có ai mất trí mà làm được như em không ... rất không tồi ... "

Bảo Thiên mĩm cười nghiêng người nhìn hắn mắt long lanh :

" Chồng...!!! Đây là anh vừa khen em đấy à ...!!!l"

" Nói thật em chạm vô thì làm theo quán tính, giống như ở buổi tiệc rượu trước đó, nghe tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Nhật thì tự hiểu và nói lại ... Anh nghĩ đi có lạ không chứ .... Chỉ là vậy thôi ...em không thể nhớ ra gì sau đó tiếp "

Diệp Ngôn gật gật đầu thầm mãn nguyện nói trong lòng :

" Đúng là mình vô tình bắt được thiên thần rồi ..."

----

Cả hai xuống ăn sáng, cô nói với hắn không muốn gây chú ý nên cô sẽ đi tàu điện đến công ty. Hắn tức nhiên không đồng ý. Vợ của Diệp Ngôn, phu nhân của Diệp Gia thiếu xe sang sao mà phải hạ mình đi tàu điện. Thật khó hiểu cách nghĩ của người mất trí mà.

" Cái nhà này không thiếu xe..!!! Nếu em quyết tâm đi tàu điện như thế ..!!! Anh sẵn sàng mua cả hãng tàu khu vực cho em đi đến khi nào chán thì thôi..."

Lời nói của Diệp Tổng đầy uy lực như một tảng đá nghìn tấn đổ thẳng lên suy nghĩ kia của cô. Đè bẹp hết mọi ý muốn nào đó.

Bảo Thiên uống sữa mà sock muốn phun cả vào mặt hắn....

Cô bỏ ly sữa xuống vỗ vỗ vào ngực nhìn anh nói :

" Dạ ...!!! Thưa ông xã đại nhân...!!! Em sẽ đi xe nhà nhưng sẽ đi xe sau anh được chưa, quyết định vậy đi nhé ..."

Cô chống hai tay lên má vẻ nịnh nọt van xin ông xã bá đạo của cô.

Hắn cuối đầu ăn sáng không nói lời nào thêm.

( có nghĩa là đồng ý rồi nhé, vẻ mặt ai kia không thể không đồng ý với vợ hắn, trông thật đáng thương... hihi)

---

Như lời đã hứa, ăn sáng xong, hắn hôn trán cô rồi lên xe đến công ty trước. Bảo Thiên vui vẻ chào mọi người rồi lên xe sau đó đi làm ( trên xe có một tài xế và hai vệ sĩ bảo vệ cô )

---

Bước đến công ty thì trợ lý Lý đã ra trước cửa đón cô. Bảo Thiên nhìn thấy anh ta đi tới liền cuối chào, anh ta ngượng ngùng khi thấy cô chào lễ phép như vậy.

" Diệp Tổng mà thấy phu nhân hắn cúi chào mình như vậy chắc mình tổn thọ 10 năm với hắn luôn mất. "

Trợ lý Lý vội gật đầu chào lại nhưng Bảo Thiên đã ngăn cản :

" Trợ lý Lý anh quên hứa với tôi gì rồi sao, kêu tôi là Bảo Thiên là được rồi ..."

Trợ lý Lý đưa cô đến phòng PR ở tầng 25 tòa nhà 58 tầng Diệp Thị .....

Công ty của Diệp Ngôn thật lớn, huy hoàng như một cung điện, nhân viên ai cũng cuối chào trợ lý Lý và cũng không quên đưa ánh mắt liếc nhìn cô.

Cô vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi từng người một cho dù họ có vẻ không thân thiện mấy.

Tại Sao Rơi Trúng Anh?Tác giả: Mai Thảo Cát TiênTruyện Ngôn Tình---- " Rầm " Tiếng ô tô thắng gấp tại một con đường khá vắng vẻ, hiện tại là buổi tối nên xe lưu thông trên đường vài phút mới thấy một chiếc ngang qua ...!!! Khu vực này là một đoạn đường tắt đi ngang phía sân bay của thành phố, bình thường cũng ít người qua lại. Trong màn đêm tịch mịch, cũng không phải là tối lắm vẫn có ánh đèn đường mờ ảo , tiếng ô tô chạy với tốc độ khá nhanh, động cơ rầm rú của dòng xe thể thao làm người ta có nghe thấy cũng tự giác nép vào lề. --- Một thanh niên cực điển trai tầm ba mươi tuổi. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề. Tóc đen nhánh vuốt cao, đôi mắt cực kỳ sắc bén. Vóc dáng cao ráo phối hợp với bộ vest cao cấp tôn lên vẻ lịch lãm và uy thế. Dù chỉ là dưới ánh đèn khá mập mờ nhìn không rõ nhưng độ cuốn hút của người đàn ông này có hơn chứ không kém. Quá đẹp trai đi. Hình như vào lúc này, Anh chàng đang trong bộ dạng ngà ngà say rượu, bất đắc dĩ một tí là nhéo nhéo vào mi tâm, đang tìm cách để trở nên tỉnh táo hơn. Trong đôi mắt thẫn thờ kia, có đôi lúc say, đôi… Bảo Thiên đang bận rộn chọn quần áo đi làm." Ngày đầu đi làm phải để lại ấn tượng tốt mới được ..Haizz mặc gì cho phù hợp đây " ...Cô cứ mãi mê suy nghĩ, chọn tới chọn lui, mặc kệ Diệp Ngôn đang thắt cà vạt khó chịu nhìn cô.Diệp Ngôn không chịu nổi việc vợ mình chả quan tâm gì mình, hắn cầm chiếc cà vạt lại đưa cho Bảo Thiên hỏi cô :" Biết cách thắt không ....""...." . Tên chồng này lại nổi cái gì không biết, mỗi lúc hắn nói chuyện không chủ vị là hiểu ngay, cái tính khí bá đạo lại trỗi dậy.Cô vừa chọn áo sơ mi không thèm nhìn hắn chỉ trả lời hoa loa cho xong việc. Bổn tiểu thư đang bận chọn quần áo rồi, không rảnh tiếp ông đây :" Không ...!!! Em quên rồi ...."Hắn thấy cô trả lời hờ hững không chú ý gì hết. Dám cả gan không xem lời nói hắn ra gì. Mệnh lệnh của Diệp Ngôn là tối cao , mà đối với cô vợ này chẳng đáng một xu. Hắn nhíu mày tức giận , liền đứng chen ngang vào hướng cô lựa quần áo nói :" Anh sẽ hướng dẫn lại, từ đây về sau mỗi sáng em phải thắt cho anh ..... "."...."Cô nhìn hắn đang đùng đùng phẩn nộ, biết là chọc phải ông đại Boss nào đó rồi.Bảo Thiên mĩm cười nhẹ, cô liền để tay lên cổ anh cầm chiếc cà vạt thắt nhanh thần tốc, vừa nhanh vừa thuần thục và tức nhiên rất đẹp mắt nữa.... chỉnh chỉnh lại cho hắn xong, cô cúi đầu lựa đồ cho mình tiếp. Mặc ai kia đang đứng ngẩn người.Diệp Ngôn đứng hình vài giây ngạc nhiên nhìn cô vợ thân yêu của hắn vừa thể hiện năng lực một cách rất bản lĩnh...Cô lựa chọn trong mấy cái áo sơ mi đã mua tối qua, được một chiếc áo sơ mi mình thích vui vẻ mặc vào soi gương. Cô quay qua định hỏi hắn có đẹp không thì bị hắn cướp lời :" Bảo bối này ...!!! Em có thật sự mất trí không vậy ...? ""..."( Cô ấy không mất trí chắc anh bắt về nuôi được à Diệp Tổng, đâu mà có của" hời " thế kia ..)Cô cũng ngạc nhiên với câu hỏi đó, từ lúc cô mất trí đến nay cô cũng hay hỏi về chuyện trước kia nhưng đều nhận được sự im lặng của anh, nay anh lại hỏi như thế là ý gì...Cô nói :" Em không hiểu ý anh là sao ... em thật sự không nhớ gì... em phải hỏi anh mới đúng chứ ...?"Diệp Ngôn nhìn cà vạt trên cổ ngắm nghía rồi nói :" Em xem...!! Có ai mất trí mà làm được như em không ... rất không tồi ... "Bảo Thiên mĩm cười nghiêng người nhìn hắn mắt long lanh :" Chồng...!!! Đây là anh vừa khen em đấy à ...!!!l"" Nói thật em chạm vô thì làm theo quán tính, giống như ở buổi tiệc rượu trước đó, nghe tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Nhật thì tự hiểu và nói lại ... Anh nghĩ đi có lạ không chứ .... Chỉ là vậy thôi ...em không thể nhớ ra gì sau đó tiếp "Diệp Ngôn gật gật đầu thầm mãn nguyện nói trong lòng :" Đúng là mình vô tình bắt được thiên thần rồi ..."----Cả hai xuống ăn sáng, cô nói với hắn không muốn gây chú ý nên cô sẽ đi tàu điện đến công ty. Hắn tức nhiên không đồng ý. Vợ của Diệp Ngôn, phu nhân của Diệp Gia thiếu xe sang sao mà phải hạ mình đi tàu điện. Thật khó hiểu cách nghĩ của người mất trí mà." Cái nhà này không thiếu xe..!!! Nếu em quyết tâm đi tàu điện như thế ..!!! Anh sẵn sàng mua cả hãng tàu khu vực cho em đi đến khi nào chán thì thôi..."Lời nói của Diệp Tổng đầy uy lực như một tảng đá nghìn tấn đổ thẳng lên suy nghĩ kia của cô. Đè bẹp hết mọi ý muốn nào đó.Bảo Thiên uống sữa mà sock muốn phun cả vào mặt hắn....Cô bỏ ly sữa xuống vỗ vỗ vào ngực nhìn anh nói :" Dạ ...!!! Thưa ông xã đại nhân...!!! Em sẽ đi xe nhà nhưng sẽ đi xe sau anh được chưa, quyết định vậy đi nhé ..."Cô chống hai tay lên má vẻ nịnh nọt van xin ông xã bá đạo của cô.Hắn cuối đầu ăn sáng không nói lời nào thêm.( có nghĩa là đồng ý rồi nhé, vẻ mặt ai kia không thể không đồng ý với vợ hắn, trông thật đáng thương... hihi)---Như lời đã hứa, ăn sáng xong, hắn hôn trán cô rồi lên xe đến công ty trước. Bảo Thiên vui vẻ chào mọi người rồi lên xe sau đó đi làm ( trên xe có một tài xế và hai vệ sĩ bảo vệ cô )---Bước đến công ty thì trợ lý Lý đã ra trước cửa đón cô. Bảo Thiên nhìn thấy anh ta đi tới liền cuối chào, anh ta ngượng ngùng khi thấy cô chào lễ phép như vậy." Diệp Tổng mà thấy phu nhân hắn cúi chào mình như vậy chắc mình tổn thọ 10 năm với hắn luôn mất. "Trợ lý Lý vội gật đầu chào lại nhưng Bảo Thiên đã ngăn cản :" Trợ lý Lý anh quên hứa với tôi gì rồi sao, kêu tôi là Bảo Thiên là được rồi ..."Trợ lý Lý đưa cô đến phòng PR ở tầng 25 tòa nhà 58 tầng Diệp Thị .....Công ty của Diệp Ngôn thật lớn, huy hoàng như một cung điện, nhân viên ai cũng cuối chào trợ lý Lý và cũng không quên đưa ánh mắt liếc nhìn cô.Cô vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi từng người một cho dù họ có vẻ không thân thiện mấy.

Chương 16: Ngày đầu đi làm