Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…

Chương 9: Chương 9

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Chạy nạn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, có thể sống sót thì không ai muốn rời khỏi quê hương cả."Đại Nha nghe Lý Đại Thành nói, cảm thấy đúng, nhà ta có hơn trăm mẫu ruộng tốt, gia gia lại mở y quán duy nhất ở gần mười dặm tám thôn quanh đây.Nếu thật sự chạy nạn cũng không tới phiên nhà ta.Hơn nữa, Đại Nha biết gia gia và nãi nãi luôn có thói quen tiết kiệm tiền.Nàng từng vô tình nhìn thấy hũ đựng tiền tiết kiệm của nãi nãi, nặng trĩu, chắc chắn bên trong có không ít tiền.Nhưng nàng lại nghĩ đến nếu mất mùa thì tiền sẽ không đáng giá."Gia gia, có phải chúng ta nên mua chút lương thực không.Nếu có hạn hán thì lương thực sẽ trở nên đắt, bây giờ mua khi sau này giá lương thực tăng cao, chúng ta có thể bán kiếm tiền."Đại Nha biết mình nói nhảm nhưng lương thực ai chê ít chứ.Lý Đại Thành cười nói: "Gia gia biết, còn phải đa tạ Đại Nha nhắc nhở gia gia đó."Mặt Đại Nha đỏ lên, ngượng ngùng.Hộ nhà nông một ngày hai bữa cơm, chỉ có nhà giàu có mới được một ngày ba bữa, vì thế Đại Nha và Nhị Ngưu câu cá để đến bữa tối mới ăn.Nhờ vào nhà mẹ đẻ của Lưu thị làm đồ tể, Lý gia không hề thiếu mỡ heo ăn.Trước mặt Đại Nha có một đĩa cá kho tiêu thơm ngào ngạt, xông vào mũi mê người.Đây là món quà khi nàng có công câu cá.Lý gia không phải là đại gia đình, cũng không chú ý nhiều, cả nhà vô cùng náo nhiệt ngồi cùng bàn ăn cơm.Ngồi trên bàn bát tiên vuông vức, người lớn mỗi người một góc, trẻ con bị kẹp ở giữa.Nếu như Lý Bá Sơn và Lý Tử Yến trở về sẽ không đủ chỗ, nhóm ba người Vương thị, nữ nhân Lý gia sẽ xuống bếp ăn.Thật ra Đại Nha thích xuống bếp ăn hơn, vì Trần thị sẽ vùi khoai lang nướng trong bếp.Khoai lang nóng bỏng, sau khi thổi rớt tro than, mềm thơm ngọt nước.Vào những lúc này, Đại Nha sẽ thật lòng cảm tạ người xuyên không từ tiền triều.Sau khi Lý Đại Thành động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn cơm.Ăn cơm không nói chuyện, đương nhiên Lý gia không phải nhà giàu có, không để ý nhiều như thế.Đại Nha chọn một miếng thịt mềm trên thân cá cho vào chén của Trần thị, khẽ nói: "Nương, người ăn đi, thức ăn của chúng ta không có nhiều thế đâu."Nhị Ngưu nhìn Đại Nha giống như hiểu điều gì đó, học theo, cũng gắp thịt cá trong chén của mình cho Vương thị.Lý Đại Thành nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ..

Chạy nạn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, có thể sống sót thì không ai muốn rời khỏi quê hương cả."Đại Nha nghe Lý Đại Thành nói, cảm thấy đúng, nhà ta có hơn trăm mẫu ruộng tốt, gia gia lại mở y quán duy nhất ở gần mười dặm tám thôn quanh đây.

Nếu thật sự chạy nạn cũng không tới phiên nhà ta.

Hơn nữa, Đại Nha biết gia gia và nãi nãi luôn có thói quen tiết kiệm tiền.

Nàng từng vô tình nhìn thấy hũ đựng tiền tiết kiệm của nãi nãi, nặng trĩu, chắc chắn bên trong có không ít tiền.

Nhưng nàng lại nghĩ đến nếu mất mùa thì tiền sẽ không đáng giá."Gia gia, có phải chúng ta nên mua chút lương thực không.

Nếu có hạn hán thì lương thực sẽ trở nên đắt, bây giờ mua khi sau này giá lương thực tăng cao, chúng ta có thể bán kiếm tiền."Đại Nha biết mình nói nhảm nhưng lương thực ai chê ít chứ.Lý Đại Thành cười nói: "Gia gia biết, còn phải đa tạ Đại Nha nhắc nhở gia gia đó."Mặt Đại Nha đỏ lên, ngượng ngùng.Hộ nhà nông một ngày hai bữa cơm, chỉ có nhà giàu có mới được một ngày ba bữa, vì thế Đại Nha và Nhị Ngưu câu cá để đến bữa tối mới ăn.Nhờ vào nhà mẹ đẻ của Lưu thị làm đồ tể, Lý gia không hề thiếu mỡ heo ăn.

Trước mặt Đại Nha có một đĩa cá kho tiêu thơm ngào ngạt, xông vào mũi mê người.

Đây là món quà khi nàng có công câu cá.Lý gia không phải là đại gia đình, cũng không chú ý nhiều, cả nhà vô cùng náo nhiệt ngồi cùng bàn ăn cơm.

Ngồi trên bàn bát tiên vuông vức, người lớn mỗi người một góc, trẻ con bị kẹp ở giữa.Nếu như Lý Bá Sơn và Lý Tử Yến trở về sẽ không đủ chỗ, nhóm ba người Vương thị, nữ nhân Lý gia sẽ xuống bếp ăn.Thật ra Đại Nha thích xuống bếp ăn hơn, vì Trần thị sẽ vùi khoai lang nướng trong bếp.

Khoai lang nóng bỏng, sau khi thổi rớt tro than, mềm thơm ngọt nước.Vào những lúc này, Đại Nha sẽ thật lòng cảm tạ người xuyên không từ tiền triều.Sau khi Lý Đại Thành động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm không nói chuyện, đương nhiên Lý gia không phải nhà giàu có, không để ý nhiều như thế.Đại Nha chọn một miếng thịt mềm trên thân cá cho vào chén của Trần thị, khẽ nói: "Nương, người ăn đi, thức ăn của chúng ta không có nhiều thế đâu."Nhị Ngưu nhìn Đại Nha giống như hiểu điều gì đó, học theo, cũng gắp thịt cá trong chén của mình cho Vương thị.Lý Đại Thành nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ..

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Chạy nạn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, có thể sống sót thì không ai muốn rời khỏi quê hương cả."Đại Nha nghe Lý Đại Thành nói, cảm thấy đúng, nhà ta có hơn trăm mẫu ruộng tốt, gia gia lại mở y quán duy nhất ở gần mười dặm tám thôn quanh đây.Nếu thật sự chạy nạn cũng không tới phiên nhà ta.Hơn nữa, Đại Nha biết gia gia và nãi nãi luôn có thói quen tiết kiệm tiền.Nàng từng vô tình nhìn thấy hũ đựng tiền tiết kiệm của nãi nãi, nặng trĩu, chắc chắn bên trong có không ít tiền.Nhưng nàng lại nghĩ đến nếu mất mùa thì tiền sẽ không đáng giá."Gia gia, có phải chúng ta nên mua chút lương thực không.Nếu có hạn hán thì lương thực sẽ trở nên đắt, bây giờ mua khi sau này giá lương thực tăng cao, chúng ta có thể bán kiếm tiền."Đại Nha biết mình nói nhảm nhưng lương thực ai chê ít chứ.Lý Đại Thành cười nói: "Gia gia biết, còn phải đa tạ Đại Nha nhắc nhở gia gia đó."Mặt Đại Nha đỏ lên, ngượng ngùng.Hộ nhà nông một ngày hai bữa cơm, chỉ có nhà giàu có mới được một ngày ba bữa, vì thế Đại Nha và Nhị Ngưu câu cá để đến bữa tối mới ăn.Nhờ vào nhà mẹ đẻ của Lưu thị làm đồ tể, Lý gia không hề thiếu mỡ heo ăn.Trước mặt Đại Nha có một đĩa cá kho tiêu thơm ngào ngạt, xông vào mũi mê người.Đây là món quà khi nàng có công câu cá.Lý gia không phải là đại gia đình, cũng không chú ý nhiều, cả nhà vô cùng náo nhiệt ngồi cùng bàn ăn cơm.Ngồi trên bàn bát tiên vuông vức, người lớn mỗi người một góc, trẻ con bị kẹp ở giữa.Nếu như Lý Bá Sơn và Lý Tử Yến trở về sẽ không đủ chỗ, nhóm ba người Vương thị, nữ nhân Lý gia sẽ xuống bếp ăn.Thật ra Đại Nha thích xuống bếp ăn hơn, vì Trần thị sẽ vùi khoai lang nướng trong bếp.Khoai lang nóng bỏng, sau khi thổi rớt tro than, mềm thơm ngọt nước.Vào những lúc này, Đại Nha sẽ thật lòng cảm tạ người xuyên không từ tiền triều.Sau khi Lý Đại Thành động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn cơm.Ăn cơm không nói chuyện, đương nhiên Lý gia không phải nhà giàu có, không để ý nhiều như thế.Đại Nha chọn một miếng thịt mềm trên thân cá cho vào chén của Trần thị, khẽ nói: "Nương, người ăn đi, thức ăn của chúng ta không có nhiều thế đâu."Nhị Ngưu nhìn Đại Nha giống như hiểu điều gì đó, học theo, cũng gắp thịt cá trong chén của mình cho Vương thị.Lý Đại Thành nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ..

Chương 9: Chương 9