“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của…
Chương 44: Chương 44
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Vương thị nói chuyện lại rất nho nhã, ăn cơm thì có bệnh sạch sẽ, còn dùng khăn lau bát mấy lần, cứ như thể bát bẩn lắm vậy.Trương thị cũng cạn lời, ông ba Dư đưa đến rồi đi ngay.Chỉ có con gái út của ông tư Dư nói một tiếng đi thong thả, còn những người khác đều vùi đầu vào ăn.Nhà Dư Dung cũng không rảnh bận tâm, sau khi chuẩn bị hết đồ dùng cho ngày mai cả nhà liền đi ngủ.Trương thị xót con gái, muốn để Dư Dung ở nhà nghỉ ngơi.Dư Dung lại không chịu.Hôm sau khi Dư Thụ sang gọi Dư Dung dậy, Trương thị với ông ba Dư đều đã gần xong xuôi.Dư Dung vội vàng rửa mặt rồi đi cùng cả nhà.Bọn họ vẫn đến sớm như cũ, sau đó ngồi ở chỗ của ông bà lão bán bánh quẩy kia, quả nhiên ông lão lại tới.Hôm qua Trương thị vốn đã có ý kiến với ông bà lão này: “Hôm qua chúng ta đã hỏi sai nha, trông thì già cả rồi mà còn chơi xấu.Ta nói ngươi biết, đến trước ngồi trước.Tùng Nhi, đứng qua đây...!”Miệng Trương thị không buông tha cho ai bao giờ.Mọi người luôn ức h**p kẻ yếu, ông lão bánh quẩy thấy nhà Dư Dung người đông thế mạnh, không dám lên tiếng nữa.Bà bán bánh quẩy lẫn ông bán bánh quẩy đều tắt điện, hôm nay buôn bán tốt hơn thấy rõ.Dư Dung tặng hai phần sủi cảo cho ông bà lão bán bánh quẩy: “Đều là người làm ăn buôn bán như nhau, chúng ta hà tất phải bất hòa, chung sống hòa thuận mới phải chứ.”...Việc kinh doanh ngày hôm nay tốt hơn nhiều, bởi vì cháo nhà Dư Dung bán cũng ăn kèm bánh quẩy, nên ông lão bán bánh quẩy cũng bán được khá nhiều.Ông lão cũng có qua có lại tặng cho nhà nàng mấy cái bánh.Trương thị vội vàng từ chối: “Ông à, đừng cho chúng ta làm gì.Chúng ta đều làm ăn, ai buôn bán cũng không dễ dàng gì.”Bà lão bán bánh quẩy cũng không thích kiếm lợi từ người khác nói: “Cho các cô, cầm đi.”Sau đó chợ sớm cũng tan nhanh, ông bác bán mì bên cạnh nói với đám người Dư Dung: “Họ cũng là người đáng thương, con trai còn trẻ đã qua đời.Con dâu ông ta giặt quần áo cho nhà người ta.Thông thường cháu ông ta cũng tới giúp một tay, nhưng mấy ngày nay tới nhà cậu nên không tới.”“Như vậy cũng tốt hơn chúng ta, ngày nào chúng ta cũng phải chạy từ trong thôn tới, còn phải đi đường đêm.Haizz, bác à, chỗ bác vẫn còn nhiều mì, vậy bán cho chúng ta hai chén nhé?” Dư Dung cười nói..
Vương thị nói chuyện lại rất nho nhã, ăn cơm thì có bệnh sạch sẽ, còn dùng khăn lau bát mấy lần, cứ như thể bát bẩn lắm vậy.
Trương thị cũng cạn lời, ông ba Dư đưa đến rồi đi ngay.
Chỉ có con gái út của ông tư Dư nói một tiếng đi thong thả, còn những người khác đều vùi đầu vào ăn.Nhà Dư Dung cũng không rảnh bận tâm, sau khi chuẩn bị hết đồ dùng cho ngày mai cả nhà liền đi ngủ.
Trương thị xót con gái, muốn để Dư Dung ở nhà nghỉ ngơi.
Dư Dung lại không chịu.
Hôm sau khi Dư Thụ sang gọi Dư Dung dậy, Trương thị với ông ba Dư đều đã gần xong xuôi.
Dư Dung vội vàng rửa mặt rồi đi cùng cả nhà.Bọn họ vẫn đến sớm như cũ, sau đó ngồi ở chỗ của ông bà lão bán bánh quẩy kia, quả nhiên ông lão lại tới.
Hôm qua Trương thị vốn đã có ý kiến với ông bà lão này: “Hôm qua chúng ta đã hỏi sai nha, trông thì già cả rồi mà còn chơi xấu.
Ta nói ngươi biết, đến trước ngồi trước.
Tùng Nhi, đứng qua đây...!”Miệng Trương thị không buông tha cho ai bao giờ.
Mọi người luôn ức h**p kẻ yếu, ông lão bánh quẩy thấy nhà Dư Dung người đông thế mạnh, không dám lên tiếng nữa.
Bà bán bánh quẩy lẫn ông bán bánh quẩy đều tắt điện, hôm nay buôn bán tốt hơn thấy rõ.Dư Dung tặng hai phần sủi cảo cho ông bà lão bán bánh quẩy: “Đều là người làm ăn buôn bán như nhau, chúng ta hà tất phải bất hòa, chung sống hòa thuận mới phải chứ.”...Việc kinh doanh ngày hôm nay tốt hơn nhiều, bởi vì cháo nhà Dư Dung bán cũng ăn kèm bánh quẩy, nên ông lão bán bánh quẩy cũng bán được khá nhiều.
Ông lão cũng có qua có lại tặng cho nhà nàng mấy cái bánh.
Trương thị vội vàng từ chối: “Ông à, đừng cho chúng ta làm gì.
Chúng ta đều làm ăn, ai buôn bán cũng không dễ dàng gì.”Bà lão bán bánh quẩy cũng không thích kiếm lợi từ người khác nói: “Cho các cô, cầm đi.”Sau đó chợ sớm cũng tan nhanh, ông bác bán mì bên cạnh nói với đám người Dư Dung: “Họ cũng là người đáng thương, con trai còn trẻ đã qua đời.
Con dâu ông ta giặt quần áo cho nhà người ta.
Thông thường cháu ông ta cũng tới giúp một tay, nhưng mấy ngày nay tới nhà cậu nên không tới.”“Như vậy cũng tốt hơn chúng ta, ngày nào chúng ta cũng phải chạy từ trong thôn tới, còn phải đi đường đêm.
Haizz, bác à, chỗ bác vẫn còn nhiều mì, vậy bán cho chúng ta hai chén nhé?” Dư Dung cười nói..
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Vương thị nói chuyện lại rất nho nhã, ăn cơm thì có bệnh sạch sẽ, còn dùng khăn lau bát mấy lần, cứ như thể bát bẩn lắm vậy.Trương thị cũng cạn lời, ông ba Dư đưa đến rồi đi ngay.Chỉ có con gái út của ông tư Dư nói một tiếng đi thong thả, còn những người khác đều vùi đầu vào ăn.Nhà Dư Dung cũng không rảnh bận tâm, sau khi chuẩn bị hết đồ dùng cho ngày mai cả nhà liền đi ngủ.Trương thị xót con gái, muốn để Dư Dung ở nhà nghỉ ngơi.Dư Dung lại không chịu.Hôm sau khi Dư Thụ sang gọi Dư Dung dậy, Trương thị với ông ba Dư đều đã gần xong xuôi.Dư Dung vội vàng rửa mặt rồi đi cùng cả nhà.Bọn họ vẫn đến sớm như cũ, sau đó ngồi ở chỗ của ông bà lão bán bánh quẩy kia, quả nhiên ông lão lại tới.Hôm qua Trương thị vốn đã có ý kiến với ông bà lão này: “Hôm qua chúng ta đã hỏi sai nha, trông thì già cả rồi mà còn chơi xấu.Ta nói ngươi biết, đến trước ngồi trước.Tùng Nhi, đứng qua đây...!”Miệng Trương thị không buông tha cho ai bao giờ.Mọi người luôn ức h**p kẻ yếu, ông lão bánh quẩy thấy nhà Dư Dung người đông thế mạnh, không dám lên tiếng nữa.Bà bán bánh quẩy lẫn ông bán bánh quẩy đều tắt điện, hôm nay buôn bán tốt hơn thấy rõ.Dư Dung tặng hai phần sủi cảo cho ông bà lão bán bánh quẩy: “Đều là người làm ăn buôn bán như nhau, chúng ta hà tất phải bất hòa, chung sống hòa thuận mới phải chứ.”...Việc kinh doanh ngày hôm nay tốt hơn nhiều, bởi vì cháo nhà Dư Dung bán cũng ăn kèm bánh quẩy, nên ông lão bán bánh quẩy cũng bán được khá nhiều.Ông lão cũng có qua có lại tặng cho nhà nàng mấy cái bánh.Trương thị vội vàng từ chối: “Ông à, đừng cho chúng ta làm gì.Chúng ta đều làm ăn, ai buôn bán cũng không dễ dàng gì.”Bà lão bán bánh quẩy cũng không thích kiếm lợi từ người khác nói: “Cho các cô, cầm đi.”Sau đó chợ sớm cũng tan nhanh, ông bác bán mì bên cạnh nói với đám người Dư Dung: “Họ cũng là người đáng thương, con trai còn trẻ đã qua đời.Con dâu ông ta giặt quần áo cho nhà người ta.Thông thường cháu ông ta cũng tới giúp một tay, nhưng mấy ngày nay tới nhà cậu nên không tới.”“Như vậy cũng tốt hơn chúng ta, ngày nào chúng ta cũng phải chạy từ trong thôn tới, còn phải đi đường đêm.Haizz, bác à, chỗ bác vẫn còn nhiều mì, vậy bán cho chúng ta hai chén nhé?” Dư Dung cười nói..