Nơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người…
Chương 67: 67: Ta Danh Xưng Là Tử Minh Dạ
Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân kia đã đến nơi Đông Phương Thiên Nguyệt và Tiểu Hoả.Nàng cũng là thấy rõ người kia, đó là một thiếu niên tuấn mĩ, trên người là khoác lên trường bào kim sắc, trên y phục còn thêu hoạ tiết cự long bay lượn, còn thêm các dạng hoạ tiết bạch vân lượng lờ bên thân rồng.Bên hông treo một trường côn cũng là sắc kim, mái tóc đen được vấn lên, nhìn qua chính là một nhiệt huyết thiếu niên.Thực lực người này cũng là không tôi, nhìn qua tiểu là xấp xỉ nàng, thực lực lại là đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ cảnh giới, thiên phú hẳn là thuộc hàng thiên chi kiêu tử.Vừa nhìn qua cũng không có dừng lại ánh mắt quá lâu, thấy người này không có sát ý,cũng là lười để ý đến hắn, quay lại với việc mình đang làm, ăn thịt.Thiếu niên kia cũng nhìn nàng, ánh mắt mang theo tìm tòi đánh giá, im lặng một hồi vẫn là lên tiếng:"Nữ nhân, ngươi sao lại một mình ở đây?"Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, cũng không có nhìn y, nhàn nhạt đáp: "ta sao không thể ở đây? ngược lại, sao ngươi lại ở đây? đến chỗ này của ta làm gì?"Thiếu niên kia có vẻ hơi kinh ngạc vì câu hỏi của nàng, bắt đầu từ lúc y sinh ra đến nay, y luôn là muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì liền làm, chẳng cần quan tâm cái gì gọi là hậu quả, nàng vẫn là người đầu tiên hỏi y câu này!Song vẫn là liêu: "Một nữ nhân lại đơn độc trong một nơi nguy hiểm như thế này, thật sự là đặc biệt!""Ngươi còn chưa trả lời ta, sao ngươi lại ở đây và đến chỗ này của ta làm gì?"Đông Phương Thiên Nguyệt thấy y không trả lời thì lặp lại câu hỏi một lần nữa."Ta a, ta danh xưng là Tử Minh Dạ, ta vốn cùng trưởng lão trong tộc ra ngoài lịch luyện, nhưng là....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền thở dài."Ngươi lạc mất bọn họ?!"Nói là một câu hỏi, nhưng bản cất lại là một câu khẳng định, Đông Phương Thiên Nguyệt liếc y một cái, thái độ lạnh nhạt."Ta vốn chỉ đuổi theo một đầu tuần lộc nhị giai lục cấp, thế mà lúc quay đầu lại, đã chẳng thấy bọn họ đâu rồi" Tử Minh Dạ ngán ngẫm lắc đầu, lại thở dài một hơi, song rất nhanh liền chấn chỉnh lại tâm tình, nhìn cái lá to đầy ấp thịt trên tay nàng:"Ta là đang rất đói a, có thể....có thể....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền không nói được nữa, từ nhỏ đến lớn, y chưa từng xin ai thứ gì, sắc mặt người ta còn không thèm nhìn, câu có thể cho ta một ít không đã đến cổ họng, vẫn không thể nào nói thành lời."Vì vậy, ngươi là nghe mùi hương mà đến đây, là vì đói và muốn tìm thức ăn?"Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng của y, trong lòng là một mãnh buồn cười nhưng vì cái gọi là lịch sự mà nuốt ngược vào trong.Tiểu Hoả ngồi bên cạnh cảnh giác nhìn y, chẳng lẽ tỉ tỉ sẽ chia phần thức ăn của nó cho y? tuyệt đối là không thể a! nhưng là.....nó không dám lên tiếng phản đối nàng......!"Ân...."Tử Minh Dạ khó khăn lắm mới là tìm lại được giọng mình, mạt đỏ từ má y lan đến cả vành tai, ngượng quá đi!Đông Phương Thiên Nguyệt nhịn không được cười khẽ, tiếng cười thanh thúy vang vọng trong không gian, làm xao động cả lá cây, từng chiếc lá trong gió bay múa loạn khắp nơi.Tử Minh Dạ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng không có động tác gì khác, dù sao hắn đây còn phải nhờ vả vào nàng mới có đồ ăn nga.Đông Phương Thiên Nguyệt xem như không thấy y tức giận, chậm rãi lấy thêm một cái lá lớn, bỏ qua cho y mấy phần, dù sao số thịt này cũng rất nhiều, cho y một ít, nàng và Tiểu Hoả vẫn là ăn đủ.Tiểu Hoả thấy động tác của nàng, trong lòng liền đau như cắt, mếu máo nhìn nàng, đồ ăn của nó mà!Tử Minh Dạ tiếp nhận phần thịt từ tay Đông Phương Thiên Nguyệt, ngửi mùi hương của thịt trong lòng liền vui vẻ:"Thịt này có mùi hương thật đặc biệt a!"Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, liền chỉ tay vào bụi hồ tiêu, nhàn nhạt nói:"Nhờ nó, đó là cây hồ tiêu""Như vậy? một lát ta phải mang về một ít, khi nào nướng thịt liền cho vào"Tử Minh Dạ kinh ngạc nhìn bụi hồ tiêu nói."Ta đã lấy hết hoa tiêu và hạt đen rồi, ngươi chẳng lấy được"Đông Phương Thiên Nguyệt liếc qua y, chầm chậm nói."Ta mang cả cây về trồng""Tùy ngươi".
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân kia đã đến nơi Đông Phương Thiên Nguyệt và Tiểu Hoả.
Nàng cũng là thấy rõ người kia, đó là một thiếu niên tuấn mĩ, trên người là khoác lên trường bào kim sắc, trên y phục còn thêu hoạ tiết cự long bay lượn, còn thêm các dạng hoạ tiết bạch vân lượng lờ bên thân rồng.
Bên hông treo một trường côn cũng là sắc kim, mái tóc đen được vấn lên, nhìn qua chính là một nhiệt huyết thiếu niên.
Thực lực người này cũng là không tôi, nhìn qua tiểu là xấp xỉ nàng, thực lực lại là đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ cảnh giới, thiên phú hẳn là thuộc hàng thiên chi kiêu tử.
Vừa nhìn qua cũng không có dừng lại ánh mắt quá lâu, thấy người này không có sát ý,cũng là lười để ý đến hắn, quay lại với việc mình đang làm, ăn thịt.
Thiếu niên kia cũng nhìn nàng, ánh mắt mang theo tìm tòi đánh giá, im lặng một hồi vẫn là lên tiếng:
"Nữ nhân, ngươi sao lại một mình ở đây?"
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, cũng không có nhìn y, nhàn nhạt đáp: "ta sao không thể ở đây? ngược lại, sao ngươi lại ở đây? đến chỗ này của ta làm gì?"
Thiếu niên kia có vẻ hơi kinh ngạc vì câu hỏi của nàng, bắt đầu từ lúc y sinh ra đến nay, y luôn là muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì liền làm, chẳng cần quan tâm cái gì gọi là hậu quả, nàng vẫn là người đầu tiên hỏi y câu này!
Song vẫn là liêu: "Một nữ nhân lại đơn độc trong một nơi nguy hiểm như thế này, thật sự là đặc biệt!"
"Ngươi còn chưa trả lời ta, sao ngươi lại ở đây và đến chỗ này của ta làm gì?"Đông Phương Thiên Nguyệt thấy y không trả lời thì lặp lại câu hỏi một lần nữa.
"Ta a, ta danh xưng là Tử Minh Dạ, ta vốn cùng trưởng lão trong tộc ra ngoài lịch luyện, nhưng là....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền thở dài.
"Ngươi lạc mất bọn họ?!"Nói là một câu hỏi, nhưng bản cất lại là một câu khẳng định, Đông Phương Thiên Nguyệt liếc y một cái, thái độ lạnh nhạt.
"Ta vốn chỉ đuổi theo một đầu tuần lộc nhị giai lục cấp, thế mà lúc quay đầu lại, đã chẳng thấy bọn họ đâu rồi" Tử Minh Dạ ngán ngẫm lắc đầu, lại thở dài một hơi, song rất nhanh liền chấn chỉnh lại tâm tình, nhìn cái lá to đầy ấp thịt trên tay nàng:
"Ta là đang rất đói a, có thể....có thể....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền không nói được nữa, từ nhỏ đến lớn, y chưa từng xin ai thứ gì, sắc mặt người ta còn không thèm nhìn, câu có thể cho ta một ít không đã đến cổ họng, vẫn không thể nào nói thành lời.
"Vì vậy, ngươi là nghe mùi hương mà đến đây, là vì đói và muốn tìm thức ăn?"Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng của y, trong lòng là một mãnh buồn cười nhưng vì cái gọi là lịch sự mà nuốt ngược vào trong.
Tiểu Hoả ngồi bên cạnh cảnh giác nhìn y, chẳng lẽ tỉ tỉ sẽ chia phần thức ăn của nó cho y? tuyệt đối là không thể a! nhưng là.....nó không dám lên tiếng phản đối nàng......!
"Ân...."Tử Minh Dạ khó khăn lắm mới là tìm lại được giọng mình, mạt đỏ từ má y lan đến cả vành tai, ngượng quá đi!
Đông Phương Thiên Nguyệt nhịn không được cười khẽ, tiếng cười thanh thúy vang vọng trong không gian, làm xao động cả lá cây, từng chiếc lá trong gió bay múa loạn khắp nơi.
Tử Minh Dạ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng không có động tác gì khác, dù sao hắn đây còn phải nhờ vả vào nàng mới có đồ ăn nga.
Đông Phương Thiên Nguyệt xem như không thấy y tức giận, chậm rãi lấy thêm một cái lá lớn, bỏ qua cho y mấy phần, dù sao số thịt này cũng rất nhiều, cho y một ít, nàng và Tiểu Hoả vẫn là ăn đủ.
Tiểu Hoả thấy động tác của nàng, trong lòng liền đau như cắt, mếu máo nhìn nàng, đồ ăn của nó mà!
Tử Minh Dạ tiếp nhận phần thịt từ tay Đông Phương Thiên Nguyệt, ngửi mùi hương của thịt trong lòng liền vui vẻ:
"Thịt này có mùi hương thật đặc biệt a!"
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, liền chỉ tay vào bụi hồ tiêu, nhàn nhạt nói:"Nhờ nó, đó là cây hồ tiêu"
"Như vậy? một lát ta phải mang về một ít, khi nào nướng thịt liền cho vào"Tử Minh Dạ kinh ngạc nhìn bụi hồ tiêu nói.
"Ta đã lấy hết hoa tiêu và hạt đen rồi, ngươi chẳng lấy được"Đông Phương Thiên Nguyệt liếc qua y, chầm chậm nói.
"Ta mang cả cây về trồng"
"Tùy ngươi".
Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch ChuyểnTác giả: Cà PhêTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......! Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu. Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần. Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi? Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi! Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........! Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người… Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân kia đã đến nơi Đông Phương Thiên Nguyệt và Tiểu Hoả.Nàng cũng là thấy rõ người kia, đó là một thiếu niên tuấn mĩ, trên người là khoác lên trường bào kim sắc, trên y phục còn thêu hoạ tiết cự long bay lượn, còn thêm các dạng hoạ tiết bạch vân lượng lờ bên thân rồng.Bên hông treo một trường côn cũng là sắc kim, mái tóc đen được vấn lên, nhìn qua chính là một nhiệt huyết thiếu niên.Thực lực người này cũng là không tôi, nhìn qua tiểu là xấp xỉ nàng, thực lực lại là đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ cảnh giới, thiên phú hẳn là thuộc hàng thiên chi kiêu tử.Vừa nhìn qua cũng không có dừng lại ánh mắt quá lâu, thấy người này không có sát ý,cũng là lười để ý đến hắn, quay lại với việc mình đang làm, ăn thịt.Thiếu niên kia cũng nhìn nàng, ánh mắt mang theo tìm tòi đánh giá, im lặng một hồi vẫn là lên tiếng:"Nữ nhân, ngươi sao lại một mình ở đây?"Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, cũng không có nhìn y, nhàn nhạt đáp: "ta sao không thể ở đây? ngược lại, sao ngươi lại ở đây? đến chỗ này của ta làm gì?"Thiếu niên kia có vẻ hơi kinh ngạc vì câu hỏi của nàng, bắt đầu từ lúc y sinh ra đến nay, y luôn là muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì liền làm, chẳng cần quan tâm cái gì gọi là hậu quả, nàng vẫn là người đầu tiên hỏi y câu này!Song vẫn là liêu: "Một nữ nhân lại đơn độc trong một nơi nguy hiểm như thế này, thật sự là đặc biệt!""Ngươi còn chưa trả lời ta, sao ngươi lại ở đây và đến chỗ này của ta làm gì?"Đông Phương Thiên Nguyệt thấy y không trả lời thì lặp lại câu hỏi một lần nữa."Ta a, ta danh xưng là Tử Minh Dạ, ta vốn cùng trưởng lão trong tộc ra ngoài lịch luyện, nhưng là....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền thở dài."Ngươi lạc mất bọn họ?!"Nói là một câu hỏi, nhưng bản cất lại là một câu khẳng định, Đông Phương Thiên Nguyệt liếc y một cái, thái độ lạnh nhạt."Ta vốn chỉ đuổi theo một đầu tuần lộc nhị giai lục cấp, thế mà lúc quay đầu lại, đã chẳng thấy bọn họ đâu rồi" Tử Minh Dạ ngán ngẫm lắc đầu, lại thở dài một hơi, song rất nhanh liền chấn chỉnh lại tâm tình, nhìn cái lá to đầy ấp thịt trên tay nàng:"Ta là đang rất đói a, có thể....có thể....."Nói đến đây, Tử Minh Dạ liền không nói được nữa, từ nhỏ đến lớn, y chưa từng xin ai thứ gì, sắc mặt người ta còn không thèm nhìn, câu có thể cho ta một ít không đã đến cổ họng, vẫn không thể nào nói thành lời."Vì vậy, ngươi là nghe mùi hương mà đến đây, là vì đói và muốn tìm thức ăn?"Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng của y, trong lòng là một mãnh buồn cười nhưng vì cái gọi là lịch sự mà nuốt ngược vào trong.Tiểu Hoả ngồi bên cạnh cảnh giác nhìn y, chẳng lẽ tỉ tỉ sẽ chia phần thức ăn của nó cho y? tuyệt đối là không thể a! nhưng là.....nó không dám lên tiếng phản đối nàng......!"Ân...."Tử Minh Dạ khó khăn lắm mới là tìm lại được giọng mình, mạt đỏ từ má y lan đến cả vành tai, ngượng quá đi!Đông Phương Thiên Nguyệt nhịn không được cười khẽ, tiếng cười thanh thúy vang vọng trong không gian, làm xao động cả lá cây, từng chiếc lá trong gió bay múa loạn khắp nơi.Tử Minh Dạ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng không có động tác gì khác, dù sao hắn đây còn phải nhờ vả vào nàng mới có đồ ăn nga.Đông Phương Thiên Nguyệt xem như không thấy y tức giận, chậm rãi lấy thêm một cái lá lớn, bỏ qua cho y mấy phần, dù sao số thịt này cũng rất nhiều, cho y một ít, nàng và Tiểu Hoả vẫn là ăn đủ.Tiểu Hoả thấy động tác của nàng, trong lòng liền đau như cắt, mếu máo nhìn nàng, đồ ăn của nó mà!Tử Minh Dạ tiếp nhận phần thịt từ tay Đông Phương Thiên Nguyệt, ngửi mùi hương của thịt trong lòng liền vui vẻ:"Thịt này có mùi hương thật đặc biệt a!"Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế, liền chỉ tay vào bụi hồ tiêu, nhàn nhạt nói:"Nhờ nó, đó là cây hồ tiêu""Như vậy? một lát ta phải mang về một ít, khi nào nướng thịt liền cho vào"Tử Minh Dạ kinh ngạc nhìn bụi hồ tiêu nói."Ta đã lấy hết hoa tiêu và hạt đen rồi, ngươi chẳng lấy được"Đông Phương Thiên Nguyệt liếc qua y, chầm chậm nói."Ta mang cả cây về trồng""Tùy ngươi".