Xoảng!!! Một tiếng vang chói tai đánh thẳng vào màng nhĩ của Mạc Thiên. Cậu cau mày bực tức nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang bị vỡ một mảnh, chắc là do ban nãy vừa đá trúng đây mà. Xoa xoa ấn đường đang đau nhức, Mạc Thiên thật sự rất muốn chửi đổng lên, chả là ngày hôm qua cậu kết thúc công việc rất muộn, chỉ mới ngủ được có hai tiếng đồng hồ thôi. Nhìn sang chiếc điện thoại nãy giờ vẫn không ngừng rung của mình, Mạc Thiên nhíu mi cầm lên. - Xin chào, cho hỏi là ai vậy? Đầu dây bên kia một giọng nói thút thít vang lên: - Em đây... Mẹ nó, em là con nào?! Mạc Thiên đẩy sự khó chịu của mình lên người này: - Ba có nhiều em lắm, con chó ba nuôi cũng được gọi là em đó. - Hức... em là Ngọc, Mai Tiểu Ngọc đây mà... hức. Giọng nữ nghẹn ngào. Nghe đến tên cậu mới sực nhớ ra, hình như đây là người mà mẹ cậu đã mai mối cho mình ngày hôm qua. Mẹ cậu đã dùng danh nghĩa là mẹ ruột để bắt ép cậu phải đi. Nghĩ cũng nực cười, bà ta vẫn còn nhớ tới đứa con này à? Bỏ đi biệt tích ở nước ngoài,…
Chương 9
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!Tác giả: Hà VũTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngXoảng!!! Một tiếng vang chói tai đánh thẳng vào màng nhĩ của Mạc Thiên. Cậu cau mày bực tức nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang bị vỡ một mảnh, chắc là do ban nãy vừa đá trúng đây mà. Xoa xoa ấn đường đang đau nhức, Mạc Thiên thật sự rất muốn chửi đổng lên, chả là ngày hôm qua cậu kết thúc công việc rất muộn, chỉ mới ngủ được có hai tiếng đồng hồ thôi. Nhìn sang chiếc điện thoại nãy giờ vẫn không ngừng rung của mình, Mạc Thiên nhíu mi cầm lên. - Xin chào, cho hỏi là ai vậy? Đầu dây bên kia một giọng nói thút thít vang lên: - Em đây... Mẹ nó, em là con nào?! Mạc Thiên đẩy sự khó chịu của mình lên người này: - Ba có nhiều em lắm, con chó ba nuôi cũng được gọi là em đó. - Hức... em là Ngọc, Mai Tiểu Ngọc đây mà... hức. Giọng nữ nghẹn ngào. Nghe đến tên cậu mới sực nhớ ra, hình như đây là người mà mẹ cậu đã mai mối cho mình ngày hôm qua. Mẹ cậu đã dùng danh nghĩa là mẹ ruột để bắt ép cậu phải đi. Nghĩ cũng nực cười, bà ta vẫn còn nhớ tới đứa con này à? Bỏ đi biệt tích ở nước ngoài,… Hắn lắc đầu nhanh chóng. Vừa rồi vậy mà lại tự dưng nói suy nghĩ trong lòng lên.Mạc Thiên có chút khó hiểu nhìn hắn, thấy Mạc Chi Tuyệt mới ăn được một phần ba lại giục:- Đệ ăn nhanh lên, để lâu không còn ngon nữa đâu.Mạc Chi Tuyệt gật đầu rồi cúi xuống ăn.Bàn ăn nhất thời lại trở nên yên lặng.Đột nhiên một giọng nói ngả ngớn cất lên phá vỡ sự yên lặng này:- Yo, lại gặp nhau rồi.Cả hai người đồng thời quay đầu hướng tới giọng nói. Không biết Hồ Nhất đã đứng ở đó từ khi nào.Trên mặt gã treo nên nụ cười có vài phần lưu manh, khác hẳn với hình tượng lịch sự lúc ban đầu.Gã bước lại gần rồi ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống. Chưa kịp đợi cậu phản ứng đã lên tiếng:- Không ngờ cũng có một ngày, tiểu thiếu gia lại ngồi ăn ở cái quán rách nát này.Cậu hừ lạnh, trả lời:- Ta như thế nào không phải việc của anh.Nhìn thấy cậu như vậy gã cười nói:- Sao lại không liên quan, chúng ta dù gì cũng là họ hàng a.Nói rồi gã còn cố tình kéo ghế lại ngồi gần Mạc Chi Tuyệt.- Đúng không Chi Tuyệt.Hắn không thèm nhìn gã, dưới bàn, tay đã nắm chặt thành quyền.Cảm thấy thật sự không thể ngồi đây ăn tiếp được nữa. Mạc Thiên dứt khoát kéo tay Mạc Chi Tuyệt ra ngoài.Hồ Nhất cũng không ngăn cản, chỉ cười hắc hắc nói vọng một câu:- Quản cẩn thận vật nhỏ của ngươi đi.Sau đó là một tràng tiếng cười.Mạc Thiên thật sự rất tức giận. Gã Hồ Nhất này thật làm cho người ta chán ghét.Không biết gã định làm gì với Mạc Chi Tuyệt đây, cậu phải cẩn thận đề phòng mới được. Dù sao cậu cũng không thể nhìn ra cấp bậc sức mạnh của gã, cũng không biết gã sử dụng năng lực gì.Tuy có ký ức nguyên chủ nhưng cậu cũng không dám tự tin rằng mình có thể phát huy và khống chế được toàn bộ sức mạnh. Vì cậu chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này bao giờ.Phải tìm lúc nào đó luyện tập mới được. Chứ nếu không để lộ ra Mạc đại thiếu gia không sử dụng được dị năng, thì sẽ là một trò cười cho thiên hạ.Nghĩ xong Mạc Thiên cúi đầu xuống, nói:- Trong thời gian này đệ nhớ theo sát ta, tên Hồ Nhất kia có vẻ không có ý tốt đối với đệ đâu.Thấy hắn không nói gì, chỉ thất thần nhìn về phía xa cậu mới thấy lạ. Lấy tay huơ hai cái trước mặt hắn:- A Tuyệt? A Tuyệt?Đột nhiên nghe thấy xưng hô thân mật, hắn sực tỉnh lại, ngạc nhiên mà nhìn cậu:- Huynh...Thấy hắn đã hồi thần, cậu mới mỉm cười hỏi tiếp:- Đệ vừa nhìn gì vậy?Mạc Chi Tuyệt nghe vậy liền rũ mắt xuống:- Không có gì.Mạc Thiên thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cho là hắn vừa nãy bị tên Hồ Nhất kia làm cho sợ hãi, liền nắm chặt tay hắn trấn an.Sợ hãi? Mạc Chi Tuyệt sao có thể sợ hãi một tên như vậy chứ.Chẳng qua hắn vừa thấy một kẻ không nên xuất hiện tại đây vào lúc này thôi.Dù sao cũng không quan trọng.Đột nhiên cảm giác tay mình được nắm chặt, hắn ngước lên nhìn. Thấy trong mắt Mạc Thiên tất cả đều là quan tâm, hơi sửng sốt.Lại nghe người kia nói:- Đệ đừng sợ, thời gian này nhớ theo gần ta, hắn sẽ không dám làm gì đâu." Hắn" ở đây chỉ có thể là Hồ Nhất. Mạc Chi Tuyệt dở khóc dở cười, Mạc Thiên đây là cho rằng hắn đang sợ hãi đây mà.Trong ngực không hiểu sao có một trận ấm áp lan tràn. Không biết đây là thật hay giả nhưng hắn vẫn muốn nhận sư quan tâm này.
Hắn lắc đầu nhanh chóng. Vừa rồi vậy mà lại tự dưng nói suy nghĩ trong lòng lên.
Mạc Thiên có chút khó hiểu nhìn hắn, thấy Mạc Chi Tuyệt mới ăn được một phần ba lại giục:
- Đệ ăn nhanh lên, để lâu không còn ngon nữa đâu.
Mạc Chi Tuyệt gật đầu rồi cúi xuống ăn.
Bàn ăn nhất thời lại trở nên yên lặng.
Đột nhiên một giọng nói ngả ngớn cất lên phá vỡ sự yên lặng này:
- Yo, lại gặp nhau rồi.
Cả hai người đồng thời quay đầu hướng tới giọng nói. Không biết Hồ Nhất đã đứng ở đó từ khi nào.
Trên mặt gã treo nên nụ cười có vài phần lưu manh, khác hẳn với hình tượng lịch sự lúc ban đầu.
Gã bước lại gần rồi ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống. Chưa kịp đợi cậu phản ứng đã lên tiếng:
- Không ngờ cũng có một ngày, tiểu thiếu gia lại ngồi ăn ở cái quán rách nát này.
Cậu hừ lạnh, trả lời:
- Ta như thế nào không phải việc của anh.
Nhìn thấy cậu như vậy gã cười nói:
- Sao lại không liên quan, chúng ta dù gì cũng là họ hàng a.
Nói rồi gã còn cố tình kéo ghế lại ngồi gần Mạc Chi Tuyệt.
- Đúng không Chi Tuyệt.
Hắn không thèm nhìn gã, dưới bàn, tay đã nắm chặt thành quyền.
Cảm thấy thật sự không thể ngồi đây ăn tiếp được nữa. Mạc Thiên dứt khoát kéo tay Mạc Chi Tuyệt ra ngoài.
Hồ Nhất cũng không ngăn cản, chỉ cười hắc hắc nói vọng một câu:
- Quản cẩn thận vật nhỏ của ngươi đi.
Sau đó là một tràng tiếng cười.
Mạc Thiên thật sự rất tức giận. Gã Hồ Nhất này thật làm cho người ta chán ghét.
Không biết gã định làm gì với Mạc Chi Tuyệt đây, cậu phải cẩn thận đề phòng mới được. Dù sao cậu cũng không thể nhìn ra cấp bậc sức mạnh của gã, cũng không biết gã sử dụng năng lực gì.
Tuy có ký ức nguyên chủ nhưng cậu cũng không dám tự tin rằng mình có thể phát huy và khống chế được toàn bộ sức mạnh. Vì cậu chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này bao giờ.
Phải tìm lúc nào đó luyện tập mới được. Chứ nếu không để lộ ra Mạc đại thiếu gia không sử dụng được dị năng, thì sẽ là một trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ xong Mạc Thiên cúi đầu xuống, nói:
- Trong thời gian này đệ nhớ theo sát ta, tên Hồ Nhất kia có vẻ không có ý tốt đối với đệ đâu.
Thấy hắn không nói gì, chỉ thất thần nhìn về phía xa cậu mới thấy lạ. Lấy tay huơ hai cái trước mặt hắn:
- A Tuyệt? A Tuyệt?
Đột nhiên nghe thấy xưng hô thân mật, hắn sực tỉnh lại, ngạc nhiên mà nhìn cậu:
- Huynh...
Thấy hắn đã hồi thần, cậu mới mỉm cười hỏi tiếp:
- Đệ vừa nhìn gì vậy?
Mạc Chi Tuyệt nghe vậy liền rũ mắt xuống:
- Không có gì.
Mạc Thiên thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cho là hắn vừa nãy bị tên Hồ Nhất kia làm cho sợ hãi, liền nắm chặt tay hắn trấn an.
Sợ hãi? Mạc Chi Tuyệt sao có thể sợ hãi một tên như vậy chứ.
Chẳng qua hắn vừa thấy một kẻ không nên xuất hiện tại đây vào lúc này thôi.
Dù sao cũng không quan trọng.
Đột nhiên cảm giác tay mình được nắm chặt, hắn ngước lên nhìn. Thấy trong mắt Mạc Thiên tất cả đều là quan tâm, hơi sửng sốt.
Lại nghe người kia nói:
- Đệ đừng sợ, thời gian này nhớ theo gần ta, hắn sẽ không dám làm gì đâu.
" Hắn" ở đây chỉ có thể là Hồ Nhất. Mạc Chi Tuyệt dở khóc dở cười, Mạc Thiên đây là cho rằng hắn đang sợ hãi đây mà.
Trong ngực không hiểu sao có một trận ấm áp lan tràn. Không biết đây là thật hay giả nhưng hắn vẫn muốn nhận sư quan tâm này.
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!Tác giả: Hà VũTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngXoảng!!! Một tiếng vang chói tai đánh thẳng vào màng nhĩ của Mạc Thiên. Cậu cau mày bực tức nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang bị vỡ một mảnh, chắc là do ban nãy vừa đá trúng đây mà. Xoa xoa ấn đường đang đau nhức, Mạc Thiên thật sự rất muốn chửi đổng lên, chả là ngày hôm qua cậu kết thúc công việc rất muộn, chỉ mới ngủ được có hai tiếng đồng hồ thôi. Nhìn sang chiếc điện thoại nãy giờ vẫn không ngừng rung của mình, Mạc Thiên nhíu mi cầm lên. - Xin chào, cho hỏi là ai vậy? Đầu dây bên kia một giọng nói thút thít vang lên: - Em đây... Mẹ nó, em là con nào?! Mạc Thiên đẩy sự khó chịu của mình lên người này: - Ba có nhiều em lắm, con chó ba nuôi cũng được gọi là em đó. - Hức... em là Ngọc, Mai Tiểu Ngọc đây mà... hức. Giọng nữ nghẹn ngào. Nghe đến tên cậu mới sực nhớ ra, hình như đây là người mà mẹ cậu đã mai mối cho mình ngày hôm qua. Mẹ cậu đã dùng danh nghĩa là mẹ ruột để bắt ép cậu phải đi. Nghĩ cũng nực cười, bà ta vẫn còn nhớ tới đứa con này à? Bỏ đi biệt tích ở nước ngoài,… Hắn lắc đầu nhanh chóng. Vừa rồi vậy mà lại tự dưng nói suy nghĩ trong lòng lên.Mạc Thiên có chút khó hiểu nhìn hắn, thấy Mạc Chi Tuyệt mới ăn được một phần ba lại giục:- Đệ ăn nhanh lên, để lâu không còn ngon nữa đâu.Mạc Chi Tuyệt gật đầu rồi cúi xuống ăn.Bàn ăn nhất thời lại trở nên yên lặng.Đột nhiên một giọng nói ngả ngớn cất lên phá vỡ sự yên lặng này:- Yo, lại gặp nhau rồi.Cả hai người đồng thời quay đầu hướng tới giọng nói. Không biết Hồ Nhất đã đứng ở đó từ khi nào.Trên mặt gã treo nên nụ cười có vài phần lưu manh, khác hẳn với hình tượng lịch sự lúc ban đầu.Gã bước lại gần rồi ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống. Chưa kịp đợi cậu phản ứng đã lên tiếng:- Không ngờ cũng có một ngày, tiểu thiếu gia lại ngồi ăn ở cái quán rách nát này.Cậu hừ lạnh, trả lời:- Ta như thế nào không phải việc của anh.Nhìn thấy cậu như vậy gã cười nói:- Sao lại không liên quan, chúng ta dù gì cũng là họ hàng a.Nói rồi gã còn cố tình kéo ghế lại ngồi gần Mạc Chi Tuyệt.- Đúng không Chi Tuyệt.Hắn không thèm nhìn gã, dưới bàn, tay đã nắm chặt thành quyền.Cảm thấy thật sự không thể ngồi đây ăn tiếp được nữa. Mạc Thiên dứt khoát kéo tay Mạc Chi Tuyệt ra ngoài.Hồ Nhất cũng không ngăn cản, chỉ cười hắc hắc nói vọng một câu:- Quản cẩn thận vật nhỏ của ngươi đi.Sau đó là một tràng tiếng cười.Mạc Thiên thật sự rất tức giận. Gã Hồ Nhất này thật làm cho người ta chán ghét.Không biết gã định làm gì với Mạc Chi Tuyệt đây, cậu phải cẩn thận đề phòng mới được. Dù sao cậu cũng không thể nhìn ra cấp bậc sức mạnh của gã, cũng không biết gã sử dụng năng lực gì.Tuy có ký ức nguyên chủ nhưng cậu cũng không dám tự tin rằng mình có thể phát huy và khống chế được toàn bộ sức mạnh. Vì cậu chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này bao giờ.Phải tìm lúc nào đó luyện tập mới được. Chứ nếu không để lộ ra Mạc đại thiếu gia không sử dụng được dị năng, thì sẽ là một trò cười cho thiên hạ.Nghĩ xong Mạc Thiên cúi đầu xuống, nói:- Trong thời gian này đệ nhớ theo sát ta, tên Hồ Nhất kia có vẻ không có ý tốt đối với đệ đâu.Thấy hắn không nói gì, chỉ thất thần nhìn về phía xa cậu mới thấy lạ. Lấy tay huơ hai cái trước mặt hắn:- A Tuyệt? A Tuyệt?Đột nhiên nghe thấy xưng hô thân mật, hắn sực tỉnh lại, ngạc nhiên mà nhìn cậu:- Huynh...Thấy hắn đã hồi thần, cậu mới mỉm cười hỏi tiếp:- Đệ vừa nhìn gì vậy?Mạc Chi Tuyệt nghe vậy liền rũ mắt xuống:- Không có gì.Mạc Thiên thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cho là hắn vừa nãy bị tên Hồ Nhất kia làm cho sợ hãi, liền nắm chặt tay hắn trấn an.Sợ hãi? Mạc Chi Tuyệt sao có thể sợ hãi một tên như vậy chứ.Chẳng qua hắn vừa thấy một kẻ không nên xuất hiện tại đây vào lúc này thôi.Dù sao cũng không quan trọng.Đột nhiên cảm giác tay mình được nắm chặt, hắn ngước lên nhìn. Thấy trong mắt Mạc Thiên tất cả đều là quan tâm, hơi sửng sốt.Lại nghe người kia nói:- Đệ đừng sợ, thời gian này nhớ theo gần ta, hắn sẽ không dám làm gì đâu." Hắn" ở đây chỉ có thể là Hồ Nhất. Mạc Chi Tuyệt dở khóc dở cười, Mạc Thiên đây là cho rằng hắn đang sợ hãi đây mà.Trong ngực không hiểu sao có một trận ấm áp lan tràn. Không biết đây là thật hay giả nhưng hắn vẫn muốn nhận sư quan tâm này.