Diệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm…
Chương 30: Không Tổ Chức Tiệc Cưới
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Đến lúc đó xem cô có mất mặt hay không?Nhà mẹ đẻ không có ai đưa dâu, cô ở nhà chồng cả đời cũng sẽ không ngóc đầu lên được.Diệp Thu Thu quay người, rất bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, bà cứ xem như không có đứa con gái là tôi, tôi cũng không có người mẹ là bà.Ngày mai tôi quay về lấy hộ khẩu, lấy được giấy chứng hôn xong sẽ dời hộ khẩu của tôi ra ngoài.”Mãi đến lúc xuống lầu, Cố Thời Úc mới hồi phục tinh thần từ trong tiếng chửi bậy của Phùng Hà Hương, không cho con gái từ nhà gả ra, tại sao lại có người phụ nữ điên loạn như vậy?“Tôi cũng không biết tại sao trên đời lại có loại mẹ như mẹ của em, bà ta đối xử với em chẳng khác gì kẻ thù.”Diệp Thu Thu thấy chẳng sao cả, trên đời này loại người gì cũng đều có, bố mẹ nuôi đời trước của cô còn quá đáng hơn bây giờ nhưng cô cũng có thể sống rất tốt.“Vậy chắc tôi không phải là con ruột.” Cô dùng giọng điệu khẳng định nói.Cố Thời Úc run lên, cô gái này nói nghe thật hời hợt, chỉ sợ trong lòng sớm đã đau đến chết lặng rồi.Anh muốn đền bù tổn thất cho cô nhiều một chút, hỏi: “Em có yêu cầu gì đối với chuyện kết hôn không?”Diệp Thu Thu quay đầu nhìn anh: “Yêu cầu gì cũng được sao?”Cố Thời Úc nói: "Ừm, về sính lễ, như bộ vàng cưới chẳng hạn, em có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần có tôi nhất định sẽ chuẩn bị đủ để khiến em cảm thấy hài lòng."Diệp Thu Thu mỉm cười: "Tôi không cần những thứ đó.Ngày mốt anh cầm theo sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn là được."Yêu cầu hiện tại của cô chỉ có đăng ký kết hôn, đám cưới xong thì đi đón Cố Đông về nhà.Cố Thời Úc giật mình: "Chỉ vậy thôi sao?"Cô gái này bị ngốc hả?Diệp Thu Thu nghiêng đầu suy nghĩ một chốc: "Tình huống của tôi thế nào anh cũng biết rồi đấy, nếu nhà anh muốn đãi khách thì tôi không có ý kiến gì, song tôi đề nghị tốt nhất là bỏ vụ tiệc cưới vẫn hơn.Anh còn có ba đứa trẻ, nói thế nào cũng là cưới mẹ kế vào nhà, tiệc càng to càng khiến bọn trẻ thêm khó chịu trong lòng, sẽ khiến cuộc sống ở chung sau này của chúng ta trở nên khó khăn hơn."Diệp Thu Thu nói với giọng thương lượng: "Ý anh thế nào? Không thì đừng tổ chức tiệc cưới nhé?"Cố Thời Úc nghe xong mà tim đau nhói.Có phải cô sợ nhà mẹ đẻ không một ai đến tham dự tiệc cưới thì sau khi bước chân vào nhà chồng sẽ bị người ta coi thường không?Cuộc sống của cô gái này đúng là chẳng dễ dàng gì.Anh gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta không tổ chức tiệc cưới nữa.".
Đến lúc đó xem cô có mất mặt hay không?Nhà mẹ đẻ không có ai đưa dâu, cô ở nhà chồng cả đời cũng sẽ không ngóc đầu lên được.
Diệp Thu Thu quay người, rất bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, bà cứ xem như không có đứa con gái là tôi, tôi cũng không có người mẹ là bà.
Ngày mai tôi quay về lấy hộ khẩu, lấy được giấy chứng hôn xong sẽ dời hộ khẩu của tôi ra ngoài.
”Mãi đến lúc xuống lầu, Cố Thời Úc mới hồi phục tinh thần từ trong tiếng chửi bậy của Phùng Hà Hương, không cho con gái từ nhà gả ra, tại sao lại có người phụ nữ điên loạn như vậy?“Tôi cũng không biết tại sao trên đời lại có loại mẹ như mẹ của em, bà ta đối xử với em chẳng khác gì kẻ thù.
”Diệp Thu Thu thấy chẳng sao cả, trên đời này loại người gì cũng đều có, bố mẹ nuôi đời trước của cô còn quá đáng hơn bây giờ nhưng cô cũng có thể sống rất tốt.
“Vậy chắc tôi không phải là con ruột.
” Cô dùng giọng điệu khẳng định nói.
Cố Thời Úc run lên, cô gái này nói nghe thật hời hợt, chỉ sợ trong lòng sớm đã đau đến chết lặng rồi.
Anh muốn đền bù tổn thất cho cô nhiều một chút, hỏi: “Em có yêu cầu gì đối với chuyện kết hôn không?”Diệp Thu Thu quay đầu nhìn anh: “Yêu cầu gì cũng được sao?”Cố Thời Úc nói: "Ừm, về sính lễ, như bộ vàng cưới chẳng hạn, em có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần có tôi nhất định sẽ chuẩn bị đủ để khiến em cảm thấy hài lòng.
"Diệp Thu Thu mỉm cười: "Tôi không cần những thứ đó.
Ngày mốt anh cầm theo sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn là được.
"Yêu cầu hiện tại của cô chỉ có đăng ký kết hôn, đám cưới xong thì đi đón Cố Đông về nhà.
Cố Thời Úc giật mình: "Chỉ vậy thôi sao?"Cô gái này bị ngốc hả?Diệp Thu Thu nghiêng đầu suy nghĩ một chốc: "Tình huống của tôi thế nào anh cũng biết rồi đấy, nếu nhà anh muốn đãi khách thì tôi không có ý kiến gì, song tôi đề nghị tốt nhất là bỏ vụ tiệc cưới vẫn hơn.
Anh còn có ba đứa trẻ, nói thế nào cũng là cưới mẹ kế vào nhà, tiệc càng to càng khiến bọn trẻ thêm khó chịu trong lòng, sẽ khiến cuộc sống ở chung sau này của chúng ta trở nên khó khăn hơn.
"Diệp Thu Thu nói với giọng thương lượng: "Ý anh thế nào? Không thì đừng tổ chức tiệc cưới nhé?"Cố Thời Úc nghe xong mà tim đau nhói.
Có phải cô sợ nhà mẹ đẻ không một ai đến tham dự tiệc cưới thì sau khi bước chân vào nhà chồng sẽ bị người ta coi thường không?Cuộc sống của cô gái này đúng là chẳng dễ dàng gì.
Anh gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta không tổ chức tiệc cưới nữa.
".
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Đến lúc đó xem cô có mất mặt hay không?Nhà mẹ đẻ không có ai đưa dâu, cô ở nhà chồng cả đời cũng sẽ không ngóc đầu lên được.Diệp Thu Thu quay người, rất bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, bà cứ xem như không có đứa con gái là tôi, tôi cũng không có người mẹ là bà.Ngày mai tôi quay về lấy hộ khẩu, lấy được giấy chứng hôn xong sẽ dời hộ khẩu của tôi ra ngoài.”Mãi đến lúc xuống lầu, Cố Thời Úc mới hồi phục tinh thần từ trong tiếng chửi bậy của Phùng Hà Hương, không cho con gái từ nhà gả ra, tại sao lại có người phụ nữ điên loạn như vậy?“Tôi cũng không biết tại sao trên đời lại có loại mẹ như mẹ của em, bà ta đối xử với em chẳng khác gì kẻ thù.”Diệp Thu Thu thấy chẳng sao cả, trên đời này loại người gì cũng đều có, bố mẹ nuôi đời trước của cô còn quá đáng hơn bây giờ nhưng cô cũng có thể sống rất tốt.“Vậy chắc tôi không phải là con ruột.” Cô dùng giọng điệu khẳng định nói.Cố Thời Úc run lên, cô gái này nói nghe thật hời hợt, chỉ sợ trong lòng sớm đã đau đến chết lặng rồi.Anh muốn đền bù tổn thất cho cô nhiều một chút, hỏi: “Em có yêu cầu gì đối với chuyện kết hôn không?”Diệp Thu Thu quay đầu nhìn anh: “Yêu cầu gì cũng được sao?”Cố Thời Úc nói: "Ừm, về sính lễ, như bộ vàng cưới chẳng hạn, em có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần có tôi nhất định sẽ chuẩn bị đủ để khiến em cảm thấy hài lòng."Diệp Thu Thu mỉm cười: "Tôi không cần những thứ đó.Ngày mốt anh cầm theo sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn là được."Yêu cầu hiện tại của cô chỉ có đăng ký kết hôn, đám cưới xong thì đi đón Cố Đông về nhà.Cố Thời Úc giật mình: "Chỉ vậy thôi sao?"Cô gái này bị ngốc hả?Diệp Thu Thu nghiêng đầu suy nghĩ một chốc: "Tình huống của tôi thế nào anh cũng biết rồi đấy, nếu nhà anh muốn đãi khách thì tôi không có ý kiến gì, song tôi đề nghị tốt nhất là bỏ vụ tiệc cưới vẫn hơn.Anh còn có ba đứa trẻ, nói thế nào cũng là cưới mẹ kế vào nhà, tiệc càng to càng khiến bọn trẻ thêm khó chịu trong lòng, sẽ khiến cuộc sống ở chung sau này của chúng ta trở nên khó khăn hơn."Diệp Thu Thu nói với giọng thương lượng: "Ý anh thế nào? Không thì đừng tổ chức tiệc cưới nhé?"Cố Thời Úc nghe xong mà tim đau nhói.Có phải cô sợ nhà mẹ đẻ không một ai đến tham dự tiệc cưới thì sau khi bước chân vào nhà chồng sẽ bị người ta coi thường không?Cuộc sống của cô gái này đúng là chẳng dễ dàng gì.Anh gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta không tổ chức tiệc cưới nữa.".