Diệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm…

Chương 36: Tham Lam

Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Lâm Thiết Lan mà dám quay về phá hỏng chuyện cưới xin của con trai, để xem bà xử lý nó thế nào."Cưới chứ! Dựa vào đâu mà không cưới! Còn về bà chị cả xấu xa của con kia, nó đã từ mặt nhà mình rồi, đến cả họ cũng đổi, mẹ còn sợ nó phản đối chắc?"Đường Liên Tử đi tới đi lui dưới gốc hòe.Bà không sợ Lâm Thiết Lan, song phía Cố Trường Thịnh thì hơi phiền, ông già kia đến chết vẫn sĩ diện, mấy chục năm trời không gặp con gái lớn, nó mà trở về kiểu gì cũng cảm động, rồi nghe thêm mấy câu thổi gió bên tai, chưa biết chừng sẽ ngăn cản chuyện cưới xin của con trai.Thế chẳng phải con trai bà sẽ độc thân cả đời?Còn mấy đứa con của thằng bé thì sao?Ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất, bị bọn trẻ quấn lấy thì căn bản không ra ngoài kiếm tiền được, nó còn bao nhiêu món nợ phải trả, cứ thế này thì lúc nào mới trở mình được?Bỏ lỡ cô bé này không biết bao giờ mới tìm được người thích hợp hơn.Đường Liên Tử suy nghĩ chốc lát.Chuyện này bà làm chủ là được, cô bé kia không cần tổ chức tiệc cưới, cũng không cần bàn bạc với người nhà, trước tiên cứ đăng ký kết hôn đã rồi tính sau, chờ ván đã đóng thuyền, ai phản đối cũng vô dụng."Chớ chờ đến ngày mốt, mai hai đứa đi đăng ký luôn đi.Bên phía ba con có mẹ lo rồi, nếu Lâm Thiết Lan dám trở về ngăn cản, mẹ sẽ phun nước bọt cho nó chết chìm luôn.Con đợi ở đây, mẹ lén vào nhà lấy sổ hộ khẩu ra cho."Đường Liên Tử giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng, cầm sổ hộ khẩu bỏ vào một cái túi nhỏ, trong đó còn có một mảnh vải hoa và khoảng 300 tệ tiền tiết kiệm.Cô con dâu Quý Thủy Tụ nhìn mẹ chồng chuẩn bị đồ cho em ba.Dù sao thì em ba mới là con ruột của bà.Lúc nào bà cũng nói đối xử với các con như nhau nhưng Quý Thủy Tụ không tin điều đó.Cô ta đứng lên muốn xem bọc vải của mẹ chồng: “Mẹ, mẹ lại có thứ gì tốt cho em ba vậy?”Sắc mặt Đường Liên Tử sa sầm, con trai bà ta đã dọn ra ngoài rồi, lần nào về nhà, cô con dâu thứ hai này cũng đề phòng như ăn trộm, nghĩ rằng bà ta âm thầm trợ cấp cho đứa con thứ ba.Nó đã ở riêng rồi, bọn họ còn muốn gì nữa?Bà ta nghiêm mặt nói: "Nhìn con tham lam kìa, hôm trước có mấy mảnh vải tốt, không phải đã chia cho con và chị cả rồi sao? Mảnh này là cho em ba.”.

Lâm Thiết Lan mà dám quay về phá hỏng chuyện cưới xin của con trai, để xem bà xử lý nó thế nào.

"Cưới chứ! Dựa vào đâu mà không cưới! Còn về bà chị cả xấu xa của con kia, nó đã từ mặt nhà mình rồi, đến cả họ cũng đổi, mẹ còn sợ nó phản đối chắc?"Đường Liên Tử đi tới đi lui dưới gốc hòe.

Bà không sợ Lâm Thiết Lan, song phía Cố Trường Thịnh thì hơi phiền, ông già kia đến chết vẫn sĩ diện, mấy chục năm trời không gặp con gái lớn, nó mà trở về kiểu gì cũng cảm động, rồi nghe thêm mấy câu thổi gió bên tai, chưa biết chừng sẽ ngăn cản chuyện cưới xin của con trai.

Thế chẳng phải con trai bà sẽ độc thân cả đời?Còn mấy đứa con của thằng bé thì sao?Ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất, bị bọn trẻ quấn lấy thì căn bản không ra ngoài kiếm tiền được, nó còn bao nhiêu món nợ phải trả, cứ thế này thì lúc nào mới trở mình được?Bỏ lỡ cô bé này không biết bao giờ mới tìm được người thích hợp hơn.

Đường Liên Tử suy nghĩ chốc lát.

Chuyện này bà làm chủ là được, cô bé kia không cần tổ chức tiệc cưới, cũng không cần bàn bạc với người nhà, trước tiên cứ đăng ký kết hôn đã rồi tính sau, chờ ván đã đóng thuyền, ai phản đối cũng vô dụng.

"Chớ chờ đến ngày mốt, mai hai đứa đi đăng ký luôn đi.

Bên phía ba con có mẹ lo rồi, nếu Lâm Thiết Lan dám trở về ngăn cản, mẹ sẽ phun nước bọt cho nó chết chìm luôn.

Con đợi ở đây, mẹ lén vào nhà lấy sổ hộ khẩu ra cho.

"Đường Liên Tử giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng, cầm sổ hộ khẩu bỏ vào một cái túi nhỏ, trong đó còn có một mảnh vải hoa và khoảng 300 tệ tiền tiết kiệm.

Cô con dâu Quý Thủy Tụ nhìn mẹ chồng chuẩn bị đồ cho em ba.

Dù sao thì em ba mới là con ruột của bà.

Lúc nào bà cũng nói đối xử với các con như nhau nhưng Quý Thủy Tụ không tin điều đó.

Cô ta đứng lên muốn xem bọc vải của mẹ chồng: “Mẹ, mẹ lại có thứ gì tốt cho em ba vậy?”Sắc mặt Đường Liên Tử sa sầm, con trai bà ta đã dọn ra ngoài rồi, lần nào về nhà, cô con dâu thứ hai này cũng đề phòng như ăn trộm, nghĩ rằng bà ta âm thầm trợ cấp cho đứa con thứ ba.

Nó đã ở riêng rồi, bọn họ còn muốn gì nữa?Bà ta nghiêm mặt nói: "Nhìn con tham lam kìa, hôm trước có mấy mảnh vải tốt, không phải đã chia cho con và chị cả rồi sao? Mảnh này là cho em ba.

”.

Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Lâm Thiết Lan mà dám quay về phá hỏng chuyện cưới xin của con trai, để xem bà xử lý nó thế nào."Cưới chứ! Dựa vào đâu mà không cưới! Còn về bà chị cả xấu xa của con kia, nó đã từ mặt nhà mình rồi, đến cả họ cũng đổi, mẹ còn sợ nó phản đối chắc?"Đường Liên Tử đi tới đi lui dưới gốc hòe.Bà không sợ Lâm Thiết Lan, song phía Cố Trường Thịnh thì hơi phiền, ông già kia đến chết vẫn sĩ diện, mấy chục năm trời không gặp con gái lớn, nó mà trở về kiểu gì cũng cảm động, rồi nghe thêm mấy câu thổi gió bên tai, chưa biết chừng sẽ ngăn cản chuyện cưới xin của con trai.Thế chẳng phải con trai bà sẽ độc thân cả đời?Còn mấy đứa con của thằng bé thì sao?Ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất, bị bọn trẻ quấn lấy thì căn bản không ra ngoài kiếm tiền được, nó còn bao nhiêu món nợ phải trả, cứ thế này thì lúc nào mới trở mình được?Bỏ lỡ cô bé này không biết bao giờ mới tìm được người thích hợp hơn.Đường Liên Tử suy nghĩ chốc lát.Chuyện này bà làm chủ là được, cô bé kia không cần tổ chức tiệc cưới, cũng không cần bàn bạc với người nhà, trước tiên cứ đăng ký kết hôn đã rồi tính sau, chờ ván đã đóng thuyền, ai phản đối cũng vô dụng."Chớ chờ đến ngày mốt, mai hai đứa đi đăng ký luôn đi.Bên phía ba con có mẹ lo rồi, nếu Lâm Thiết Lan dám trở về ngăn cản, mẹ sẽ phun nước bọt cho nó chết chìm luôn.Con đợi ở đây, mẹ lén vào nhà lấy sổ hộ khẩu ra cho."Đường Liên Tử giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng, cầm sổ hộ khẩu bỏ vào một cái túi nhỏ, trong đó còn có một mảnh vải hoa và khoảng 300 tệ tiền tiết kiệm.Cô con dâu Quý Thủy Tụ nhìn mẹ chồng chuẩn bị đồ cho em ba.Dù sao thì em ba mới là con ruột của bà.Lúc nào bà cũng nói đối xử với các con như nhau nhưng Quý Thủy Tụ không tin điều đó.Cô ta đứng lên muốn xem bọc vải của mẹ chồng: “Mẹ, mẹ lại có thứ gì tốt cho em ba vậy?”Sắc mặt Đường Liên Tử sa sầm, con trai bà ta đã dọn ra ngoài rồi, lần nào về nhà, cô con dâu thứ hai này cũng đề phòng như ăn trộm, nghĩ rằng bà ta âm thầm trợ cấp cho đứa con thứ ba.Nó đã ở riêng rồi, bọn họ còn muốn gì nữa?Bà ta nghiêm mặt nói: "Nhìn con tham lam kìa, hôm trước có mấy mảnh vải tốt, không phải đã chia cho con và chị cả rồi sao? Mảnh này là cho em ba.”.

Chương 36: Tham Lam