Diệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm…
Chương 42: Cùng Huyết Thống
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Diệp Trường An thấy đứa con gái mình nuôi lớn nhìn mình với vẻ mặt đề phòng, ông ta thở dài và bảo cô hãy thu dọn đồ đạc và trả phòng."Con à, con phải đến mức bỏ nhà đi sao? Ở nhà nghỉ thì còn ra thể thống gì? Về nhà với ba đi.”Diệp Thu Thu không tin ông ta lại tốt bụng như vậy, đón cô quay về, không biết có chuyện gì xấu xa đang chờ cô.Dù sao đợi Cố Thời Úc nói chuyện với gia đình anh xong, ngày mai đến gặp cô, ngày mốt sẽ có thể đi lấy giấy chứng nhận và cô không cần quay trở về nhà mình nữa."Con sẽ chỉ ở đây hai đêm, ngày mốt con sẽ có chỗ khác để ở.”Diệp Thu Thu nói: "Ngày mốt, con sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.Sau khi lấy được giấy chứng nhận, sẽ xóa tên con khỏi hộ khẩu.Ba nói với Phùng Hà Hương đừng làm khó con, nếu không sẽ rắc rối đấy.Mọi chuyện mà vỡ lở các người sẽ càng mất mặt hơn.”Diệp Trường An sắc mặt trầm xuống: "Con không thể cưới Cố Thời Úc.Ba không làm khó dễ con, con có thể kết hôn với bất kỳ ai, nhưng không thể lấy Cố Thời Úc."Tim Diệp Thu Thu lỡ một nhịp, cô sắp chết, cô nghi ngờ mình không phải con ruột của nhà họ Diệp, chẳng lẽ thật ra cô là con của một người họ hàng nhà ông Cố, và được nhà họ Diệp nhận nuôi?Có lẽ nào cô và Cố Thời Úc là chị em ruột thịt thất lạc nhiều năm hay sao?Ôi, sẽ không có chuyện xui xẻo và cẩu huyết như vậy chứ?Ngoài lý do này ra, cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến mặt Diệp Trường An lại trở nên đen như vậy."Đừng nói với con, con là được ba nhận làm con nuôi từ một người nào đó trong họ Cố.”Diệp Trường An không muốn mọi người biết rằng Diệp Thu Thu không phải là con ruột.Ban đầu khi gia đình họ chuyển từ thị trấn đến Hoa Thành, họ đã cắt đứt mọi quan hệ với họ hàng ở quê nhà, nên có lẽ không có ai nói chuyện đó với Diệp Thu Thu.Con gái thứ hai không thể nào biết được mình không phải con ruột."Nói nhảm gì, đương nhiên con là con gái ruột của chúng ta."Ồ, vậy thì tốt rồi, Diệp Thu Thu cảm thấy nhẹ nhõm, không chút khách khí đóng cửa lại: "Muộn lắm rồi, con muốn đi ngủ, ba trở về đi, đừng thuyết phục con, con sẽ không nghe đâu.Con sẽ kết hôn với Cố Thời Úc.”Diệp Trường An thở dài giải thích cho cô hiểu lý do gia đình không đồng ý cho cô đi tìm Cố Thời Úc, không phải cố ý làm khó cô, mà thật sự là không thể..
Diệp Trường An thấy đứa con gái mình nuôi lớn nhìn mình với vẻ mặt đề phòng, ông ta thở dài và bảo cô hãy thu dọn đồ đạc và trả phòng."Con à, con phải đến mức bỏ nhà đi sao? Ở nhà nghỉ thì còn ra thể thống gì? Về nhà với ba đi.”Diệp Thu Thu không tin ông ta lại tốt bụng như vậy, đón cô quay về, không biết có chuyện gì xấu xa đang chờ cô.Dù sao đợi Cố Thời Úc nói chuyện với gia đình anh xong, ngày mai đến gặp cô, ngày mốt sẽ có thể đi lấy giấy chứng nhận và cô không cần quay trở về nhà mình nữa."Con sẽ chỉ ở đây hai đêm, ngày mốt con sẽ có chỗ khác để ở.”Diệp Thu Thu nói: "Ngày mốt, con sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận, sẽ xóa tên con khỏi hộ khẩu.
Ba nói với Phùng Hà Hương đừng làm khó con, nếu không sẽ rắc rối đấy.
Mọi chuyện mà vỡ lở các người sẽ càng mất mặt hơn.”Diệp Trường An sắc mặt trầm xuống: "Con không thể cưới Cố Thời Úc.
Ba không làm khó dễ con, con có thể kết hôn với bất kỳ ai, nhưng không thể lấy Cố Thời Úc."Tim Diệp Thu Thu lỡ một nhịp, cô sắp chết, cô nghi ngờ mình không phải con ruột của nhà họ Diệp, chẳng lẽ thật ra cô là con của một người họ hàng nhà ông Cố, và được nhà họ Diệp nhận nuôi?Có lẽ nào cô và Cố Thời Úc là chị em ruột thịt thất lạc nhiều năm hay sao?Ôi, sẽ không có chuyện xui xẻo và cẩu huyết như vậy chứ?Ngoài lý do này ra, cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến mặt Diệp Trường An lại trở nên đen như vậy."Đừng nói với con, con là được ba nhận làm con nuôi từ một người nào đó trong họ Cố.”Diệp Trường An không muốn mọi người biết rằng Diệp Thu Thu không phải là con ruột.Ban đầu khi gia đình họ chuyển từ thị trấn đến Hoa Thành, họ đã cắt đứt mọi quan hệ với họ hàng ở quê nhà, nên có lẽ không có ai nói chuyện đó với Diệp Thu Thu.Con gái thứ hai không thể nào biết được mình không phải con ruột."Nói nhảm gì, đương nhiên con là con gái ruột của chúng ta."Ồ, vậy thì tốt rồi, Diệp Thu Thu cảm thấy nhẹ nhõm, không chút khách khí đóng cửa lại: "Muộn lắm rồi, con muốn đi ngủ, ba trở về đi, đừng thuyết phục con, con sẽ không nghe đâu.
Con sẽ kết hôn với Cố Thời Úc.”Diệp Trường An thở dài giải thích cho cô hiểu lý do gia đình không đồng ý cho cô đi tìm Cố Thời Úc, không phải cố ý làm khó cô, mà thật sự là không thể..
Thập Niên 80 Tiểu Mẹ KếTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Thu Thu bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn. Sao cô lại sống rồi?Lúc trước rõ ràng cô đang nằm trong phòng bệnh nhân nặng của bệnh viện, cha mẹ hờ của cô khuyên cô dù sao cũng bị bệnh nan y rồi, đừng chữa nữa, để lại chút tiền cho em trai mua xe, muốn đưa cô về quê chờ chết, còn đòi chìa khóa căn nhà một phòng ngủ ba phòng khách của cô ở Hải Thị, bảo là để làm phòng cưới cho em trai khi nào nó kết hôn. Diệp Thu Thu thầm cười nhạt, cô còn chưa chết mà đã thương nhớ nhà với tiền của cô rồi. Không cho!Thà làm từ thiện cũng không cho!Diệp Thu Thu được ông bà Diệp nhận nuôi từ cô nhi viện, lúc đó trong nhà họ Diệp đã có một đứa con trai. Bởi vì đi học luôn đội sổ ở lớp, ông bà Diệp sợ con trai tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên đã nhận một đứa trẻ thông minh là Diệp Thu Thu về nuôi đến khi tốt nghiệp đại học. Sau đó, ông bà Diệp về hưu non, dẫn theo đứa em trai hờ bỏ học cấp ba bắt đầu ăn bám Diệp Thu Thu. Ông bà Diệp nói: "Không phải chứ, con chính là một đứa trẻ mồ côi, làm… Diệp Trường An thấy đứa con gái mình nuôi lớn nhìn mình với vẻ mặt đề phòng, ông ta thở dài và bảo cô hãy thu dọn đồ đạc và trả phòng."Con à, con phải đến mức bỏ nhà đi sao? Ở nhà nghỉ thì còn ra thể thống gì? Về nhà với ba đi.”Diệp Thu Thu không tin ông ta lại tốt bụng như vậy, đón cô quay về, không biết có chuyện gì xấu xa đang chờ cô.Dù sao đợi Cố Thời Úc nói chuyện với gia đình anh xong, ngày mai đến gặp cô, ngày mốt sẽ có thể đi lấy giấy chứng nhận và cô không cần quay trở về nhà mình nữa."Con sẽ chỉ ở đây hai đêm, ngày mốt con sẽ có chỗ khác để ở.”Diệp Thu Thu nói: "Ngày mốt, con sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.Sau khi lấy được giấy chứng nhận, sẽ xóa tên con khỏi hộ khẩu.Ba nói với Phùng Hà Hương đừng làm khó con, nếu không sẽ rắc rối đấy.Mọi chuyện mà vỡ lở các người sẽ càng mất mặt hơn.”Diệp Trường An sắc mặt trầm xuống: "Con không thể cưới Cố Thời Úc.Ba không làm khó dễ con, con có thể kết hôn với bất kỳ ai, nhưng không thể lấy Cố Thời Úc."Tim Diệp Thu Thu lỡ một nhịp, cô sắp chết, cô nghi ngờ mình không phải con ruột của nhà họ Diệp, chẳng lẽ thật ra cô là con của một người họ hàng nhà ông Cố, và được nhà họ Diệp nhận nuôi?Có lẽ nào cô và Cố Thời Úc là chị em ruột thịt thất lạc nhiều năm hay sao?Ôi, sẽ không có chuyện xui xẻo và cẩu huyết như vậy chứ?Ngoài lý do này ra, cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến mặt Diệp Trường An lại trở nên đen như vậy."Đừng nói với con, con là được ba nhận làm con nuôi từ một người nào đó trong họ Cố.”Diệp Trường An không muốn mọi người biết rằng Diệp Thu Thu không phải là con ruột.Ban đầu khi gia đình họ chuyển từ thị trấn đến Hoa Thành, họ đã cắt đứt mọi quan hệ với họ hàng ở quê nhà, nên có lẽ không có ai nói chuyện đó với Diệp Thu Thu.Con gái thứ hai không thể nào biết được mình không phải con ruột."Nói nhảm gì, đương nhiên con là con gái ruột của chúng ta."Ồ, vậy thì tốt rồi, Diệp Thu Thu cảm thấy nhẹ nhõm, không chút khách khí đóng cửa lại: "Muộn lắm rồi, con muốn đi ngủ, ba trở về đi, đừng thuyết phục con, con sẽ không nghe đâu.Con sẽ kết hôn với Cố Thời Úc.”Diệp Trường An thở dài giải thích cho cô hiểu lý do gia đình không đồng ý cho cô đi tìm Cố Thời Úc, không phải cố ý làm khó cô, mà thật sự là không thể..