Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…

Chương 55: Chương 55

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Sấm sét giữa trời quang! Cô ch** n**c miệng nhịn đến trưa, mẹ cô lại bảo cô nhịn thêm buổi chiều, quả thật Diệp Thư Hoa không có cách nào hiểu được yêu thích "tự làm đau khổ" này của đồng chí Vương Thúy Phân, cố gắng khuyên bà ấy thay đổi ý."Mẹ, thịt mắc như vậy, để lâu không tươi sẽ lãng phí, nếu không buổi trưa chúng ta nấu ăn đi? Sớm ăn hay ăn muộn cũng không khác gì lắm."Vương Thúy Phân đã sớm xem Diệp Thư Hoa là một đứa trẻ, trái lại cũng không kinh ngạc lúc này cô muốn ăn thịt, nhưng không bị d.a.o động chút nào: "Thời tiết này để hai ngày cũng không hư, con đừng quan tâm, với lại mẹ đã nói buổi tối ăn thì chỉ có buổi tối được ăn."Diệp Thư Hoa nhìn vẻ mặt này của mẹ mình, cũng biết không thể thương lượng, buồn buồn không vui than phiền: "Không ăn thịt, vậy mẹ về sớm như vậy làm gì.""Hóa ra mẹ về giúp con nấu cơm là chuyện không nên rồi?"Tính khí Diệp Thư Hoa rất lớn, cô "hừ" một tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình, đồng chí Vương Thúy Phân cho là cô ngốc không nhìn ra mẹ chạy về là vội vàng nấu cơm ngon cho anh ba Diệp, mới không phải vì giúp cô nấu cơm đâu!Vương Thúy Phân cũng nhìn thấu Diệp Thư Hoa ngốc nghếch ngây thơ này, tất nhiên cũng quen được cái tính trở mặt chó kia của cô, lười nói chuyện với cô, trực tiếp vượt qua cô đi vào phòng bếp, sau đó mới quay đầu phân phó: "Còn không qua đây nhóm lửa?"Diệp Thư Hoa còn chưa bớt giận, nghiêng đầu qua không để ý đến mẹ mình, mấy phút sau, vẫn yên lặng dời cái ghế nhỏ đến dưới bếp lò, thực hiện công việc nhóm lửa, nhẹ nhàng quẹt diêm một cái, ném cỏ khô vào lò, lại chậm chậm bỏ củi khô vào, rất nhanh lửa trong lò đã chạy rực.Vương Thúy Phân cũng nhanh chóng rửa sạch cắt tốt nguyên liệu nấu ăn, bà ấy bưng hũ mỡ heo trân quý ra chuẩn bị xào đồ ăn, nghe được yêu cầu không khách khí của con gái út: "Vậy con muốn ăn thịt kho tàu!"Đồng chí Vương Thúy Phân cúi đầu nhìn qua, khuôn mặt con gái nhỏ bị ánh lửa làm đỏ rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết bẩn vô tình dính vào, Vương Thúy Phân không biết cái gì là "moa moa ta" nhưng trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn, gật đầu nói: "Được."Dù cho con gái út không yêu cầu, bà ấy cũng chuẩn bị buổi tối làm thịt kho tàu.Diệp Thư Hoa không biết ý định ban đầu của mẹ mình, yêu cầu đã được thỏa mãn tất nhiên có cảm giác thành tựu, Diệp Thư Hoa dần dần thu lại oán khí, lúc cả nhà tan làm về nhà, cô đã khôi phục lại tâm trạng tốt, thần bí đi đến nói nhỏ: "Mẹ nhờ người mua thịt, buổi tốt có thể ăn thịt kho tàu nha."Ba anh em nhà họ Diệp đi tuốt ở đằng trước, nghe nói như vậy mặt ai cũng hớn hở.Quả nhiên tin tức ăn thịt làm cho người ta hưng phấn. Diệp Thư Hoa giống như tìm được đồng đội, tâm trạng càng tung tăng hơn, mặt đầy hưng phấn trở về phòng bếp giúp đỡ.Diệp Thư Hoa vì bữa tối có thể ăn tiệc lớn mà hưng phấn cả một buổi trưa, sau khi ngủ trưa xong thức dậy, lại đột nhiên tỉnh táo lại. Bởi vì cô nhớ lại hình ảnh ăn cá lần trước.Rõ ràng nấu hai con cá, cô chỉ lấy thịt ở bụng của một con cá, đã bị hai chị dâu xem như cái đinh trong mắt, mặc kệ trước mặt khách đã nói xấu cô, tối hôm nay nếu cô lại ăn nhiều thịt, sợ là hai người họ sẽ bị tức c.h.ế.t mất.Nếu như chị dâu cả và chị dâu hai có thể học được cách dùng ánh mắt lên án, Diệp Thư Hoa cũng không ngại bị trừng nhiều vài lần, nhưng cô không thích ồn ào, nhất là ồn ào lúc ăn cơm, tổn hại đến khẩu vị.Phải nghĩ cách để cho hai người họ im miệng mới được.Nên làm thế nào đây? Diệp Thư Hoa nghĩ đến cha đội trưởng yêu dấu của cô.Diệp Tiểu Muội bị xem là ngu ngốc ngây thơ, trong chuyện ăn uống bộc phát trí thông minh kinh người, liếc mắt một cái đã biết được Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú sợ nhất chính là đội trưởng Diệp.Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không cảm thấy rất khó đoán, dù sao cô ở trước mặt cha ruột cũng không dám l* m*ng, trước mặt cha, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng ngoan ngoãn giống như cháu trai vậy, vợ của bọn họ sợ cha chồng đội trưởng uy nghiêm cũng không phải chuyện gì lạ.DTVĐám chị dâu sợ đội trưởng Diệp, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần cô đi theo cha đội trưởng là có thể mở to miệng ăn thịt, bọn họ sẽ không dám nói một câu oán hận nào. Diệp Thư Hoa xác định được phương pháp, rời giường đi ra khỏi phòng.Trước tiên ôm Tiểu Mập Mạp vào trong nôi dưới mái hiện, Diệp Thư Hoa rất tích cực cầm văn phòng phẩm mới tinh bắt đầu luyện chữ.

Sấm sét giữa trời quang! Cô ch** n**c miệng nhịn đến trưa, mẹ cô lại bảo cô nhịn thêm buổi chiều, quả thật Diệp Thư Hoa không có cách nào hiểu được yêu thích "tự làm đau khổ" này của đồng chí Vương Thúy Phân, cố gắng khuyên bà ấy thay đổi ý.

"Mẹ, thịt mắc như vậy, để lâu không tươi sẽ lãng phí, nếu không buổi trưa chúng ta nấu ăn đi? Sớm ăn hay ăn muộn cũng không khác gì lắm."

Vương Thúy Phân đã sớm xem Diệp Thư Hoa là một đứa trẻ, trái lại cũng không kinh ngạc lúc này cô muốn ăn thịt, nhưng không bị d.a.o động chút nào: "Thời tiết này để hai ngày cũng không hư, con đừng quan tâm, với lại mẹ đã nói buổi tối ăn thì chỉ có buổi tối được ăn."

Diệp Thư Hoa nhìn vẻ mặt này của mẹ mình, cũng biết không thể thương lượng, buồn buồn không vui than phiền: "Không ăn thịt, vậy mẹ về sớm như vậy làm gì."

"Hóa ra mẹ về giúp con nấu cơm là chuyện không nên rồi?"

Tính khí Diệp Thư Hoa rất lớn, cô "hừ" một tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình, đồng chí Vương Thúy Phân cho là cô ngốc không nhìn ra mẹ chạy về là vội vàng nấu cơm ngon cho anh ba Diệp, mới không phải vì giúp cô nấu cơm đâu!

Vương Thúy Phân cũng nhìn thấu Diệp Thư Hoa ngốc nghếch ngây thơ này, tất nhiên cũng quen được cái tính trở mặt chó kia của cô, lười nói chuyện với cô, trực tiếp vượt qua cô đi vào phòng bếp, sau đó mới quay đầu phân phó: "Còn không qua đây nhóm lửa?"

Diệp Thư Hoa còn chưa bớt giận, nghiêng đầu qua không để ý đến mẹ mình, mấy phút sau, vẫn yên lặng dời cái ghế nhỏ đến dưới bếp lò, thực hiện công việc nhóm lửa, nhẹ nhàng quẹt diêm một cái, ném cỏ khô vào lò, lại chậm chậm bỏ củi khô vào, rất nhanh lửa trong lò đã chạy rực.

Vương Thúy Phân cũng nhanh chóng rửa sạch cắt tốt nguyên liệu nấu ăn, bà ấy bưng hũ mỡ heo trân quý ra chuẩn bị xào đồ ăn, nghe được yêu cầu không khách khí của con gái út: "Vậy con muốn ăn thịt kho tàu!"

Đồng chí Vương Thúy Phân cúi đầu nhìn qua, khuôn mặt con gái nhỏ bị ánh lửa làm đỏ rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết bẩn vô tình dính vào, Vương Thúy Phân không biết cái gì là "moa moa ta" nhưng trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn, gật đầu nói: "Được."

Dù cho con gái út không yêu cầu, bà ấy cũng chuẩn bị buổi tối làm thịt kho tàu.

Diệp Thư Hoa không biết ý định ban đầu của mẹ mình, yêu cầu đã được thỏa mãn tất nhiên có cảm giác thành tựu, Diệp Thư Hoa dần dần thu lại oán khí, lúc cả nhà tan làm về nhà, cô đã khôi phục lại tâm trạng tốt, thần bí đi đến nói nhỏ: "Mẹ nhờ người mua thịt, buổi tốt có thể ăn thịt kho tàu nha."

Ba anh em nhà họ Diệp đi tuốt ở đằng trước, nghe nói như vậy mặt ai cũng hớn hở.

Quả nhiên tin tức ăn thịt làm cho người ta hưng phấn. Diệp Thư Hoa giống như tìm được đồng đội, tâm trạng càng tung tăng hơn, mặt đầy hưng phấn trở về phòng bếp giúp đỡ.

Diệp Thư Hoa vì bữa tối có thể ăn tiệc lớn mà hưng phấn cả một buổi trưa, sau khi ngủ trưa xong thức dậy, lại đột nhiên tỉnh táo lại. Bởi vì cô nhớ lại hình ảnh ăn cá lần trước.

Rõ ràng nấu hai con cá, cô chỉ lấy thịt ở bụng của một con cá, đã bị hai chị dâu xem như cái đinh trong mắt, mặc kệ trước mặt khách đã nói xấu cô, tối hôm nay nếu cô lại ăn nhiều thịt, sợ là hai người họ sẽ bị tức c.h.ế.t mất.

Nếu như chị dâu cả và chị dâu hai có thể học được cách dùng ánh mắt lên án, Diệp Thư Hoa cũng không ngại bị trừng nhiều vài lần, nhưng cô không thích ồn ào, nhất là ồn ào lúc ăn cơm, tổn hại đến khẩu vị.

Phải nghĩ cách để cho hai người họ im miệng mới được.

Nên làm thế nào đây? Diệp Thư Hoa nghĩ đến cha đội trưởng yêu dấu của cô.

Diệp Tiểu Muội bị xem là ngu ngốc ngây thơ, trong chuyện ăn uống bộc phát trí thông minh kinh người, liếc mắt một cái đã biết được Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú sợ nhất chính là đội trưởng Diệp.

Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không cảm thấy rất khó đoán, dù sao cô ở trước mặt cha ruột cũng không dám l* m*ng, trước mặt cha, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng ngoan ngoãn giống như cháu trai vậy, vợ của bọn họ sợ cha chồng đội trưởng uy nghiêm cũng không phải chuyện gì lạ.

DTV

Đám chị dâu sợ đội trưởng Diệp, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần cô đi theo cha đội trưởng là có thể mở to miệng ăn thịt, bọn họ sẽ không dám nói một câu oán hận nào. Diệp Thư Hoa xác định được phương pháp, rời giường đi ra khỏi phòng.

Trước tiên ôm Tiểu Mập Mạp vào trong nôi dưới mái hiện, Diệp Thư Hoa rất tích cực cầm văn phòng phẩm mới tinh bắt đầu luyện chữ.

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Sấm sét giữa trời quang! Cô ch** n**c miệng nhịn đến trưa, mẹ cô lại bảo cô nhịn thêm buổi chiều, quả thật Diệp Thư Hoa không có cách nào hiểu được yêu thích "tự làm đau khổ" này của đồng chí Vương Thúy Phân, cố gắng khuyên bà ấy thay đổi ý."Mẹ, thịt mắc như vậy, để lâu không tươi sẽ lãng phí, nếu không buổi trưa chúng ta nấu ăn đi? Sớm ăn hay ăn muộn cũng không khác gì lắm."Vương Thúy Phân đã sớm xem Diệp Thư Hoa là một đứa trẻ, trái lại cũng không kinh ngạc lúc này cô muốn ăn thịt, nhưng không bị d.a.o động chút nào: "Thời tiết này để hai ngày cũng không hư, con đừng quan tâm, với lại mẹ đã nói buổi tối ăn thì chỉ có buổi tối được ăn."Diệp Thư Hoa nhìn vẻ mặt này của mẹ mình, cũng biết không thể thương lượng, buồn buồn không vui than phiền: "Không ăn thịt, vậy mẹ về sớm như vậy làm gì.""Hóa ra mẹ về giúp con nấu cơm là chuyện không nên rồi?"Tính khí Diệp Thư Hoa rất lớn, cô "hừ" một tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình, đồng chí Vương Thúy Phân cho là cô ngốc không nhìn ra mẹ chạy về là vội vàng nấu cơm ngon cho anh ba Diệp, mới không phải vì giúp cô nấu cơm đâu!Vương Thúy Phân cũng nhìn thấu Diệp Thư Hoa ngốc nghếch ngây thơ này, tất nhiên cũng quen được cái tính trở mặt chó kia của cô, lười nói chuyện với cô, trực tiếp vượt qua cô đi vào phòng bếp, sau đó mới quay đầu phân phó: "Còn không qua đây nhóm lửa?"Diệp Thư Hoa còn chưa bớt giận, nghiêng đầu qua không để ý đến mẹ mình, mấy phút sau, vẫn yên lặng dời cái ghế nhỏ đến dưới bếp lò, thực hiện công việc nhóm lửa, nhẹ nhàng quẹt diêm một cái, ném cỏ khô vào lò, lại chậm chậm bỏ củi khô vào, rất nhanh lửa trong lò đã chạy rực.Vương Thúy Phân cũng nhanh chóng rửa sạch cắt tốt nguyên liệu nấu ăn, bà ấy bưng hũ mỡ heo trân quý ra chuẩn bị xào đồ ăn, nghe được yêu cầu không khách khí của con gái út: "Vậy con muốn ăn thịt kho tàu!"Đồng chí Vương Thúy Phân cúi đầu nhìn qua, khuôn mặt con gái nhỏ bị ánh lửa làm đỏ rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết bẩn vô tình dính vào, Vương Thúy Phân không biết cái gì là "moa moa ta" nhưng trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn, gật đầu nói: "Được."Dù cho con gái út không yêu cầu, bà ấy cũng chuẩn bị buổi tối làm thịt kho tàu.Diệp Thư Hoa không biết ý định ban đầu của mẹ mình, yêu cầu đã được thỏa mãn tất nhiên có cảm giác thành tựu, Diệp Thư Hoa dần dần thu lại oán khí, lúc cả nhà tan làm về nhà, cô đã khôi phục lại tâm trạng tốt, thần bí đi đến nói nhỏ: "Mẹ nhờ người mua thịt, buổi tốt có thể ăn thịt kho tàu nha."Ba anh em nhà họ Diệp đi tuốt ở đằng trước, nghe nói như vậy mặt ai cũng hớn hở.Quả nhiên tin tức ăn thịt làm cho người ta hưng phấn. Diệp Thư Hoa giống như tìm được đồng đội, tâm trạng càng tung tăng hơn, mặt đầy hưng phấn trở về phòng bếp giúp đỡ.Diệp Thư Hoa vì bữa tối có thể ăn tiệc lớn mà hưng phấn cả một buổi trưa, sau khi ngủ trưa xong thức dậy, lại đột nhiên tỉnh táo lại. Bởi vì cô nhớ lại hình ảnh ăn cá lần trước.Rõ ràng nấu hai con cá, cô chỉ lấy thịt ở bụng của một con cá, đã bị hai chị dâu xem như cái đinh trong mắt, mặc kệ trước mặt khách đã nói xấu cô, tối hôm nay nếu cô lại ăn nhiều thịt, sợ là hai người họ sẽ bị tức c.h.ế.t mất.Nếu như chị dâu cả và chị dâu hai có thể học được cách dùng ánh mắt lên án, Diệp Thư Hoa cũng không ngại bị trừng nhiều vài lần, nhưng cô không thích ồn ào, nhất là ồn ào lúc ăn cơm, tổn hại đến khẩu vị.Phải nghĩ cách để cho hai người họ im miệng mới được.Nên làm thế nào đây? Diệp Thư Hoa nghĩ đến cha đội trưởng yêu dấu của cô.Diệp Tiểu Muội bị xem là ngu ngốc ngây thơ, trong chuyện ăn uống bộc phát trí thông minh kinh người, liếc mắt một cái đã biết được Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú sợ nhất chính là đội trưởng Diệp.Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không cảm thấy rất khó đoán, dù sao cô ở trước mặt cha ruột cũng không dám l* m*ng, trước mặt cha, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng ngoan ngoãn giống như cháu trai vậy, vợ của bọn họ sợ cha chồng đội trưởng uy nghiêm cũng không phải chuyện gì lạ.DTVĐám chị dâu sợ đội trưởng Diệp, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần cô đi theo cha đội trưởng là có thể mở to miệng ăn thịt, bọn họ sẽ không dám nói một câu oán hận nào. Diệp Thư Hoa xác định được phương pháp, rời giường đi ra khỏi phòng.Trước tiên ôm Tiểu Mập Mạp vào trong nôi dưới mái hiện, Diệp Thư Hoa rất tích cực cầm văn phòng phẩm mới tinh bắt đầu luyện chữ.

Chương 55: Chương 55