Khi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng…

Chương 20: 20: Cháu Tới Làm Đi

Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng… Hấp bột mì là một công phu, từ việc chờ nguội đến việc cán sợi mì đều có thể cho thấy kiến thức cơ bản của một đầu bếp như thế nào.Cần phải nắm chắc được độ mặn nhạt của nước mì.Bưng ra ngoài cho mỗi người một bát, để thêm tỏi hoặc hành tây, thêm vào càng ngon miệng.Hứa Hoan Ngôn vẫn rất vừa lòng với trù nghệ của mình.Du đầu bếp là người đầu tiên bê bát lên, ăn một miếng xong liền ngây ngẩn cả người.Vốn là người kiệm lời, nay cũng phải mở miệng khen một câu.“Không tồi, tay nghề thật không tồi.”Còn Lưu Thúy Vân thì ngược lại, chị ta vốn dĩ rất thích nói chuyện, bê bát nhìn Hứa Hoan Ngôn, mắt sáng lên.Vốn dĩ Tần Hỉ không tin là có thể ăn ngon đến thế, nhưng lúc đưa lên miệng mới biết được, món này vừa nấu xong, hương vị thật sự rất tuyệt vời.Tay nghề của cô thật sự tốt như vậy sao?“Tiểu Hứa, sao em có thể nấu ăn ngon như vậy? Lúc nào có thời gian em chỉ chị cách làm đi, chị về nhà cũng muốn thử làm."Hứa Hoan Ngôn gật đầu vui vẻ đồng ý, lần này chắc phải có tận hai mươi phân đi.Tần Hỉ không mở miệng nói chuyện, chỉ cắm đầu vào việc ăn.Cô thở dài một hơi, dù lần này được hai mươi phân thì ở hệ thống kia mới được có chín mươi phân, thật khó tích góp.Do Vu Cầm cũng không thích nói chuyện, ngày thường từ sáng đến tối nói cũng không quá mười câu.Nhưng Vu Cầm cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ màu trắng bên ngoài thì mọi thứ đều vẫn giống như bát mì bình thường, chỉ là không ngờ tuổi cô còn nhỏ mà nấu ăn ngon như vậy, sợi mì cán rất nhỏ nhưng không có cảm giác nhão, còn rất dai, ăn rồi liền cảm thấy hương vị cũng rất vừa miệng.“Tiểu Hứa, món này em làm ngon quá, em làm kiểu gì vậy, có tiện nói cho chị biết một chút không?"Chị ta do dự mãi mới mở miệng, muốn về nhà làm cho con trai chị ta ăn, nếu có món ngon như vậy để ăn, chắc tâm trạng cũng sẽ tốt hơn thôi.Hứa Hoan Ngôn lập tức ngơ ra, không ngờ Vu Cầm sẽ nói chuyện với cô.Mau chóng gật đầu đồng ý, chuyện này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.Vốn dĩ trong lòng Vu Cầm còn đang thấp thỏm, nhưng khi thấy cô vui vẻ như vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.Dù sao cô mới đến đây có hai ngày, lại còn có quan hệ tốt với Lưu Thúy Vân, không ngờ mình mở miệng mà cô cũng đồng ý.Hứa Hoan Ngôn vui vẻ nghĩ xem một trăm điểm của cô có thể mua gì?Hình như là mua được một cân lê hoặc một cân rau cần.Nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi, có trái cây không phải là chuyện vui sao?Rau cần cũng là rau xanh, thân rau cần có thể làm vằn thắn, lá rau cần có thể dùng để nấu mì, đập tỏi vào rồi thêm một ít dầu mè quấy đều, thơm cực kỳ.Chỉ là nghĩ đến lê lấy từ hệ thống, chắc cô phải đem đi bán, nếu không cô cũng không thể mang về nhà, đến lúc đó lại không biết giải thích nguồn gốc ở đâu.Hứa Hoan Ngôn vừa ăn cơm vừa nghĩ, xem xem hôm nào có thời gian đi.Qua vài ngày, Du đầu bếp lại yêu cầu Hứa Hoan Ngôn nấu cơm.Lần này món cần làm là cá, đây là do chính tay đầu bếp Du phá băng câu được ở con sông ngoài kia, ông ta cũng không mang về nhà mà tự mình đem đến tiệm, cho mọi người cùng nếm thử.“Cháu tới làm đi.”.

Hấp bột mì là một công phu, từ việc chờ nguội đến việc cán sợi mì đều có thể cho thấy kiến thức cơ bản của một đầu bếp như thế nào.

Cần phải nắm chắc được độ mặn nhạt của nước mì.

Bưng ra ngoài cho mỗi người một bát, để thêm tỏi hoặc hành tây, thêm vào càng ngon miệng.

Hứa Hoan Ngôn vẫn rất vừa lòng với trù nghệ của mình.

Du đầu bếp là người đầu tiên bê bát lên, ăn một miếng xong liền ngây ngẩn cả người.

Vốn là người kiệm lời, nay cũng phải mở miệng khen một câu.

“Không tồi, tay nghề thật không tồi.

”Còn Lưu Thúy Vân thì ngược lại, chị ta vốn dĩ rất thích nói chuyện, bê bát nhìn Hứa Hoan Ngôn, mắt sáng lên.

Vốn dĩ Tần Hỉ không tin là có thể ăn ngon đến thế, nhưng lúc đưa lên miệng mới biết được, món này vừa nấu xong, hương vị thật sự rất tuyệt vời.

Tay nghề của cô thật sự tốt như vậy sao?“Tiểu Hứa, sao em có thể nấu ăn ngon như vậy? Lúc nào có thời gian em chỉ chị cách làm đi, chị về nhà cũng muốn thử làm.

"Hứa Hoan Ngôn gật đầu vui vẻ đồng ý, lần này chắc phải có tận hai mươi phân đi.

Tần Hỉ không mở miệng nói chuyện, chỉ cắm đầu vào việc ăn.

Cô thở dài một hơi, dù lần này được hai mươi phân thì ở hệ thống kia mới được có chín mươi phân, thật khó tích góp.

Do Vu Cầm cũng không thích nói chuyện, ngày thường từ sáng đến tối nói cũng không quá mười câu.

Nhưng Vu Cầm cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ màu trắng bên ngoài thì mọi thứ đều vẫn giống như bát mì bình thường, chỉ là không ngờ tuổi cô còn nhỏ mà nấu ăn ngon như vậy, sợi mì cán rất nhỏ nhưng không có cảm giác nhão, còn rất dai, ăn rồi liền cảm thấy hương vị cũng rất vừa miệng.

“Tiểu Hứa, món này em làm ngon quá, em làm kiểu gì vậy, có tiện nói cho chị biết một chút không?"Chị ta do dự mãi mới mở miệng, muốn về nhà làm cho con trai chị ta ăn, nếu có món ngon như vậy để ăn, chắc tâm trạng cũng sẽ tốt hơn thôi.

Hứa Hoan Ngôn lập tức ngơ ra, không ngờ Vu Cầm sẽ nói chuyện với cô.

Mau chóng gật đầu đồng ý, chuyện này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Vốn dĩ trong lòng Vu Cầm còn đang thấp thỏm, nhưng khi thấy cô vui vẻ như vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù sao cô mới đến đây có hai ngày, lại còn có quan hệ tốt với Lưu Thúy Vân, không ngờ mình mở miệng mà cô cũng đồng ý.

Hứa Hoan Ngôn vui vẻ nghĩ xem một trăm điểm của cô có thể mua gì?Hình như là mua được một cân lê hoặc một cân rau cần.

Nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi, có trái cây không phải là chuyện vui sao?Rau cần cũng là rau xanh, thân rau cần có thể làm vằn thắn, lá rau cần có thể dùng để nấu mì, đập tỏi vào rồi thêm một ít dầu mè quấy đều, thơm cực kỳ.

Chỉ là nghĩ đến lê lấy từ hệ thống, chắc cô phải đem đi bán, nếu không cô cũng không thể mang về nhà, đến lúc đó lại không biết giải thích nguồn gốc ở đâu.

Hứa Hoan Ngôn vừa ăn cơm vừa nghĩ, xem xem hôm nào có thời gian đi.

Qua vài ngày, Du đầu bếp lại yêu cầu Hứa Hoan Ngôn nấu cơm.

Lần này món cần làm là cá, đây là do chính tay đầu bếp Du phá băng câu được ở con sông ngoài kia, ông ta cũng không mang về nhà mà tự mình đem đến tiệm, cho mọi người cùng nếm thử.

“Cháu tới làm đi.

”.

Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung BaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, miệng khô khốc, cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là trần nhà đầy mạng nhện, quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy cái bàn thiếu một chân, còn ba chân mà vẫn có thể đứng được. Thấy bát nước trên bàn, theo bản năng cô muốn với lấy để uống nhưng cả người vô lực, cô vừa xoay người đã lại bị ngã xuống giường. Hình như bên ngoài đã nghe được tiếng động trong phòng, ngay lập tức có một bé gái mở cửa đi vào. Đôi mắt đen láy, to tròn, tóc tết hai bím, ăn mặc trông lôi thôi, trên quần áo có mảnh vá nhưng nhìn chung vẫn khá sạch sẽ. "Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị có muốn uống nước không?"Nhóc con nói xong thì cầm lấy bát nước trên bàn đưa cho Hứa Hoan Ngôn. Hứa Hoan Ngôn nghe thế không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà bưng bát lên uống từng ngụm lớn. Sau khi uống cạn một hơi, đầu cô cũng đỡ đau hơn, cô từ từ chống tay trên giường để ngồi dậy. Cô quan sát nơi này, đây là một ngôi nhà được xây từ gạch, trên tường dán mấy tờ báo, trừ mấy thứ bị hỏng… Hấp bột mì là một công phu, từ việc chờ nguội đến việc cán sợi mì đều có thể cho thấy kiến thức cơ bản của một đầu bếp như thế nào.Cần phải nắm chắc được độ mặn nhạt của nước mì.Bưng ra ngoài cho mỗi người một bát, để thêm tỏi hoặc hành tây, thêm vào càng ngon miệng.Hứa Hoan Ngôn vẫn rất vừa lòng với trù nghệ của mình.Du đầu bếp là người đầu tiên bê bát lên, ăn một miếng xong liền ngây ngẩn cả người.Vốn là người kiệm lời, nay cũng phải mở miệng khen một câu.“Không tồi, tay nghề thật không tồi.”Còn Lưu Thúy Vân thì ngược lại, chị ta vốn dĩ rất thích nói chuyện, bê bát nhìn Hứa Hoan Ngôn, mắt sáng lên.Vốn dĩ Tần Hỉ không tin là có thể ăn ngon đến thế, nhưng lúc đưa lên miệng mới biết được, món này vừa nấu xong, hương vị thật sự rất tuyệt vời.Tay nghề của cô thật sự tốt như vậy sao?“Tiểu Hứa, sao em có thể nấu ăn ngon như vậy? Lúc nào có thời gian em chỉ chị cách làm đi, chị về nhà cũng muốn thử làm."Hứa Hoan Ngôn gật đầu vui vẻ đồng ý, lần này chắc phải có tận hai mươi phân đi.Tần Hỉ không mở miệng nói chuyện, chỉ cắm đầu vào việc ăn.Cô thở dài một hơi, dù lần này được hai mươi phân thì ở hệ thống kia mới được có chín mươi phân, thật khó tích góp.Do Vu Cầm cũng không thích nói chuyện, ngày thường từ sáng đến tối nói cũng không quá mười câu.Nhưng Vu Cầm cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ màu trắng bên ngoài thì mọi thứ đều vẫn giống như bát mì bình thường, chỉ là không ngờ tuổi cô còn nhỏ mà nấu ăn ngon như vậy, sợi mì cán rất nhỏ nhưng không có cảm giác nhão, còn rất dai, ăn rồi liền cảm thấy hương vị cũng rất vừa miệng.“Tiểu Hứa, món này em làm ngon quá, em làm kiểu gì vậy, có tiện nói cho chị biết một chút không?"Chị ta do dự mãi mới mở miệng, muốn về nhà làm cho con trai chị ta ăn, nếu có món ngon như vậy để ăn, chắc tâm trạng cũng sẽ tốt hơn thôi.Hứa Hoan Ngôn lập tức ngơ ra, không ngờ Vu Cầm sẽ nói chuyện với cô.Mau chóng gật đầu đồng ý, chuyện này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.Vốn dĩ trong lòng Vu Cầm còn đang thấp thỏm, nhưng khi thấy cô vui vẻ như vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.Dù sao cô mới đến đây có hai ngày, lại còn có quan hệ tốt với Lưu Thúy Vân, không ngờ mình mở miệng mà cô cũng đồng ý.Hứa Hoan Ngôn vui vẻ nghĩ xem một trăm điểm của cô có thể mua gì?Hình như là mua được một cân lê hoặc một cân rau cần.Nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi, có trái cây không phải là chuyện vui sao?Rau cần cũng là rau xanh, thân rau cần có thể làm vằn thắn, lá rau cần có thể dùng để nấu mì, đập tỏi vào rồi thêm một ít dầu mè quấy đều, thơm cực kỳ.Chỉ là nghĩ đến lê lấy từ hệ thống, chắc cô phải đem đi bán, nếu không cô cũng không thể mang về nhà, đến lúc đó lại không biết giải thích nguồn gốc ở đâu.Hứa Hoan Ngôn vừa ăn cơm vừa nghĩ, xem xem hôm nào có thời gian đi.Qua vài ngày, Du đầu bếp lại yêu cầu Hứa Hoan Ngôn nấu cơm.Lần này món cần làm là cá, đây là do chính tay đầu bếp Du phá băng câu được ở con sông ngoài kia, ông ta cũng không mang về nhà mà tự mình đem đến tiệm, cho mọi người cùng nếm thử.“Cháu tới làm đi.”.

Chương 20: 20: Cháu Tới Làm Đi