Trong một tiểu viện lụi bại, một nữ nhân thân hình khô gầy đang đứng. Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô. Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặt lên nhìn gốc hoa lê trước mắt. Chợt một trận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết. Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốt cổ tay dữ tợn. Nàng không còn hai bàn tay. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa. Sau đó, một nữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào. Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắt lại là lạnh như băng. Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác. " Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói: "Mấy năm nay, ngươi tốt không?" Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm. Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được một mảnh hoa lê. Đôi mắt dưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu một phần đờ đẫn. "Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên…
Chương 92: 92: Nàng Sẽ Không
Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường ThêTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong một tiểu viện lụi bại, một nữ nhân thân hình khô gầy đang đứng. Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô. Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặt lên nhìn gốc hoa lê trước mắt. Chợt một trận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết. Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốt cổ tay dữ tợn. Nàng không còn hai bàn tay. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa. Sau đó, một nữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào. Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắt lại là lạnh như băng. Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác. " Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói: "Mấy năm nay, ngươi tốt không?" Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm. Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được một mảnh hoa lê. Đôi mắt dưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu một phần đờ đẫn. "Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên… Về sau đó liền không có người nào gặp qua nàng.Nguyên lại là nàng ở loại địa phương thiên lao kia.Hà ma ma thổn thức cùng Tần ma ma nói việc này.Tần ma ma nghe xong mà cười lạnh, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, chỉ sợ là Lý Tú Ca đã đắc tội với ai đó, nên cuối cùng mới là rơi xuống cái kết cục như thế.Nếu không phải là mệnh tốt gặp được tiểu thư nhỏ nhà chúng ta, còn không biết ngày nào đó có lẽ liền sẽ chết ở trong đó.Nếu thật sự là Lý Tú Ca, như vậy tỷ nhi nhà bà đi theo nàng học tập thêu kỹ chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, đương nhiên đây cũng là tạo hoá của tỷ nhi nhà bà.Năm đó một tay thêu nghệ của Lý Tú Ca quả thực chính là danh mãn trong kinh thành.Không ít quý nhân đại quan trong kinh đều là không tiếc tốn mấy ngàn lượng bạc trắng cũng là muốn mời người, chính là Lý Tú Ca lại chưa từng đi qua nhà nào.Từ việc như vậy có thể thấy người này tính tình có bao nhiêu cố chấp, đương nhiên cũng có thể nhìn ra tới, một tay thêu nghệ kia của nàng có bao nhiêu lợi hại.Chỉ là không ai có thể tưởng tượng đến, về sau thế nhưng nàng lại rơi vào thiên lao.Càng là không ai có thể ngờ tới, người năm đó mà đông đảo nhân gia mời không được, cuối cùng lại tới trong phủ Tướng quân của bọn họ.Thẩm Thanh Từ cùng tỷ tỷ chơi trong chốc lát, liền có chút mệt mỏi, nàng xoa đôi mắt, sau đó là bị Hà ma ma cấp ôm trở về.Nàng mơ màng ngủ ghé vào trên vai Hà ma ma, nhưng là tay nhỏ lại bắt lấy một nắm lá cây để chơi.“Tỷ nhi, ngươi không sợ Lý Tú Ca chạy sao?”Hà ma ma biết Thẩm Thanh Từ không có ngủ.Hiện tại bà cũng đã đi theo Thẩm Thanh Từ thời gian hơn một năm.Từ ăn, mặc, ở, đi lại của nàng cũng là do bà tự thân chiếu cố, đương nhiên là bà cũng biết phải ở chung với Thẩm Thanh Từ như thế nào? Đừng đem nàng coi thành cái hài tử cái gì cũng không hiểu, cũng đừng chỉ coi nàng như một cái tiểu hài tử năm tuổi.Tâm tư của tỷ nhi nhà bà từ trước đến nay đều thực là khó đoán.Cho nên thái độ của Hà ma ma từ trước đến nay đối với nàng đều giống như là đối với Thẩm Thanh Dung.“Nàng sẽ không,” Thẩm Thanh Từ lại là chuyển động cái lá khô trong tay."Một cái người vừa từ trong địa ngục bò ra, nàng sẽ không có khả năng lại muốn bò trở về."Trở về, không phải chết, mà là sống không bằng chết.Mà con người sống, chính là muốn sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời, là muốn sống ở giữa nhiều người.Một người tồn tại, quá là mệt mỏi, quá khổ, cũng là quá giãy dụa.Chính bản thân của nàng là từ nơi nào ra tới, nàng rất hiểu rõ cảm giác như vậy.Nàng bị Hoàng An Đông giam cầm suốt 6 năm.6 năm không thấy ánh mặt trời, 6 năm sống không có đôi bàn tay, 6 năm sống chịu đủ mọi tra tấn, có khi có một cái chết còn nhẹ nàng hơn là sống khổ sở như vậy.Người, có khi tồn tại, so với chết đi còn muốn thống khổ hơn.Tỷ như loại sống dở chết dở này, giống như đời trước nàng đã trải qua, còn có Lý Tú Ca.Kỳ thật nàng có thể biết được sự tình của Lý Tú Ca, vẫn là do năm đó ở trong Hoàng phủ, nghe được một cái bà tử trong phủ nói.Bà tử kia nói, năm đó bà có nhận thức qua Lý Tú Ca.Mà do năm đó Lý Tú Ca quá mức thanh cao kiêu ngạo, còn muốn vào cung thêu long bào cho kim thượng.Nếu như năm đó nàng thật sự đi, được diện kiến qua long nhan của thiên tử, về sau dù chỉ là thân phận như các bà, nhưng chủ gia cũng phải kính trọng vài phần.Chỉ là không nghĩ tới, trong ngày nàng chuẩn bị tiến cung lại bị người ta cắt vỡ tay, cho nên cũng không thể vào cung, cũng không thể thêu long bào.Về sau, nàng bị người ta bắt vì trộm cầm đồ vật.Kỳ thật là những cái đó đều không phải là do nàng làm, bất quá chính là do trước đó thật sự nàng đã đắc tội quá nhiều người.Thẩm Thanh Từ đời trước cũng chỉ là nghe một chút thôi, bởi vì nàng cũng không có nghĩ gì đến thêu nghệ cái gì cả.Nàng đời trước, chẳng những không phân biệt được ngũ cốc, mà cũng không biết thêu hoa làm y phục, cũng không biết văn hay võ, càng lại không thể rửa tay làm canh.Nói đến, nàng thật đúng là một cái bao cỏ.Nếu nói không phải là bao cỏ, vậy như thế nào ngay cả phân biệt thị phi cơ bản nàng cũng không biết, ngày cả đạo làm người cũng là không..
Về sau đó liền không có người nào gặp qua nàng.
Nguyên lại là nàng ở loại địa phương thiên lao kia.
Hà ma ma thổn thức cùng Tần ma ma nói việc này.
Tần ma ma nghe xong mà cười lạnh, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, chỉ sợ là Lý Tú Ca đã đắc tội với ai đó, nên cuối cùng mới là rơi xuống cái kết cục như thế.
Nếu không phải là mệnh tốt gặp được tiểu thư nhỏ nhà chúng ta, còn không biết ngày nào đó có lẽ liền sẽ chết ở trong đó.
Nếu thật sự là Lý Tú Ca, như vậy tỷ nhi nhà bà đi theo nàng học tập thêu kỹ chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, đương nhiên đây cũng là tạo hoá của tỷ nhi nhà bà.
Năm đó một tay thêu nghệ của Lý Tú Ca quả thực chính là danh mãn trong kinh thành.
Không ít quý nhân đại quan trong kinh đều là không tiếc tốn mấy ngàn lượng bạc trắng cũng là muốn mời người, chính là Lý Tú Ca lại chưa từng đi qua nhà nào.
Từ việc như vậy có thể thấy người này tính tình có bao nhiêu cố chấp, đương nhiên cũng có thể nhìn ra tới, một tay thêu nghệ kia của nàng có bao nhiêu lợi hại.
Chỉ là không ai có thể tưởng tượng đến, về sau thế nhưng nàng lại rơi vào thiên lao.
Càng là không ai có thể ngờ tới, người năm đó mà đông đảo nhân gia mời không được, cuối cùng lại tới trong phủ Tướng quân của bọn họ.
Thẩm Thanh Từ cùng tỷ tỷ chơi trong chốc lát, liền có chút mệt mỏi, nàng xoa đôi mắt, sau đó là bị Hà ma ma cấp ôm trở về.
Nàng mơ màng ngủ ghé vào trên vai Hà ma ma, nhưng là tay nhỏ lại bắt lấy một nắm lá cây để chơi.
“Tỷ nhi, ngươi không sợ Lý Tú Ca chạy sao?”
Hà ma ma biết Thẩm Thanh Từ không có ngủ.
Hiện tại bà cũng đã đi theo Thẩm Thanh Từ thời gian hơn một năm.
Từ ăn, mặc, ở, đi lại của nàng cũng là do bà tự thân chiếu cố, đương nhiên là bà cũng biết phải ở chung với Thẩm Thanh Từ như thế nào? Đừng đem nàng coi thành cái hài tử cái gì cũng không hiểu, cũng đừng chỉ coi nàng như một cái tiểu hài tử năm tuổi.
Tâm tư của tỷ nhi nhà bà từ trước đến nay đều thực là khó đoán.
Cho nên thái độ của Hà ma ma từ trước đến nay đối với nàng đều giống như là đối với Thẩm Thanh Dung.
“Nàng sẽ không,” Thẩm Thanh Từ lại là chuyển động cái lá khô trong tay.
"Một cái người vừa từ trong địa ngục bò ra, nàng sẽ không có khả năng lại muốn bò trở về."
Trở về, không phải chết, mà là sống không bằng chết.
Mà con người sống, chính là muốn sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời, là muốn sống ở giữa nhiều người.
Một người tồn tại, quá là mệt mỏi, quá khổ, cũng là quá giãy dụa.
Chính bản thân của nàng là từ nơi nào ra tới, nàng rất hiểu rõ cảm giác như vậy.
Nàng bị Hoàng An Đông giam cầm suốt 6 năm.
6 năm không thấy ánh mặt trời, 6 năm sống không có đôi bàn tay, 6 năm sống chịu đủ mọi tra tấn, có khi có một cái chết còn nhẹ nàng hơn là sống khổ sở như vậy.
Người, có khi tồn tại, so với chết đi còn muốn thống khổ hơn.
Tỷ như loại sống dở chết dở này, giống như đời trước nàng đã trải qua, còn có Lý Tú Ca.
Kỳ thật nàng có thể biết được sự tình của Lý Tú Ca, vẫn là do năm đó ở trong Hoàng phủ, nghe được một cái bà tử trong phủ nói.
Bà tử kia nói, năm đó bà có nhận thức qua Lý Tú Ca.
Mà do năm đó Lý Tú Ca quá mức thanh cao kiêu ngạo, còn muốn vào cung thêu long bào cho kim thượng.
Nếu như năm đó nàng thật sự đi, được diện kiến qua long nhan của thiên tử, về sau dù chỉ là thân phận như các bà, nhưng chủ gia cũng phải kính trọng vài phần.
Chỉ là không nghĩ tới, trong ngày nàng chuẩn bị tiến cung lại bị người ta cắt vỡ tay, cho nên cũng không thể vào cung, cũng không thể thêu long bào.
Về sau, nàng bị người ta bắt vì trộm cầm đồ vật.
Kỳ thật là những cái đó đều không phải là do nàng làm, bất quá chính là do trước đó thật sự nàng đã đắc tội quá nhiều người.
Thẩm Thanh Từ đời trước cũng chỉ là nghe một chút thôi, bởi vì nàng cũng không có nghĩ gì đến thêu nghệ cái gì cả.
Nàng đời trước, chẳng những không phân biệt được ngũ cốc, mà cũng không biết thêu hoa làm y phục, cũng không biết văn hay võ, càng lại không thể rửa tay làm canh.
Nói đến, nàng thật đúng là một cái bao cỏ.
Nếu nói không phải là bao cỏ, vậy như thế nào ngay cả phân biệt thị phi cơ bản nàng cũng không biết, ngày cả đạo làm người cũng là không..
Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường ThêTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong một tiểu viện lụi bại, một nữ nhân thân hình khô gầy đang đứng. Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô. Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặt lên nhìn gốc hoa lê trước mắt. Chợt một trận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết. Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốt cổ tay dữ tợn. Nàng không còn hai bàn tay. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa. Sau đó, một nữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào. Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắt lại là lạnh như băng. Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác. " Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói: "Mấy năm nay, ngươi tốt không?" Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm. Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được một mảnh hoa lê. Đôi mắt dưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu một phần đờ đẫn. "Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên… Về sau đó liền không có người nào gặp qua nàng.Nguyên lại là nàng ở loại địa phương thiên lao kia.Hà ma ma thổn thức cùng Tần ma ma nói việc này.Tần ma ma nghe xong mà cười lạnh, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, chỉ sợ là Lý Tú Ca đã đắc tội với ai đó, nên cuối cùng mới là rơi xuống cái kết cục như thế.Nếu không phải là mệnh tốt gặp được tiểu thư nhỏ nhà chúng ta, còn không biết ngày nào đó có lẽ liền sẽ chết ở trong đó.Nếu thật sự là Lý Tú Ca, như vậy tỷ nhi nhà bà đi theo nàng học tập thêu kỹ chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, đương nhiên đây cũng là tạo hoá của tỷ nhi nhà bà.Năm đó một tay thêu nghệ của Lý Tú Ca quả thực chính là danh mãn trong kinh thành.Không ít quý nhân đại quan trong kinh đều là không tiếc tốn mấy ngàn lượng bạc trắng cũng là muốn mời người, chính là Lý Tú Ca lại chưa từng đi qua nhà nào.Từ việc như vậy có thể thấy người này tính tình có bao nhiêu cố chấp, đương nhiên cũng có thể nhìn ra tới, một tay thêu nghệ kia của nàng có bao nhiêu lợi hại.Chỉ là không ai có thể tưởng tượng đến, về sau thế nhưng nàng lại rơi vào thiên lao.Càng là không ai có thể ngờ tới, người năm đó mà đông đảo nhân gia mời không được, cuối cùng lại tới trong phủ Tướng quân của bọn họ.Thẩm Thanh Từ cùng tỷ tỷ chơi trong chốc lát, liền có chút mệt mỏi, nàng xoa đôi mắt, sau đó là bị Hà ma ma cấp ôm trở về.Nàng mơ màng ngủ ghé vào trên vai Hà ma ma, nhưng là tay nhỏ lại bắt lấy một nắm lá cây để chơi.“Tỷ nhi, ngươi không sợ Lý Tú Ca chạy sao?”Hà ma ma biết Thẩm Thanh Từ không có ngủ.Hiện tại bà cũng đã đi theo Thẩm Thanh Từ thời gian hơn một năm.Từ ăn, mặc, ở, đi lại của nàng cũng là do bà tự thân chiếu cố, đương nhiên là bà cũng biết phải ở chung với Thẩm Thanh Từ như thế nào? Đừng đem nàng coi thành cái hài tử cái gì cũng không hiểu, cũng đừng chỉ coi nàng như một cái tiểu hài tử năm tuổi.Tâm tư của tỷ nhi nhà bà từ trước đến nay đều thực là khó đoán.Cho nên thái độ của Hà ma ma từ trước đến nay đối với nàng đều giống như là đối với Thẩm Thanh Dung.“Nàng sẽ không,” Thẩm Thanh Từ lại là chuyển động cái lá khô trong tay."Một cái người vừa từ trong địa ngục bò ra, nàng sẽ không có khả năng lại muốn bò trở về."Trở về, không phải chết, mà là sống không bằng chết.Mà con người sống, chính là muốn sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời, là muốn sống ở giữa nhiều người.Một người tồn tại, quá là mệt mỏi, quá khổ, cũng là quá giãy dụa.Chính bản thân của nàng là từ nơi nào ra tới, nàng rất hiểu rõ cảm giác như vậy.Nàng bị Hoàng An Đông giam cầm suốt 6 năm.6 năm không thấy ánh mặt trời, 6 năm sống không có đôi bàn tay, 6 năm sống chịu đủ mọi tra tấn, có khi có một cái chết còn nhẹ nàng hơn là sống khổ sở như vậy.Người, có khi tồn tại, so với chết đi còn muốn thống khổ hơn.Tỷ như loại sống dở chết dở này, giống như đời trước nàng đã trải qua, còn có Lý Tú Ca.Kỳ thật nàng có thể biết được sự tình của Lý Tú Ca, vẫn là do năm đó ở trong Hoàng phủ, nghe được một cái bà tử trong phủ nói.Bà tử kia nói, năm đó bà có nhận thức qua Lý Tú Ca.Mà do năm đó Lý Tú Ca quá mức thanh cao kiêu ngạo, còn muốn vào cung thêu long bào cho kim thượng.Nếu như năm đó nàng thật sự đi, được diện kiến qua long nhan của thiên tử, về sau dù chỉ là thân phận như các bà, nhưng chủ gia cũng phải kính trọng vài phần.Chỉ là không nghĩ tới, trong ngày nàng chuẩn bị tiến cung lại bị người ta cắt vỡ tay, cho nên cũng không thể vào cung, cũng không thể thêu long bào.Về sau, nàng bị người ta bắt vì trộm cầm đồ vật.Kỳ thật là những cái đó đều không phải là do nàng làm, bất quá chính là do trước đó thật sự nàng đã đắc tội quá nhiều người.Thẩm Thanh Từ đời trước cũng chỉ là nghe một chút thôi, bởi vì nàng cũng không có nghĩ gì đến thêu nghệ cái gì cả.Nàng đời trước, chẳng những không phân biệt được ngũ cốc, mà cũng không biết thêu hoa làm y phục, cũng không biết văn hay võ, càng lại không thể rửa tay làm canh.Nói đến, nàng thật đúng là một cái bao cỏ.Nếu nói không phải là bao cỏ, vậy như thế nào ngay cả phân biệt thị phi cơ bản nàng cũng không biết, ngày cả đạo làm người cũng là không..