Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…
Chương 252
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Biểu tình Lý Hà Hoa càng thêm cao hứng, nhanh chóng "a" một tiếng.Trong mắt Thư Lâm cũng nhiễm ý cười, cũng nhanh chóng há miệng không tiếng động "a" một cái để đáp lại.Cứ như vậy mẫu tử hai người thay phiên nhau mà kêu "a". Tuy rằng chỉ có thanh âm của mình Lý Hà Hoa nhưng hai người đều rất tập trung, có thể nói là chơi không ngừng nghỉ.Thư Lâm rất cao hứng bắt đầu so tốc độ với Lý Hà Hoa, một người "a" xong người khác lập tức tiếp tục, làm không biết mệt.Rốt cuộc sau khi chờ khoảng một khắc, sau tiếng "a" của Lý Hà Hoa, một tiếng "a" non nớt nho nhỏ cũng xuất hiện.Đó là tiếng của Thư Lâm.Tâm Lý Hà Hoa đột nhiên nhảy dựng, bất động thanh sắc mà nhìn Trương Thiết Sơn, nhìn thấy trong mắt hắn cũng đồng dạng kích động.Nhưng mà hai người không biểu hiện ra ngoài, ngược lại vẫn làm bộ bình tĩnh.Lý Hà Hoa làm bộ không phát hiện ra thanh âm vừa rồi, tiếp tục nối tiếp Thư Lâm phát ra tiếng kêu.Bản thân tiểu hài tử cũng không phát hiện, nhóc con vẫn như cũ đi theo sau Lý Hà Hoa kêu to, lần này cũng phát ra tiếng "a" non nớt thanh thúy giống vậy.Ngay sau đó Lý Hà Hoa lại kêu một tiếng lớn hơn, không tiếng động cổ vũ Thư Lâm cũng lớn tiếng một chút.Quả nhiên sau khi Lý Hà Hoa kêu xong, Thư Lâm cũng kêu lớn hơn nữa, lớn đến nỗi Trương Thanh Sơn đang ở nhà chính mà cũng nghe được.Trương Thanh Sơn khϊếp sợ buông đồ vật trong tay đi đến cửa phòng bọn họ, nhìn vào bên trong liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện, từng người phát ra tiếng kêu, thanh âm Thư Lâm thanh thúy lại dễ nghe.Trương Thanh Sơn kích động, vành mắt phiếm hồng, từ lúc mới sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng Thư Lâm chủ động phát ra. Trước kia không phải hắn không vụиɠ ŧяộʍ dạy Thư Lâm nói chuyện, nhưng làm cách nào tiểu hài tử cũng không chịu mở miệng, cũng không để ý đến người khác, thử vài lần hắn liền từ bỏ. Không nghĩ tới hiện tại nhóc con này lại có thể mở miệng nói chuyện.Đây là công lao của nàng, bởi vì nàng, Thư Lâm mới nguyện ý nói chuyện.Trương Thanh Sơn đem tầm mắt hướng về phía Lý Hà Hoa, nhìn nàng nghiêm túc lần lượt phát ra tiếng kêu, đột nhiên cảm thấy ca mình nói không sai, hiện tại nàng hoàn toàn không giống trước kia, nàng như vậy quả thực rất tốt.Lý Hà Hoa thấy Thư Lâm kêu càng lúc càng lớn bắt đầu thay đổi, từ một tiếng kêu to biến thành liên tục ba tiếng, tiểu hài tử theo quán tính cũng đi theo phát ra liên tục ba tiếng.Sau khi kêu xong hắn mới phát hiện, trừng mắt ngạc nhiên, vừa kỳ quái lại kinh ngạc với tiếng mình vừa phát ra.Lý Hà Hoa nhịn không được mà ôm lấy hắn, ở trên trán hắn hôn một cái: "Thư Lâm, sao con lợi hại vậy. Con có thể giống như vừa rồi kêu lại cho nương nghe được không? Nương rất thích nghe."Thư Lâm chớp mắt, trong sự cổ vũ của Lý Hà Hoa hồi tưởng lại cách vừa rồi phát ra tiếng, thử "A" một tiếng.Thanh âm quả nhiên được phát ra. "A " Tiểu hài tử trừng lớn đôi mắt, sự vui sướng hiện lên trong đáy mắt, lại lần nữa mở lớn miệng kêu một tiếng, cũng phát ra âm thanh.Giống như được cổ vũ, tiểu hài tử liên tục thấp giọng kêu ba tiếng, ba tiếng kêu vào tai Trương Thiết Sơn cùng Lý Hà Hoa vô cùng thanh thúy.Lý Hà Hoa kích động nhìn về phía Trương Thiết Sơn, trong mắt Trương Thiết Sơn tràn đầy ý cười, không tiếng động biểu đạt sự kích động của mình.Lý Hà Hoa rèn sắt khi còn nóng nói với Thư Lâm: "Thư Lâm, vừa rồi con làm rất tốt, kế tiếp chúng ta đổi một trò khác vui hơn, con học theo nương nhé?"Tiểu hài tử hưng phấn gật đầu, Lý Hà Hoa hé miệng phát ra một tiếng: "Nương"Thư Lâm nghe vậy liền chần chờ một lát, trong ánh mắt mong chờ của Lý Hà Hoa, học bộ dạng nàng hé miệng, đầu lưỡi hướng về phía trước phát ra một âm thanh: "Túi "Tuy tiểu hài tử phát âm không đúng, nhưng Lý Hà Hoa vẫn rất kinh hỷ.
Biểu tình Lý Hà Hoa càng thêm cao hứng, nhanh chóng "a" một tiếng.
Trong mắt Thư Lâm cũng nhiễm ý cười, cũng nhanh chóng há miệng không tiếng động "a" một cái để đáp lại.
Cứ như vậy mẫu tử hai người thay phiên nhau mà kêu "a". Tuy rằng chỉ có thanh âm của mình Lý Hà Hoa nhưng hai người đều rất tập trung, có thể nói là chơi không ngừng nghỉ.
Thư Lâm rất cao hứng bắt đầu so tốc độ với Lý Hà Hoa, một người "a" xong người khác lập tức tiếp tục, làm không biết mệt.
Rốt cuộc sau khi chờ khoảng một khắc, sau tiếng "a" của Lý Hà Hoa, một tiếng "a" non nớt nho nhỏ cũng xuất hiện.
Đó là tiếng của Thư Lâm.
Tâm Lý Hà Hoa đột nhiên nhảy dựng, bất động thanh sắc mà nhìn Trương Thiết Sơn, nhìn thấy trong mắt hắn cũng đồng dạng kích động.
Nhưng mà hai người không biểu hiện ra ngoài, ngược lại vẫn làm bộ bình tĩnh.
Lý Hà Hoa làm bộ không phát hiện ra thanh âm vừa rồi, tiếp tục nối tiếp Thư Lâm phát ra tiếng kêu.
Bản thân tiểu hài tử cũng không phát hiện, nhóc con vẫn như cũ đi theo sau Lý Hà Hoa kêu to, lần này cũng phát ra tiếng "a" non nớt thanh thúy giống vậy.
Ngay sau đó Lý Hà Hoa lại kêu một tiếng lớn hơn, không tiếng động cổ vũ Thư Lâm cũng lớn tiếng một chút.
Quả nhiên sau khi Lý Hà Hoa kêu xong, Thư Lâm cũng kêu lớn hơn nữa, lớn đến nỗi Trương Thanh Sơn đang ở nhà chính mà cũng nghe được.
Trương Thanh Sơn khϊếp sợ buông đồ vật trong tay đi đến cửa phòng bọn họ, nhìn vào bên trong liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện, từng người phát ra tiếng kêu, thanh âm Thư Lâm thanh thúy lại dễ nghe.
Trương Thanh Sơn kích động, vành mắt phiếm hồng, từ lúc mới sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng Thư Lâm chủ động phát ra. Trước kia không phải hắn không vụиɠ ŧяộʍ dạy Thư Lâm nói chuyện, nhưng làm cách nào tiểu hài tử cũng không chịu mở miệng, cũng không để ý đến người khác, thử vài lần hắn liền từ bỏ. Không nghĩ tới hiện tại nhóc con này lại có thể mở miệng nói chuyện.
Đây là công lao của nàng, bởi vì nàng, Thư Lâm mới nguyện ý nói chuyện.
Trương Thanh Sơn đem tầm mắt hướng về phía Lý Hà Hoa, nhìn nàng nghiêm túc lần lượt phát ra tiếng kêu, đột nhiên cảm thấy ca mình nói không sai, hiện tại nàng hoàn toàn không giống trước kia, nàng như vậy quả thực rất tốt.
Lý Hà Hoa thấy Thư Lâm kêu càng lúc càng lớn bắt đầu thay đổi, từ một tiếng kêu to biến thành liên tục ba tiếng, tiểu hài tử theo quán tính cũng đi theo phát ra liên tục ba tiếng.
Sau khi kêu xong hắn mới phát hiện, trừng mắt ngạc nhiên, vừa kỳ quái lại kinh ngạc với tiếng mình vừa phát ra.
Lý Hà Hoa nhịn không được mà ôm lấy hắn, ở trên trán hắn hôn một cái: "Thư Lâm, sao con lợi hại vậy. Con có thể giống như vừa rồi kêu lại cho nương nghe được không? Nương rất thích nghe."
Thư Lâm chớp mắt, trong sự cổ vũ của Lý Hà Hoa hồi tưởng lại cách vừa rồi phát ra tiếng, thử "A" một tiếng.
Thanh âm quả nhiên được phát ra. "A " Tiểu hài tử trừng lớn đôi mắt, sự vui sướng hiện lên trong đáy mắt, lại lần nữa mở lớn miệng kêu một tiếng, cũng phát ra âm thanh.
Giống như được cổ vũ, tiểu hài tử liên tục thấp giọng kêu ba tiếng, ba tiếng kêu vào tai Trương Thiết Sơn cùng Lý Hà Hoa vô cùng thanh thúy.
Lý Hà Hoa kích động nhìn về phía Trương Thiết Sơn, trong mắt Trương Thiết Sơn tràn đầy ý cười, không tiếng động biểu đạt sự kích động của mình.
Lý Hà Hoa rèn sắt khi còn nóng nói với Thư Lâm: "Thư Lâm, vừa rồi con làm rất tốt, kế tiếp chúng ta đổi một trò khác vui hơn, con học theo nương nhé?"
Tiểu hài tử hưng phấn gật đầu, Lý Hà Hoa hé miệng phát ra một tiếng: "Nương"
Thư Lâm nghe vậy liền chần chờ một lát, trong ánh mắt mong chờ của Lý Hà Hoa, học bộ dạng nàng hé miệng, đầu lưỡi hướng về phía trước phát ra một âm thanh: "Túi "
Tuy tiểu hài tử phát âm không đúng, nhưng Lý Hà Hoa vẫn rất kinh hỷ.
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Biểu tình Lý Hà Hoa càng thêm cao hứng, nhanh chóng "a" một tiếng.Trong mắt Thư Lâm cũng nhiễm ý cười, cũng nhanh chóng há miệng không tiếng động "a" một cái để đáp lại.Cứ như vậy mẫu tử hai người thay phiên nhau mà kêu "a". Tuy rằng chỉ có thanh âm của mình Lý Hà Hoa nhưng hai người đều rất tập trung, có thể nói là chơi không ngừng nghỉ.Thư Lâm rất cao hứng bắt đầu so tốc độ với Lý Hà Hoa, một người "a" xong người khác lập tức tiếp tục, làm không biết mệt.Rốt cuộc sau khi chờ khoảng một khắc, sau tiếng "a" của Lý Hà Hoa, một tiếng "a" non nớt nho nhỏ cũng xuất hiện.Đó là tiếng của Thư Lâm.Tâm Lý Hà Hoa đột nhiên nhảy dựng, bất động thanh sắc mà nhìn Trương Thiết Sơn, nhìn thấy trong mắt hắn cũng đồng dạng kích động.Nhưng mà hai người không biểu hiện ra ngoài, ngược lại vẫn làm bộ bình tĩnh.Lý Hà Hoa làm bộ không phát hiện ra thanh âm vừa rồi, tiếp tục nối tiếp Thư Lâm phát ra tiếng kêu.Bản thân tiểu hài tử cũng không phát hiện, nhóc con vẫn như cũ đi theo sau Lý Hà Hoa kêu to, lần này cũng phát ra tiếng "a" non nớt thanh thúy giống vậy.Ngay sau đó Lý Hà Hoa lại kêu một tiếng lớn hơn, không tiếng động cổ vũ Thư Lâm cũng lớn tiếng một chút.Quả nhiên sau khi Lý Hà Hoa kêu xong, Thư Lâm cũng kêu lớn hơn nữa, lớn đến nỗi Trương Thanh Sơn đang ở nhà chính mà cũng nghe được.Trương Thanh Sơn khϊếp sợ buông đồ vật trong tay đi đến cửa phòng bọn họ, nhìn vào bên trong liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện, từng người phát ra tiếng kêu, thanh âm Thư Lâm thanh thúy lại dễ nghe.Trương Thanh Sơn kích động, vành mắt phiếm hồng, từ lúc mới sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng Thư Lâm chủ động phát ra. Trước kia không phải hắn không vụиɠ ŧяộʍ dạy Thư Lâm nói chuyện, nhưng làm cách nào tiểu hài tử cũng không chịu mở miệng, cũng không để ý đến người khác, thử vài lần hắn liền từ bỏ. Không nghĩ tới hiện tại nhóc con này lại có thể mở miệng nói chuyện.Đây là công lao của nàng, bởi vì nàng, Thư Lâm mới nguyện ý nói chuyện.Trương Thanh Sơn đem tầm mắt hướng về phía Lý Hà Hoa, nhìn nàng nghiêm túc lần lượt phát ra tiếng kêu, đột nhiên cảm thấy ca mình nói không sai, hiện tại nàng hoàn toàn không giống trước kia, nàng như vậy quả thực rất tốt.Lý Hà Hoa thấy Thư Lâm kêu càng lúc càng lớn bắt đầu thay đổi, từ một tiếng kêu to biến thành liên tục ba tiếng, tiểu hài tử theo quán tính cũng đi theo phát ra liên tục ba tiếng.Sau khi kêu xong hắn mới phát hiện, trừng mắt ngạc nhiên, vừa kỳ quái lại kinh ngạc với tiếng mình vừa phát ra.Lý Hà Hoa nhịn không được mà ôm lấy hắn, ở trên trán hắn hôn một cái: "Thư Lâm, sao con lợi hại vậy. Con có thể giống như vừa rồi kêu lại cho nương nghe được không? Nương rất thích nghe."Thư Lâm chớp mắt, trong sự cổ vũ của Lý Hà Hoa hồi tưởng lại cách vừa rồi phát ra tiếng, thử "A" một tiếng.Thanh âm quả nhiên được phát ra. "A " Tiểu hài tử trừng lớn đôi mắt, sự vui sướng hiện lên trong đáy mắt, lại lần nữa mở lớn miệng kêu một tiếng, cũng phát ra âm thanh.Giống như được cổ vũ, tiểu hài tử liên tục thấp giọng kêu ba tiếng, ba tiếng kêu vào tai Trương Thiết Sơn cùng Lý Hà Hoa vô cùng thanh thúy.Lý Hà Hoa kích động nhìn về phía Trương Thiết Sơn, trong mắt Trương Thiết Sơn tràn đầy ý cười, không tiếng động biểu đạt sự kích động của mình.Lý Hà Hoa rèn sắt khi còn nóng nói với Thư Lâm: "Thư Lâm, vừa rồi con làm rất tốt, kế tiếp chúng ta đổi một trò khác vui hơn, con học theo nương nhé?"Tiểu hài tử hưng phấn gật đầu, Lý Hà Hoa hé miệng phát ra một tiếng: "Nương"Thư Lâm nghe vậy liền chần chờ một lát, trong ánh mắt mong chờ của Lý Hà Hoa, học bộ dạng nàng hé miệng, đầu lưỡi hướng về phía trước phát ra một âm thanh: "Túi "Tuy tiểu hài tử phát âm không đúng, nhưng Lý Hà Hoa vẫn rất kinh hỷ.