Hôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí…
Chương 565
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Chương 565Phó Ngọc Hải lại đi vào trong căn hộ, Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo Trần Ánh Nguyệt một cái, Trần Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.Cũng chỉ ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc thì cô ấy mới thần kinh rung rinh như vậy, bây giờ bị một người ngoài như Phó Ngọc Hải nhìn thấy, quả thật là muốn đội quần mà.Trần Ánh Nguyệt vốn đang cực kỳ phấn khởi, bị Phó Ngọc Hải đột ngột quay trở lại nhìn thấy cảnh lúc nãy cô ấy thần kinh rung rinh ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ấy chỉ hận không thể làm một người tàng hình.Sau khi Phó Ngọc Hải đi vào, cô ấy tự chạy đến phòng khách ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không dám nói chuyện với Thẩm Thanh Ngọc.Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa lại, đi vào thì nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vui vẻ khẽ cười một tiếng, rót một cốc nước ấm tựa vào bàn ăn cúi đầu khoan thai uống.“Thẩm Thanh Ngọc.”Nghe thấy Phó Ngọc Hải gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc lập tức bị sặc.Cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, lúc này Trần Ánh Nguyệt mới nghiêm chỉnh chưa được mấy giây, đôi mắt bắt đầu nhìn cô như hai cái đèn laser cỡ lớn.Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo cô ấy một cái: “Bớt suy nghĩ lung tung đi!”Trần Ánh Nguyệt nhìn sang phòng ngủ cho khách một cái, chậc mấy tiếng liền: “Tình hình hai người như vậy, thế tớ đi nhé?”Thẩm Thanh Ngọc bị tức đến bật cười, đi qua túm lấy một cái gối ném lên người cô ấy: “Cậu im miệng đi.”Cô không biết Phó Ngọc Hải gọi mình làm gì, nhưng Trần Ánh Nguyệt vẫn còn ở đây, chắc Phó Ngọc Hải cũng không đến mức nhàm chán như vậy.Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía phòng ngủ cho khách, mới đi vào đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở mép giường.Thấy cô đi vào, Phó Ngọc Hải lùi về sau một bước: “Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ phải làm phiền em rồi.”“Sao vậy?”Thẩm Thanh Ngọc đi qua đó, vừa hỏi xong cô đã hiểu ý của Phó Ngọc Hải.Đồng hồ rơi xuống khe hở đầu giường, đã dời tủ đầu giường đi, nhưng giường lại không dễ di chuyển, tay của đàn ông khá lớn, không nhỏ nhắn bằng tay phụ nữ, chuyện này đúng là phải làm phiền cô.Thẩm Thanh Ngọc quan sát một lát, ước lượng chiều dài, sau đó bèn cúi người móc đồng hồ đeo tay ra.Thẩm Thanh Ngọc quỳ một chân ở trên mặt đất, vốn đã không dễ đứng dậy, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ hơn một triệu, sợ ngã nên cô đặt đồng hồ lên giường ở bên cạnh trước, đang định chống vào giường để đứng dậy, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay.Là Phó Ngọc Hải!Bàn tay lớn đặt trên hông của cô, cô được Phó Ngọc Hải ôm eo đứng dậy dễ dàng.Cả người Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ, vừa đứng vững cô đã vô thức muốn đưa tay đẩy Phó Ngọc Hải ra, đối phương đã nới lỏng tay trước cô một bước.Anh cầm lấy chiếc đồng hồ ở trên giường, nhìn cô một cái: “Cảm ơn.”Anh ung dung như vậy, như thể lúc nãy không có chuyện gì xảy ra.
Chương 565
Phó Ngọc Hải lại đi vào trong căn hộ, Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo Trần Ánh Nguyệt một cái, Trần Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng chỉ ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc thì cô ấy mới thần kinh rung rinh như vậy, bây giờ bị một người ngoài như Phó Ngọc Hải nhìn thấy, quả thật là muốn đội quần mà.
Trần Ánh Nguyệt vốn đang cực kỳ phấn khởi, bị Phó Ngọc Hải đột ngột quay trở lại nhìn thấy cảnh lúc nãy cô ấy thần kinh rung rinh ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ấy chỉ hận không thể làm một người tàng hình.
Sau khi Phó Ngọc Hải đi vào, cô ấy tự chạy đến phòng khách ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không dám nói chuyện với Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa lại, đi vào thì nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vui vẻ khẽ cười một tiếng, rót một cốc nước ấm tựa vào bàn ăn cúi đầu khoan thai uống.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Nghe thấy Phó Ngọc Hải gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc lập tức bị sặc.
Cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, lúc này Trần Ánh Nguyệt mới nghiêm chỉnh chưa được mấy giây, đôi mắt bắt đầu nhìn cô như hai cái đèn laser cỡ lớn.
Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo cô ấy một cái: “Bớt suy nghĩ lung tung đi!”
Trần Ánh Nguyệt nhìn sang phòng ngủ cho khách một cái, chậc mấy tiếng liền: “Tình hình hai người như vậy, thế tớ đi nhé?”
Thẩm Thanh Ngọc bị tức đến bật cười, đi qua túm lấy một cái gối ném lên người cô ấy: “Cậu im miệng đi.”
Cô không biết Phó Ngọc Hải gọi mình làm gì, nhưng Trần Ánh Nguyệt vẫn còn ở đây, chắc Phó Ngọc Hải cũng không đến mức nhàm chán như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía phòng ngủ cho khách, mới đi vào đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở mép giường.
Thấy cô đi vào, Phó Ngọc Hải lùi về sau một bước: “Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ phải làm phiền em rồi.”
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Ngọc đi qua đó, vừa hỏi xong cô đã hiểu ý của Phó Ngọc Hải.
Đồng hồ rơi xuống khe hở đầu giường, đã dời tủ đầu giường đi, nhưng giường lại không dễ di chuyển, tay của đàn ông khá lớn, không nhỏ nhắn bằng tay phụ nữ, chuyện này đúng là phải làm phiền cô.
Thẩm Thanh Ngọc quan sát một lát, ước lượng chiều dài, sau đó bèn cúi người móc đồng hồ đeo tay ra.
Thẩm Thanh Ngọc quỳ một chân ở trên mặt đất, vốn đã không dễ đứng dậy, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ hơn một triệu, sợ ngã nên cô đặt đồng hồ lên giường ở bên cạnh trước, đang định chống vào giường để đứng dậy, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay.
Là Phó Ngọc Hải!
Bàn tay lớn đặt trên hông của cô, cô được Phó Ngọc Hải ôm eo đứng dậy dễ dàng.
Cả người Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ, vừa đứng vững cô đã vô thức muốn đưa tay đẩy Phó Ngọc Hải ra, đối phương đã nới lỏng tay trước cô một bước.
Anh cầm lấy chiếc đồng hồ ở trên giường, nhìn cô một cái: “Cảm ơn.”
Anh ung dung như vậy, như thể lúc nãy không có chuyện gì xảy ra.
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly HônTác giả: Tiểu Thúc ThúcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông nội Bạc tại Lâm Thành, khách khứa đến tập nập, vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên bỗng dưng có tiếng hét ở trong vườn hoa vang lên, tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều bàng hoàng. Có người nhận ra đó là giọng nói của mợ cả Lâm Mai Phương - người đang mang bầu quý tử nhà họ Bạc, vì thế người nhà họ Bạc vội vàng chạy ra vườn. Bên trong bể bơi trước mặt mọi người, xuất hiện bóng dáng hai người đang chật vật bên trong đó. Trước khi mọi người kịp phản ứng thì Bạc Minh Thành đã nhảy vào bể bơi, vội vàng ôm Lâm Mai Phương đang vùng vẫy lên bờ. Lúc này, khi mọi người có phản ứng thì nhân viên bảo vệ mới lao xuống nước cứu Thẩm Thanh Ngọc. Khi quay trở lại trong phòng, cả người Thẩm Thanh Ngọc ướt sũng, lúc cô đi ngang qua, người giúp việc cũng coi như không nhìn thấy ai. Không ai quan tâm cô trở về thế nào, cũng chẳng một ai quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Sau hơn ba năm ở nhà họ Bạc, thật ra từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã biết rằng vị trí… Chương 565Phó Ngọc Hải lại đi vào trong căn hộ, Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo Trần Ánh Nguyệt một cái, Trần Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.Cũng chỉ ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc thì cô ấy mới thần kinh rung rinh như vậy, bây giờ bị một người ngoài như Phó Ngọc Hải nhìn thấy, quả thật là muốn đội quần mà.Trần Ánh Nguyệt vốn đang cực kỳ phấn khởi, bị Phó Ngọc Hải đột ngột quay trở lại nhìn thấy cảnh lúc nãy cô ấy thần kinh rung rinh ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ấy chỉ hận không thể làm một người tàng hình.Sau khi Phó Ngọc Hải đi vào, cô ấy tự chạy đến phòng khách ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không dám nói chuyện với Thẩm Thanh Ngọc.Thẩm Thanh Ngọc đóng cửa lại, đi vào thì nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vui vẻ khẽ cười một tiếng, rót một cốc nước ấm tựa vào bàn ăn cúi đầu khoan thai uống.“Thẩm Thanh Ngọc.”Nghe thấy Phó Ngọc Hải gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc lập tức bị sặc.Cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, lúc này Trần Ánh Nguyệt mới nghiêm chỉnh chưa được mấy giây, đôi mắt bắt đầu nhìn cô như hai cái đèn laser cỡ lớn.Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo cô ấy một cái: “Bớt suy nghĩ lung tung đi!”Trần Ánh Nguyệt nhìn sang phòng ngủ cho khách một cái, chậc mấy tiếng liền: “Tình hình hai người như vậy, thế tớ đi nhé?”Thẩm Thanh Ngọc bị tức đến bật cười, đi qua túm lấy một cái gối ném lên người cô ấy: “Cậu im miệng đi.”Cô không biết Phó Ngọc Hải gọi mình làm gì, nhưng Trần Ánh Nguyệt vẫn còn ở đây, chắc Phó Ngọc Hải cũng không đến mức nhàm chán như vậy.Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía phòng ngủ cho khách, mới đi vào đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở mép giường.Thấy cô đi vào, Phó Ngọc Hải lùi về sau một bước: “Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ phải làm phiền em rồi.”“Sao vậy?”Thẩm Thanh Ngọc đi qua đó, vừa hỏi xong cô đã hiểu ý của Phó Ngọc Hải.Đồng hồ rơi xuống khe hở đầu giường, đã dời tủ đầu giường đi, nhưng giường lại không dễ di chuyển, tay của đàn ông khá lớn, không nhỏ nhắn bằng tay phụ nữ, chuyện này đúng là phải làm phiền cô.Thẩm Thanh Ngọc quan sát một lát, ước lượng chiều dài, sau đó bèn cúi người móc đồng hồ đeo tay ra.Thẩm Thanh Ngọc quỳ một chân ở trên mặt đất, vốn đã không dễ đứng dậy, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ hơn một triệu, sợ ngã nên cô đặt đồng hồ lên giường ở bên cạnh trước, đang định chống vào giường để đứng dậy, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay.Là Phó Ngọc Hải!Bàn tay lớn đặt trên hông của cô, cô được Phó Ngọc Hải ôm eo đứng dậy dễ dàng.Cả người Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ, vừa đứng vững cô đã vô thức muốn đưa tay đẩy Phó Ngọc Hải ra, đối phương đã nới lỏng tay trước cô một bước.Anh cầm lấy chiếc đồng hồ ở trên giường, nhìn cô một cái: “Cảm ơn.”Anh ung dung như vậy, như thể lúc nãy không có chuyện gì xảy ra.