Tác giả:

Buổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng…

Chương 61: 61: Nhưng Tôi Thích Tát Hơn

Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… “Hoa hồng đẹp nhỉ?”“Đừng đánh trống lảng.Anh hỏi điểm kiểm tra của embao nhiêu?” Nhất Thiên nhíu mày.Ái Du thôi nhìn khu vườn, quay ra cười cầu tài.NhấtThiên thở hắt ra một cái:“Không hiểu thế nào mà em lại có thể thủ khoa đượcnhỉ? Anh lo cho nền giáo dục tương lai quá.”“….Tại toán cao cấp khó quá đấy chứ!” Cô chống chế.Có ai như anh không chứ, người ta động viên người yêu an ủi người yêu còn anhthì…“Không phải toán cao cấp khó, mà là em quá ngốc.Anh chắc phải dạy thêm cho em thôi.”“Đương nhiên rồi.” Cô hếch mũi, đó là nghĩa vụ củaanh ấy mà!Nhất Thiên lắc đầu.Cô chuyển chủ đề:“Này, An Thủy Trầm thích anh đúng không?”“An Thủy Trầm là ai?”“…” Có ai vô tâm với gái như anh không hả!!! Cô giơra một bức ảnh cho anh.Nhất Thiên “à” một cái:“Đây là sinh viên hệ liệt kê, mới được nâng đỡ vàotrường đây mà.Thầy giáo anh bức xúc về việc này lắm.”“Hệ liệt kê??? Thế mà đòi sân si với thủ khoa hệchính quy như em à? Há há!!!” Ái Du cất điện thoại vào túi.Thừa Ái Du đã bắt đầu cuộc đời sinh viên được batháng rồi, thấy cũng ổn.Phòng kí túc của cô có một đàn chị năm ba và hai bạnnăm nhất.Đàn chị tên Lưu Tố Nhật, hai bạn kia là Chu Huyên Nhiên và KhươngNhũ.Cô cũng khá thân với họ, mặc dù Chu Huyên Nhiên có chút xa cách, còn đànchị Lưu thì ít khi có cùng ý kiến với cô, nên đa phần người hay buôn chuyện vớicô là Khương Nhũ.Cô đang lấy cơm trong nhà ăn thì Khương Nhũ giật giậtgấu áo cô.“Này, An Thủy Trầm cứ nhìn bà mãi.”“Kệ cô ta.Ngày nào chả thế.”“Không…tôi cứ thấy…Á! Này, cô làm gì vậy?”An Thủy Trầm chạy tới hất đổ khay cơm vào người ÁiDu.Vì cô đang tập trung lấy cơm nên không để ý, cơm canh vung vãi từ bụng cô đếnsàn nhà, trông rất thê thảm.Khương Nhũ tức giận nhìn An Thủy Trầm:“Cô cố tình! Cô có ý gì vậy? Ái Du…có sao không?Đây, giấy này.”An Thủy Trầm run rẩy, mặt tái đi:“Mình…mình xin lỗi…thực…thực sự không cố ý mà…xin lỗi…”Ái Du mỉm cười nhận lấy giấy của Khương Nhũ rồi từtốn lau áo, không hề biểu lộ chút cáu giận.An Thủy Trầm nói rất nhỏ chỉ đủ chocô và Khương Nhũ nghe:“Khương Nhũ, cô đối xử tốt với ả này chỉ vì ả là thủkhoa, đã vậy còn nổi tiếng, có bạn trai siêu giàu chứ gì? Muốn được nổi cùng chứgì?”“Không phải! Ái Du, tôi không có như vậy với bàđâu!”“Khương Nhũ, trong lúc này, việc đó chẳng quan trọng.Làm ơn đi lấy thêm giấy hộ tôi với.Việc ở đây, tôi tự giải quyết được rồi.” Mặcdù cô gái này đối xử tốt với cô, nhưng chưa đến mức quá thân thiết, nên cứ đểcô ấy đi một lúc, không bị vướng chân vướng tay.Tiếng bước chân vừa lắng đi, Ái Du lập tức vung taytát mạnh vào má trái của An Thủy Trầm.Tiếng “chát!” lớn làm mọi người trongnhà ăn chú ý tới.An Thủy Trầm không ngờ được bị đánh, vừa đứng dậy đã bị tátthêm ở bên má phải.Cô mím môi:“An Thủy Trầm, việc cô tư tưởng bạn trai tôi, tôikhông có trách cứ, nhưng cô cũng phải hiểu được thân phận của bản thân.Tôi rấtthắc mắc mục đích của việc này là gì đấy? Đụng chạm tới thủ khoa, run rẩy giả vờđáng thương? Cô biết tôi sẽ đánh cô, sau đó chấn động tới bạn trai tôi? Xin lỗiđi, tôi dù có xé hết quần áo cô ở đây thì anh ấy cũng chẳng khó chịu gì vớitôi.Nhưng tôi vẫn thích tát hơn.”“Cô…cô…”“Thủy Trầm!” An Thục Nghi chạy tới, trên mặt là sựlo lắng thương xót, cô ta choàng tay ôm lấy vai cô em họ đang run rẩy.Cô tacúi đầu liên tục:“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.Đây là em gái tôi,tôi thực sự xin lỗi!”“Em gái của chị?”“Đúng vậy.”“Ha…Điều 603 Bộ luật Dân sự 2015 quy định chủ sở hữusúc vật phải bồi thường thiệt hại do súc vật gây ra cho người khác.Người chiếmhữu, sử dụng súc vật phải bồi thường thiệt hại trong thời gian chiếm hữu, sử dụngsúc vật, trừ trường hợp các bên có thỏa thuận khác.”Khuôn mặt của An Thục Nghi tái đi, còn An Thủy Trầmthì giận dữ:“Cô có ý gì?”“Không bồi thường à? Thế thì…” Ái Du lấy khay cơm đậpvào mặt An Thủy Trầm.“LẦN SAU ĐỪNG CÓ GIỞ TRÒ! Sinh viên hệ liệt kê thì đừngcó loe ngoe với thủ khoa ngành Luật!”***An Lệ mua một ly cà phê, trông rất vui vẻ:“Muội làm rất đúng! Há há, tỷ quay lại cảnh đó rồi,còn đăng lên nhóm trường nữa cơ.”“Haiz…Lần đó nếu không có Nhất Thiên dọn dẹp chothì muội đã bị cái nhà họ An đó dần cho ra bã rồi đấy.” Ái Du thở phào.Cô dùcó hổ báo thì cũng không chống lại được cái nhà đó đâu a~~“Thì người yêu còn để làm gì nữa? Mà muội cũng chửigiỏi thật sự đấy.” An Lệ cười thầm.Thật ra tên kia chỉ cần búng tay một cái làAn gia pay màu ngay, nhưng có vẻ Nhất Thiên lại rất khoái cảnh vợ mình chửi tràxanh rồi sau đó hắn đi thu dọn hậu quả thì phải, chẹp.“Ay, thì ngày xưa muội sỉ nhục người khác để thắng,bây giờ lôi luật ra cho cấm cãi.Đổi style tí ấy mà!”“…” Ủa vậy bây giờ thì không có sỉ nhục à muộimuội yêu dấu????

“Hoa hồng đẹp nhỉ?”

“Đừng đánh trống lảng.

Anh hỏi điểm kiểm tra của em

bao nhiêu?” Nhất Thiên nhíu mày.

Ái Du thôi nhìn khu vườn, quay ra cười cầu tài.

Nhất

Thiên thở hắt ra một cái:

“Không hiểu thế nào mà em lại có thể thủ khoa được

nhỉ? Anh lo cho nền giáo dục tương lai quá.”

“….Tại toán cao cấp khó quá đấy chứ!” Cô chống chế.

Có ai như anh không chứ, người ta động viên người yêu an ủi người yêu còn anh

thì…

“Không phải toán cao cấp khó, mà là em quá ngốc.

Anh chắc phải dạy thêm cho em thôi.”

“Đương nhiên rồi.” Cô hếch mũi, đó là nghĩa vụ của

anh ấy mà!

Nhất Thiên lắc đầu.

Cô chuyển chủ đề:

“Này, An Thủy Trầm thích anh đúng không?”

“An Thủy Trầm là ai?”

“…” Có ai vô tâm với gái như anh không hả!!! Cô giơ

ra một bức ảnh cho anh.

Nhất Thiên “à” một cái:

“Đây là sinh viên hệ liệt kê, mới được nâng đỡ vào

trường đây mà.

Thầy giáo anh bức xúc về việc này lắm.”

“Hệ liệt kê??? Thế mà đòi sân si với thủ khoa hệ

chính quy như em à? Há há!!!” Ái Du cất điện thoại vào túi.

Thừa Ái Du đã bắt đầu cuộc đời sinh viên được ba

tháng rồi, thấy cũng ổn.

Phòng kí túc của cô có một đàn chị năm ba và hai bạn

năm nhất.

Đàn chị tên Lưu Tố Nhật, hai bạn kia là Chu Huyên Nhiên và Khương

Nhũ.

Cô cũng khá thân với họ, mặc dù Chu Huyên Nhiên có chút xa cách, còn đàn

chị Lưu thì ít khi có cùng ý kiến với cô, nên đa phần người hay buôn chuyện với

cô là Khương Nhũ.

Cô đang lấy cơm trong nhà ăn thì Khương Nhũ giật giật

gấu áo cô.

“Này, An Thủy Trầm cứ nhìn bà mãi.”

“Kệ cô ta.

Ngày nào chả thế.”

“Không…tôi cứ thấy…Á! Này, cô làm gì vậy?”

An Thủy Trầm chạy tới hất đổ khay cơm vào người Ái

Du.

Vì cô đang tập trung lấy cơm nên không để ý, cơm canh vung vãi từ bụng cô đến

sàn nhà, trông rất thê thảm.

Khương Nhũ tức giận nhìn An Thủy Trầm:

“Cô cố tình! Cô có ý gì vậy? Ái Du…có sao không?

Đây, giấy này.”

An Thủy Trầm run rẩy, mặt tái đi:

“Mình…mình xin lỗi…thực…thực sự không cố ý mà…xin lỗi…”

Ái Du mỉm cười nhận lấy giấy của Khương Nhũ rồi từ

tốn lau áo, không hề biểu lộ chút cáu giận.

An Thủy Trầm nói rất nhỏ chỉ đủ cho

cô và Khương Nhũ nghe:

“Khương Nhũ, cô đối xử tốt với ả này chỉ vì ả là thủ

khoa, đã vậy còn nổi tiếng, có bạn trai siêu giàu chứ gì? Muốn được nổi cùng chứ

gì?”

“Không phải! Ái Du, tôi không có như vậy với bà

đâu!”

“Khương Nhũ, trong lúc này, việc đó chẳng quan trọng.

Làm ơn đi lấy thêm giấy hộ tôi với.

Việc ở đây, tôi tự giải quyết được rồi.” Mặc

dù cô gái này đối xử tốt với cô, nhưng chưa đến mức quá thân thiết, nên cứ để

cô ấy đi một lúc, không bị vướng chân vướng tay.

Tiếng bước chân vừa lắng đi, Ái Du lập tức vung tay

tát mạnh vào má trái của An Thủy Trầm.

Tiếng “chát!” lớn làm mọi người trong

nhà ăn chú ý tới.

An Thủy Trầm không ngờ được bị đánh, vừa đứng dậy đã bị tát

thêm ở bên má phải.

Cô mím môi:

“An Thủy Trầm, việc cô tư tưởng bạn trai tôi, tôi

không có trách cứ, nhưng cô cũng phải hiểu được thân phận của bản thân.

Tôi rất

thắc mắc mục đích của việc này là gì đấy? Đụng chạm tới thủ khoa, run rẩy giả vờ

đáng thương? Cô biết tôi sẽ đánh cô, sau đó chấn động tới bạn trai tôi? Xin lỗi

đi, tôi dù có xé hết quần áo cô ở đây thì anh ấy cũng chẳng khó chịu gì với

tôi.

Nhưng tôi vẫn thích tát hơn.”

“Cô…cô…”

“Thủy Trầm!” An Thục Nghi chạy tới, trên mặt là sự

lo lắng thương xót, cô ta choàng tay ôm lấy vai cô em họ đang run rẩy.

Cô ta

cúi đầu liên tục:

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.

Đây là em gái tôi,

tôi thực sự xin lỗi!”

“Em gái của chị?”

“Đúng vậy.”

“Ha…Điều 603 Bộ luật Dân sự 2015 quy định chủ sở hữu

súc vật phải bồi thường thiệt hại do súc vật gây ra cho người khác.

Người chiếm

hữu, sử dụng súc vật phải bồi thường thiệt hại trong thời gian chiếm hữu, sử dụng

súc vật, trừ trường hợp các bên có thỏa thuận khác.”

Khuôn mặt của An Thục Nghi tái đi, còn An Thủy Trầm

thì giận dữ:

“Cô có ý gì?”

“Không bồi thường à? Thế thì…” Ái Du lấy khay cơm đập

vào mặt An Thủy Trầm.

“LẦN SAU ĐỪNG CÓ GIỞ TRÒ! Sinh viên hệ liệt kê thì đừng

có loe ngoe với thủ khoa ngành Luật!”

***

An Lệ mua một ly cà phê, trông rất vui vẻ:

“Muội làm rất đúng! Há há, tỷ quay lại cảnh đó rồi,

còn đăng lên nhóm trường nữa cơ.”

“Haiz…Lần đó nếu không có Nhất Thiên dọn dẹp cho

thì muội đã bị cái nhà họ An đó dần cho ra bã rồi đấy.” Ái Du thở phào.

Cô dù

có hổ báo thì cũng không chống lại được cái nhà đó đâu a~~

“Thì người yêu còn để làm gì nữa? Mà muội cũng chửi

giỏi thật sự đấy.” An Lệ cười thầm.

Thật ra tên kia chỉ cần búng tay một cái là

An gia pay màu ngay, nhưng có vẻ Nhất Thiên lại rất khoái cảnh vợ mình chửi trà

xanh rồi sau đó hắn đi thu dọn hậu quả thì phải, chẹp.

“Ay, thì ngày xưa muội sỉ nhục người khác để thắng,

bây giờ lôi luật ra cho cấm cãi.

Đổi style tí ấy mà!”

“…” Ủa vậy bây giờ thì không có sỉ nhục à muội

muội yêu dấu????

Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… “Hoa hồng đẹp nhỉ?”“Đừng đánh trống lảng.Anh hỏi điểm kiểm tra của embao nhiêu?” Nhất Thiên nhíu mày.Ái Du thôi nhìn khu vườn, quay ra cười cầu tài.NhấtThiên thở hắt ra một cái:“Không hiểu thế nào mà em lại có thể thủ khoa đượcnhỉ? Anh lo cho nền giáo dục tương lai quá.”“….Tại toán cao cấp khó quá đấy chứ!” Cô chống chế.Có ai như anh không chứ, người ta động viên người yêu an ủi người yêu còn anhthì…“Không phải toán cao cấp khó, mà là em quá ngốc.Anh chắc phải dạy thêm cho em thôi.”“Đương nhiên rồi.” Cô hếch mũi, đó là nghĩa vụ củaanh ấy mà!Nhất Thiên lắc đầu.Cô chuyển chủ đề:“Này, An Thủy Trầm thích anh đúng không?”“An Thủy Trầm là ai?”“…” Có ai vô tâm với gái như anh không hả!!! Cô giơra một bức ảnh cho anh.Nhất Thiên “à” một cái:“Đây là sinh viên hệ liệt kê, mới được nâng đỡ vàotrường đây mà.Thầy giáo anh bức xúc về việc này lắm.”“Hệ liệt kê??? Thế mà đòi sân si với thủ khoa hệchính quy như em à? Há há!!!” Ái Du cất điện thoại vào túi.Thừa Ái Du đã bắt đầu cuộc đời sinh viên được batháng rồi, thấy cũng ổn.Phòng kí túc của cô có một đàn chị năm ba và hai bạnnăm nhất.Đàn chị tên Lưu Tố Nhật, hai bạn kia là Chu Huyên Nhiên và KhươngNhũ.Cô cũng khá thân với họ, mặc dù Chu Huyên Nhiên có chút xa cách, còn đànchị Lưu thì ít khi có cùng ý kiến với cô, nên đa phần người hay buôn chuyện vớicô là Khương Nhũ.Cô đang lấy cơm trong nhà ăn thì Khương Nhũ giật giậtgấu áo cô.“Này, An Thủy Trầm cứ nhìn bà mãi.”“Kệ cô ta.Ngày nào chả thế.”“Không…tôi cứ thấy…Á! Này, cô làm gì vậy?”An Thủy Trầm chạy tới hất đổ khay cơm vào người ÁiDu.Vì cô đang tập trung lấy cơm nên không để ý, cơm canh vung vãi từ bụng cô đếnsàn nhà, trông rất thê thảm.Khương Nhũ tức giận nhìn An Thủy Trầm:“Cô cố tình! Cô có ý gì vậy? Ái Du…có sao không?Đây, giấy này.”An Thủy Trầm run rẩy, mặt tái đi:“Mình…mình xin lỗi…thực…thực sự không cố ý mà…xin lỗi…”Ái Du mỉm cười nhận lấy giấy của Khương Nhũ rồi từtốn lau áo, không hề biểu lộ chút cáu giận.An Thủy Trầm nói rất nhỏ chỉ đủ chocô và Khương Nhũ nghe:“Khương Nhũ, cô đối xử tốt với ả này chỉ vì ả là thủkhoa, đã vậy còn nổi tiếng, có bạn trai siêu giàu chứ gì? Muốn được nổi cùng chứgì?”“Không phải! Ái Du, tôi không có như vậy với bàđâu!”“Khương Nhũ, trong lúc này, việc đó chẳng quan trọng.Làm ơn đi lấy thêm giấy hộ tôi với.Việc ở đây, tôi tự giải quyết được rồi.” Mặcdù cô gái này đối xử tốt với cô, nhưng chưa đến mức quá thân thiết, nên cứ đểcô ấy đi một lúc, không bị vướng chân vướng tay.Tiếng bước chân vừa lắng đi, Ái Du lập tức vung taytát mạnh vào má trái của An Thủy Trầm.Tiếng “chát!” lớn làm mọi người trongnhà ăn chú ý tới.An Thủy Trầm không ngờ được bị đánh, vừa đứng dậy đã bị tátthêm ở bên má phải.Cô mím môi:“An Thủy Trầm, việc cô tư tưởng bạn trai tôi, tôikhông có trách cứ, nhưng cô cũng phải hiểu được thân phận của bản thân.Tôi rấtthắc mắc mục đích của việc này là gì đấy? Đụng chạm tới thủ khoa, run rẩy giả vờđáng thương? Cô biết tôi sẽ đánh cô, sau đó chấn động tới bạn trai tôi? Xin lỗiđi, tôi dù có xé hết quần áo cô ở đây thì anh ấy cũng chẳng khó chịu gì vớitôi.Nhưng tôi vẫn thích tát hơn.”“Cô…cô…”“Thủy Trầm!” An Thục Nghi chạy tới, trên mặt là sựlo lắng thương xót, cô ta choàng tay ôm lấy vai cô em họ đang run rẩy.Cô tacúi đầu liên tục:“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.Đây là em gái tôi,tôi thực sự xin lỗi!”“Em gái của chị?”“Đúng vậy.”“Ha…Điều 603 Bộ luật Dân sự 2015 quy định chủ sở hữusúc vật phải bồi thường thiệt hại do súc vật gây ra cho người khác.Người chiếmhữu, sử dụng súc vật phải bồi thường thiệt hại trong thời gian chiếm hữu, sử dụngsúc vật, trừ trường hợp các bên có thỏa thuận khác.”Khuôn mặt của An Thục Nghi tái đi, còn An Thủy Trầmthì giận dữ:“Cô có ý gì?”“Không bồi thường à? Thế thì…” Ái Du lấy khay cơm đậpvào mặt An Thủy Trầm.“LẦN SAU ĐỪNG CÓ GIỞ TRÒ! Sinh viên hệ liệt kê thì đừngcó loe ngoe với thủ khoa ngành Luật!”***An Lệ mua một ly cà phê, trông rất vui vẻ:“Muội làm rất đúng! Há há, tỷ quay lại cảnh đó rồi,còn đăng lên nhóm trường nữa cơ.”“Haiz…Lần đó nếu không có Nhất Thiên dọn dẹp chothì muội đã bị cái nhà họ An đó dần cho ra bã rồi đấy.” Ái Du thở phào.Cô dùcó hổ báo thì cũng không chống lại được cái nhà đó đâu a~~“Thì người yêu còn để làm gì nữa? Mà muội cũng chửigiỏi thật sự đấy.” An Lệ cười thầm.Thật ra tên kia chỉ cần búng tay một cái làAn gia pay màu ngay, nhưng có vẻ Nhất Thiên lại rất khoái cảnh vợ mình chửi tràxanh rồi sau đó hắn đi thu dọn hậu quả thì phải, chẹp.“Ay, thì ngày xưa muội sỉ nhục người khác để thắng,bây giờ lôi luật ra cho cấm cãi.Đổi style tí ấy mà!”“…” Ủa vậy bây giờ thì không có sỉ nhục à muộimuội yêu dấu????

Chương 61: 61: Nhưng Tôi Thích Tát Hơn