Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…
Chương 96
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”
Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”
Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.
Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?
Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.
Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.
Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”
Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”
Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.
Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”