Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 136: C136: Tránh được một trận no đòn
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thế là ông gật đầu đáp lại: "Được, vậy ngày mai chúng ta rang nhiều hơn chút, bán nhiều hơn tí."Tô Uyển Ngọc do dự trong chốc lát, cũng chủ động xin đi giết giặc nói: "Anh Hải, ngày mai em cũng theo mọi người bán hạt dưa, nhiều thêm một người thì cũng kiếm được thêm một phần tiền."Giang Miên Miên không ngờ mẹ lại chủ động xin đi làm việc, trong lòng không khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên không cần biết là thời đại nào thì tiền tài cũng đều là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước mà.Mấy đứa nhóc ở phòng thứ hai cũng đều chưa ngủ, mấy chị em nằm trong chăn thì thầm to nhỏ với nhau."Nón và khăn quàng cổ của chị ba đẹp lắm luôn, đeo lên tai còn không bị lạnh nữa."Giọng điệu Chiêu Đệ đầy hâm mộ, vừa nói vừa đưa tay lên gãi lỗ tai nứt nẻ.Mỗi năm vào mùa đông trên tay và tai cô bé đều có vết nứt, do ngứa nên thường xuyên bị cô gãi đến chảy máu.Nhận ra động tác nhỏ của cô bé, Đại Nha vội vàng lên tiếng cản: "Chiêu Đệ, đừng gãi nữa, chị lo lại bị gãi chảy máu mất.""Nhưng mà ngứa lắm!" Chiêu Đệ nhẫn nhịn đến cực khó khăn, "Nếu như chúng ta cũng có nón đội thì tốt rồi."Lai Đệ nhỏ tuổi cũng nói với giọng non nớt: "Chị cả, tay em cũng ngứa lắm."Mặc dù cô bé không cần phải xuống dưới sông giặt đồ giống ba người chị, nhưng mấy ngày trước ngày nào cũng nghịch tuyết nên trên ngón tay cũng xuất hiện vài vết nứt.Đại Nha đau lòng nói: "Chị xoa cho mấy đứa, xoa một chút sẽ hết đau liền thôi."Nhị Nha một mực giữ im lặng, nhưng trong đầu cũng đang nghĩ đến khăn quàng cổ và nón mới mua của Giang Miên Miên, chẳng những màu sắc đẹp đẽ mà thoạt nhìn còn rất ấm áp.Nhưng mấy chị em bọn họ lại chỉ được mặc những chiếc áo bông cũ kỹ, ngày nào cũng đều lạnh đến run cầm cập, thế này bảo cô bé sao có thể cam tâm được?!Rồi sẽ có một ngày, cô bé sẽ sống một cuộc sống giống như vậy!Triệu Tiểu Quyên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô con gái, con sâu ngủ cũng lập tức biến mất, trong lòng buồn sầu đến cùng cực.Là người làm cha mẹ như hai vợ chồng bà vô dụng, không được thông minh gan dạ biết kiếm tiền như anh cả, khiến cho mấy cô công chúa phải chịu lạnh chịu khổ.Cùng lúc đó, Trương Quế Hoa lại đang tươi cười đắc ý v**t v* dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho bà ta.Bà ta nhẹ nhàng lấy ra một cục nhỏ thoa lên trên tay mình, chậm rãi dùng mu bàn tay xoa ra.Vừa xoa vừa giả đò nhắc đến: "Ông này, ông nói thử xem Trường Hải cái gan của nó cũng quá lớn rồi nhỉ, chuyện đầu cơ trục lợi mà nó cũng dám làm, chuyện này nếu như bị người khác bắt đến nông trường để cải tạo, vậy thì phải làm sao mới tốt được đây?"Đợi sau khi xoa hết cả bàn tay lại đưa lên mũi ngửi ngửi.Giang Đại Sơn nghe ra được giọng điệu của bà ta rõ ràng là yêu thích, bất lực nói: "Còn không phải bà chiều mà ra à, từ nhỏ đã làm ra biết bao chuyện gây sự phá phách, lần nào nó cũng dễ dàng dỗ được bà vui cười hớn hở, tránh được một trận no đòn."Trương Quế Hoa nghe được lời này, liếc xéo ông một cái: "Ai bắt thằng cả từ nhỏ đã thông minh lại còn hiếu thuận? Ông nhìn nó xem, kiếm được năm đồng cũng không quên mua cho tôi một cái dầu vỏ sò, chắc chắn là biết tay tôi hễ đến mùa đông là sẽ có nhiều vết nứt, những chuyện nhỏ nhặt thế này mà nó cũng còn để trong lòng đấy.""Được rồi, mau ngủ đi thôi, ngày mai còn phải làm việc nữa đấy." Giang Đại Sơn lười đôi co với bà ta những chuyện này, dù sao thì xưa nay ông cũng chưa từng đôi co thắng."Ài, ông khoan hãy ngủ đã, tôi xoa cho ông chút dầu vỏ sò, không phải tay ông cũng nứt nẻ sao?""Tôi không thèm, đừng bôi cho tôi, bôi vào làm chỗ nào cũng nhờn dính, mau tắt đèn đi ngủ thôi."Trương Quế Hoa bĩu môi với ông, lẩm bẩm: "Làm như tôi muốn bôi cho ông vậy, đây là đứa con trai hiếu thuận cho tôi đấy."Bà ta đem dầu vỏ sò cất đi, tắt đèn dầu rồi cũng lên giường ngủ.Sáng hôm sau lúc ăn cơm, Trương Quế Hoa liền đưa đôi tay đã được thoa dầu vỏ sò ra khoe khoang với những người trong nhà họ Giang: "Thứ dầu vỏ sò này đúng thật là đồ tốt mà, năm nào vào mùa đông tay mẹ cũng phải có vết nứt, kết quả hôm qua thoa dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho mẹ, hôm nay tay đã đỡ nhiều rồi."
Thế là ông gật đầu đáp lại: "Được, vậy ngày mai chúng ta rang nhiều hơn chút, bán nhiều hơn tí."
Tô Uyển Ngọc do dự trong chốc lát, cũng chủ động xin đi giết giặc nói: "Anh Hải, ngày mai em cũng theo mọi người bán hạt dưa, nhiều thêm một người thì cũng kiếm được thêm một phần tiền."
Giang Miên Miên không ngờ mẹ lại chủ động xin đi làm việc, trong lòng không khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên không cần biết là thời đại nào thì tiền tài cũng đều là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước mà.
Mấy đứa nhóc ở phòng thứ hai cũng đều chưa ngủ, mấy chị em nằm trong chăn thì thầm to nhỏ với nhau.
"Nón và khăn quàng cổ của chị ba đẹp lắm luôn, đeo lên tai còn không bị lạnh nữa."
Giọng điệu Chiêu Đệ đầy hâm mộ, vừa nói vừa đưa tay lên gãi lỗ tai nứt nẻ.
Mỗi năm vào mùa đông trên tay và tai cô bé đều có vết nứt, do ngứa nên thường xuyên bị cô gãi đến chảy máu.
Nhận ra động tác nhỏ của cô bé, Đại Nha vội vàng lên tiếng cản: "Chiêu Đệ, đừng gãi nữa, chị lo lại bị gãi chảy máu mất."
"Nhưng mà ngứa lắm!" Chiêu Đệ nhẫn nhịn đến cực khó khăn, "Nếu như chúng ta cũng có nón đội thì tốt rồi."
Lai Đệ nhỏ tuổi cũng nói với giọng non nớt: "Chị cả, tay em cũng ngứa lắm."
Mặc dù cô bé không cần phải xuống dưới sông giặt đồ giống ba người chị, nhưng mấy ngày trước ngày nào cũng nghịch tuyết nên trên ngón tay cũng xuất hiện vài vết nứt.
Đại Nha đau lòng nói: "Chị xoa cho mấy đứa, xoa một chút sẽ hết đau liền thôi."
Nhị Nha một mực giữ im lặng, nhưng trong đầu cũng đang nghĩ đến khăn quàng cổ và nón mới mua của Giang Miên Miên, chẳng những màu sắc đẹp đẽ mà thoạt nhìn còn rất ấm áp.
Nhưng mấy chị em bọn họ lại chỉ được mặc những chiếc áo bông cũ kỹ, ngày nào cũng đều lạnh đến run cầm cập, thế này bảo cô bé sao có thể cam tâm được?!
Rồi sẽ có một ngày, cô bé sẽ sống một cuộc sống giống như vậy!
Triệu Tiểu Quyên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô con gái, con sâu ngủ cũng lập tức biến mất, trong lòng buồn sầu đến cùng cực.
Là người làm cha mẹ như hai vợ chồng bà vô dụng, không được thông minh gan dạ biết kiếm tiền như anh cả, khiến cho mấy cô công chúa phải chịu lạnh chịu khổ.
Cùng lúc đó, Trương Quế Hoa lại đang tươi cười đắc ý v**t v* dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho bà ta.
Bà ta nhẹ nhàng lấy ra một cục nhỏ thoa lên trên tay mình, chậm rãi dùng mu bàn tay xoa ra.
Vừa xoa vừa giả đò nhắc đến: "Ông này, ông nói thử xem Trường Hải cái gan của nó cũng quá lớn rồi nhỉ, chuyện đầu cơ trục lợi mà nó cũng dám làm, chuyện này nếu như bị người khác bắt đến nông trường để cải tạo, vậy thì phải làm sao mới tốt được đây?"
Đợi sau khi xoa hết cả bàn tay lại đưa lên mũi ngửi ngửi.
Giang Đại Sơn nghe ra được giọng điệu của bà ta rõ ràng là yêu thích, bất lực nói: "Còn không phải bà chiều mà ra à, từ nhỏ đã làm ra biết bao chuyện gây sự phá phách, lần nào nó cũng dễ dàng dỗ được bà vui cười hớn hở, tránh được một trận no đòn."
Trương Quế Hoa nghe được lời này, liếc xéo ông một cái: "Ai bắt thằng cả từ nhỏ đã thông minh lại còn hiếu thuận? Ông nhìn nó xem, kiếm được năm đồng cũng không quên mua cho tôi một cái dầu vỏ sò, chắc chắn là biết tay tôi hễ đến mùa đông là sẽ có nhiều vết nứt, những chuyện nhỏ nhặt thế này mà nó cũng còn để trong lòng đấy."
"Được rồi, mau ngủ đi thôi, ngày mai còn phải làm việc nữa đấy." Giang Đại Sơn lười đôi co với bà ta những chuyện này, dù sao thì xưa nay ông cũng chưa từng đôi co thắng.
"Ài, ông khoan hãy ngủ đã, tôi xoa cho ông chút dầu vỏ sò, không phải tay ông cũng nứt nẻ sao?"
"Tôi không thèm, đừng bôi cho tôi, bôi vào làm chỗ nào cũng nhờn dính, mau tắt đèn đi ngủ thôi."
Trương Quế Hoa bĩu môi với ông, lẩm bẩm: "Làm như tôi muốn bôi cho ông vậy, đây là đứa con trai hiếu thuận cho tôi đấy."
Bà ta đem dầu vỏ sò cất đi, tắt đèn dầu rồi cũng lên giường ngủ.
Sáng hôm sau lúc ăn cơm, Trương Quế Hoa liền đưa đôi tay đã được thoa dầu vỏ sò ra khoe khoang với những người trong nhà họ Giang: "Thứ dầu vỏ sò này đúng thật là đồ tốt mà, năm nào vào mùa đông tay mẹ cũng phải có vết nứt, kết quả hôm qua thoa dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho mẹ, hôm nay tay đã đỡ nhiều rồi."
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thế là ông gật đầu đáp lại: "Được, vậy ngày mai chúng ta rang nhiều hơn chút, bán nhiều hơn tí."Tô Uyển Ngọc do dự trong chốc lát, cũng chủ động xin đi giết giặc nói: "Anh Hải, ngày mai em cũng theo mọi người bán hạt dưa, nhiều thêm một người thì cũng kiếm được thêm một phần tiền."Giang Miên Miên không ngờ mẹ lại chủ động xin đi làm việc, trong lòng không khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên không cần biết là thời đại nào thì tiền tài cũng đều là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước mà.Mấy đứa nhóc ở phòng thứ hai cũng đều chưa ngủ, mấy chị em nằm trong chăn thì thầm to nhỏ với nhau."Nón và khăn quàng cổ của chị ba đẹp lắm luôn, đeo lên tai còn không bị lạnh nữa."Giọng điệu Chiêu Đệ đầy hâm mộ, vừa nói vừa đưa tay lên gãi lỗ tai nứt nẻ.Mỗi năm vào mùa đông trên tay và tai cô bé đều có vết nứt, do ngứa nên thường xuyên bị cô gãi đến chảy máu.Nhận ra động tác nhỏ của cô bé, Đại Nha vội vàng lên tiếng cản: "Chiêu Đệ, đừng gãi nữa, chị lo lại bị gãi chảy máu mất.""Nhưng mà ngứa lắm!" Chiêu Đệ nhẫn nhịn đến cực khó khăn, "Nếu như chúng ta cũng có nón đội thì tốt rồi."Lai Đệ nhỏ tuổi cũng nói với giọng non nớt: "Chị cả, tay em cũng ngứa lắm."Mặc dù cô bé không cần phải xuống dưới sông giặt đồ giống ba người chị, nhưng mấy ngày trước ngày nào cũng nghịch tuyết nên trên ngón tay cũng xuất hiện vài vết nứt.Đại Nha đau lòng nói: "Chị xoa cho mấy đứa, xoa một chút sẽ hết đau liền thôi."Nhị Nha một mực giữ im lặng, nhưng trong đầu cũng đang nghĩ đến khăn quàng cổ và nón mới mua của Giang Miên Miên, chẳng những màu sắc đẹp đẽ mà thoạt nhìn còn rất ấm áp.Nhưng mấy chị em bọn họ lại chỉ được mặc những chiếc áo bông cũ kỹ, ngày nào cũng đều lạnh đến run cầm cập, thế này bảo cô bé sao có thể cam tâm được?!Rồi sẽ có một ngày, cô bé sẽ sống một cuộc sống giống như vậy!Triệu Tiểu Quyên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô con gái, con sâu ngủ cũng lập tức biến mất, trong lòng buồn sầu đến cùng cực.Là người làm cha mẹ như hai vợ chồng bà vô dụng, không được thông minh gan dạ biết kiếm tiền như anh cả, khiến cho mấy cô công chúa phải chịu lạnh chịu khổ.Cùng lúc đó, Trương Quế Hoa lại đang tươi cười đắc ý v**t v* dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho bà ta.Bà ta nhẹ nhàng lấy ra một cục nhỏ thoa lên trên tay mình, chậm rãi dùng mu bàn tay xoa ra.Vừa xoa vừa giả đò nhắc đến: "Ông này, ông nói thử xem Trường Hải cái gan của nó cũng quá lớn rồi nhỉ, chuyện đầu cơ trục lợi mà nó cũng dám làm, chuyện này nếu như bị người khác bắt đến nông trường để cải tạo, vậy thì phải làm sao mới tốt được đây?"Đợi sau khi xoa hết cả bàn tay lại đưa lên mũi ngửi ngửi.Giang Đại Sơn nghe ra được giọng điệu của bà ta rõ ràng là yêu thích, bất lực nói: "Còn không phải bà chiều mà ra à, từ nhỏ đã làm ra biết bao chuyện gây sự phá phách, lần nào nó cũng dễ dàng dỗ được bà vui cười hớn hở, tránh được một trận no đòn."Trương Quế Hoa nghe được lời này, liếc xéo ông một cái: "Ai bắt thằng cả từ nhỏ đã thông minh lại còn hiếu thuận? Ông nhìn nó xem, kiếm được năm đồng cũng không quên mua cho tôi một cái dầu vỏ sò, chắc chắn là biết tay tôi hễ đến mùa đông là sẽ có nhiều vết nứt, những chuyện nhỏ nhặt thế này mà nó cũng còn để trong lòng đấy.""Được rồi, mau ngủ đi thôi, ngày mai còn phải làm việc nữa đấy." Giang Đại Sơn lười đôi co với bà ta những chuyện này, dù sao thì xưa nay ông cũng chưa từng đôi co thắng."Ài, ông khoan hãy ngủ đã, tôi xoa cho ông chút dầu vỏ sò, không phải tay ông cũng nứt nẻ sao?""Tôi không thèm, đừng bôi cho tôi, bôi vào làm chỗ nào cũng nhờn dính, mau tắt đèn đi ngủ thôi."Trương Quế Hoa bĩu môi với ông, lẩm bẩm: "Làm như tôi muốn bôi cho ông vậy, đây là đứa con trai hiếu thuận cho tôi đấy."Bà ta đem dầu vỏ sò cất đi, tắt đèn dầu rồi cũng lên giường ngủ.Sáng hôm sau lúc ăn cơm, Trương Quế Hoa liền đưa đôi tay đã được thoa dầu vỏ sò ra khoe khoang với những người trong nhà họ Giang: "Thứ dầu vỏ sò này đúng thật là đồ tốt mà, năm nào vào mùa đông tay mẹ cũng phải có vết nứt, kết quả hôm qua thoa dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho mẹ, hôm nay tay đã đỡ nhiều rồi."