Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 839: Kho Binh Khí Nhỏ 1
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo thở dài, cho đến lúc đi vào kho binh khí, hắn cũng không suy nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.Đây là một thế giới rộng lớn, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường suy đoán, đối với bên này hắn vẫn không thể giải thích được.Thật ra hắn cho rằng hiện tại mình vẫn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều thời gian, cứ từ từ đi, nhưng bây giờ, dường như chuyện có chút khó giải quyết, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị trước.“Nương nương. . . . . .”Bên trong cũng đang tổng duyệt lại kho, có thị vệ canh giữ, chìa khóa cũng chỉ có một mình Vương gia có.“Không sao, ta đi vào tìm một chút đồ. . . . . .”Ở cửa, nhóm Tiểu Tuệ cũng bị ngăn lại, chỉ có Lộ Nhi cùng Bảo Bảo đi vào.Rầm một tiếng, cửa đóng lại, nhưng bên trong không hề tối tăm.Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn vách thượng có mấy viên dạ minh châu to lớn, so với đèn huỳnh quang hiện đại cũng sáng không kém.“Bảo Bảo, con nói tại sao cổ đại có nhiều đồ tốt như vậy, nếu hiện đại có dạ minh châu này, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện!”Bảo Bảo nhìn Lộ Nhi một cái, bất đắc dĩ thở dài nói:“Nếu quả thật có dạ minh châu, mẹ sẽ ngu ngốc bày ra sao?”Ha ha, Lộ Nhi lúng túng cười một tiếng, cũng đúng nha, ai dám bày dạ minh châu để chiếu sáng chứ.“Được rồi, tự con chọn đi, những đồ này mẹ cũng không biết. . . . . .”Ánh mắt Bảo Bảo quét binh khí trên bốn vách tường, với không tới Lộ Nhi lại giúp hắn lấy xuống, những đồ này không khó nhìn nhưng cũng nặng muốn chết ——Ô ô, cầm thôi đã thấy tốn sức rồi, giờ còn phải múa nữa, vậy không phải là mệt chết à.“Mẹ, làm sao lại không có một cái nào nhẹ nhàng linh hoạt một chút chứ? Con thấy binh khí cổ đại cần phải cải cách . . . . . .”Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn những đồ vật này, rất nhiều điều hắn không hiểu, sớm biết như vậy nên bảo cha đi cùng mình, còn mẹ a, thật sự cái gì cũng không hiểu.
Bảo Bảo thở dài, cho đến lúc đi vào kho binh khí, hắn cũng không suy nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.
Đây là một thế giới rộng lớn, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường suy đoán, đối với bên này hắn vẫn không thể giải thích được.
Thật ra hắn cho rằng hiện tại mình vẫn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều thời gian, cứ từ từ đi, nhưng bây giờ, dường như chuyện có chút khó giải quyết, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị trước.
“Nương nương. . . . . .”
Bên trong cũng đang tổng duyệt lại kho, có thị vệ canh giữ, chìa khóa cũng chỉ có một mình Vương gia có.
“Không sao, ta đi vào tìm một chút đồ. . . . . .”
Ở cửa, nhóm Tiểu Tuệ cũng bị ngăn lại, chỉ có Lộ Nhi cùng Bảo Bảo đi vào.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, nhưng bên trong không hề tối tăm.
Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn vách thượng có mấy viên dạ minh châu to lớn, so với đèn huỳnh quang hiện đại cũng sáng không kém.
“Bảo Bảo, con nói tại sao cổ đại có nhiều đồ tốt như vậy, nếu hiện đại có dạ minh châu này, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện!”
Bảo Bảo nhìn Lộ Nhi một cái, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Nếu quả thật có dạ minh châu, mẹ sẽ ngu ngốc bày ra sao?”
Ha ha, Lộ Nhi lúng túng cười một tiếng, cũng đúng nha, ai dám bày dạ minh châu để chiếu sáng chứ.
“Được rồi, tự con chọn đi, những đồ này mẹ cũng không biết. . . . . .”
Ánh mắt Bảo Bảo quét binh khí trên bốn vách tường, với không tới Lộ Nhi lại giúp hắn lấy xuống, những đồ này không khó nhìn nhưng cũng nặng muốn chết ——
Ô ô, cầm thôi đã thấy tốn sức rồi, giờ còn phải múa nữa, vậy không phải là mệt chết à.
“Mẹ, làm sao lại không có một cái nào nhẹ nhàng linh hoạt một chút chứ? Con thấy binh khí cổ đại cần phải cải cách . . . . . .”
Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn những đồ vật này, rất nhiều điều hắn không hiểu, sớm biết như vậy nên bảo cha đi cùng mình, còn mẹ a, thật sự cái gì cũng không hiểu.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo thở dài, cho đến lúc đi vào kho binh khí, hắn cũng không suy nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.Đây là một thế giới rộng lớn, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường suy đoán, đối với bên này hắn vẫn không thể giải thích được.Thật ra hắn cho rằng hiện tại mình vẫn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều thời gian, cứ từ từ đi, nhưng bây giờ, dường như chuyện có chút khó giải quyết, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị trước.“Nương nương. . . . . .”Bên trong cũng đang tổng duyệt lại kho, có thị vệ canh giữ, chìa khóa cũng chỉ có một mình Vương gia có.“Không sao, ta đi vào tìm một chút đồ. . . . . .”Ở cửa, nhóm Tiểu Tuệ cũng bị ngăn lại, chỉ có Lộ Nhi cùng Bảo Bảo đi vào.Rầm một tiếng, cửa đóng lại, nhưng bên trong không hề tối tăm.Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn vách thượng có mấy viên dạ minh châu to lớn, so với đèn huỳnh quang hiện đại cũng sáng không kém.“Bảo Bảo, con nói tại sao cổ đại có nhiều đồ tốt như vậy, nếu hiện đại có dạ minh châu này, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện!”Bảo Bảo nhìn Lộ Nhi một cái, bất đắc dĩ thở dài nói:“Nếu quả thật có dạ minh châu, mẹ sẽ ngu ngốc bày ra sao?”Ha ha, Lộ Nhi lúng túng cười một tiếng, cũng đúng nha, ai dám bày dạ minh châu để chiếu sáng chứ.“Được rồi, tự con chọn đi, những đồ này mẹ cũng không biết. . . . . .”Ánh mắt Bảo Bảo quét binh khí trên bốn vách tường, với không tới Lộ Nhi lại giúp hắn lấy xuống, những đồ này không khó nhìn nhưng cũng nặng muốn chết ——Ô ô, cầm thôi đã thấy tốn sức rồi, giờ còn phải múa nữa, vậy không phải là mệt chết à.“Mẹ, làm sao lại không có một cái nào nhẹ nhàng linh hoạt một chút chứ? Con thấy binh khí cổ đại cần phải cải cách . . . . . .”Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn những đồ vật này, rất nhiều điều hắn không hiểu, sớm biết như vậy nên bảo cha đi cùng mình, còn mẹ a, thật sự cái gì cũng không hiểu.