Đầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp…
Chương 21: Ngươi Mau Chạy!
Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp… Hôm sau, Vĩ Kỳ cùng với Bắc Tướng quân lên xe ngựa lên đường đến biên cương. Vĩ Kỳ trông có vẻ rất khó chịu, hắn ta rất không hài lòng và bị oan ức. Dù hắn có làm mọi cách gì, hắn cũng không có đủ bằng chứng để chứng minh mình vô tội. Để che giấu tội danh của hắn, hoàng thượng nói với các quan đại thần rằng ngài ấy muốn cho thái tử bắt đầu làm quen với những việc đó, sau này mới có thể kế nhiệm.Xe ngựa đi thì xốc, nó cứ lắc qua lắc lại khiến người ngồi bên trong rất mệt. Đường thì còn dài mà sức khoẻ của hắn bây giờ đã không thể chịu nổi. Bắc tướng quân cũng ngao ngán, sao hắn ta có thể bất tài vô dụng như thế. Ông ta cười rồi nói:"Nam nhi đại trượng phu, mới chút xíu mà đã thấy mệt mỏi. Vậy khi ra đến biên cương chắc thái tử không còn sức quay về lại kinh thành!"Đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Người bên ngoài hô to:"Có thích khách! Bảo vệ thái tử và tướng quân!"Bên ngoài, rất nhiều người mặc áo đen, bịt kín mặt mũi đang bao vây chiếc xe ngựa.Ỉ lại bên mình nhiều người hơn, bắc tướng quân ra lệnh:"Lên! Bắt sống hết cho ta!"Ông ấy ra lệnh nhưng không ai làm theo cả. Họ chỉ đứng nhìn nhau rồi cười khiến ông ta càng tức giận. Ông ta rút thanh kiếm ra rồi hô to:"Lên cho ta! Mấy người điếc à!"Tất cả binh lính theo sau từ nãy giờ, bây giờ đều quay lưng lại. Chắc chắn có người đã dở trò.Bây giờ lấy trứng chọi đá thì không được, chỉ có chạy mới là thượng sách. Ông ta ghé vào tai thái tử:"Đây là trách nhiệm của ta! Thái tử chạy nhanh, ở đây để ta chặn lại! Đừng để bị bắt. Mau chóng đến biên cương rồi đưa lệnh bài, họ sẽ tự hiểu. Bây giờ sau khi ta xông lên, thái tử thừa cơ mà trốn đi!""Như vậy sao được? Sao ta có thể bỏ lại ngài?""Thái tử không nhớ ta là ai sao? Đường đường là Bắc tướng quân! Bắc tướng quân ta không sợ trời không sợ đất! Bao nhiêu đây thì lo gì! Đi đi!"Nói xong, ông ấy xông thẳng lên. Một mình ông ấy chọi cả chục người mặc áo đen. Ai cũng võ công cao cường nhưng bên của thái tử, sức lực thì yếu. Chắc chắn sẽ thua!
Hôm sau, Vĩ Kỳ cùng với Bắc Tướng quân lên xe ngựa lên đường đến biên cương. Vĩ Kỳ trông có vẻ rất khó chịu, hắn ta rất không hài lòng và bị oan ức. Dù hắn có làm mọi cách gì, hắn cũng không có đủ bằng chứng để chứng minh mình vô tội. Để che giấu tội danh của hắn, hoàng thượng nói với các quan đại thần rằng ngài ấy muốn cho thái tử bắt đầu làm quen với những việc đó, sau này mới có thể kế nhiệm.
Xe ngựa đi thì xốc, nó cứ lắc qua lắc lại khiến người ngồi bên trong rất mệt. Đường thì còn dài mà sức khoẻ của hắn bây giờ đã không thể chịu nổi. Bắc tướng quân cũng ngao ngán, sao hắn ta có thể bất tài vô dụng như thế. Ông ta cười rồi nói:"Nam nhi đại trượng phu, mới chút xíu mà đã thấy mệt mỏi. Vậy khi ra đến biên cương chắc thái tử không còn sức quay về lại kinh thành!"
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Người bên ngoài hô to:"Có thích khách! Bảo vệ thái tử và tướng quân!"
Bên ngoài, rất nhiều người mặc áo đen, bịt kín mặt mũi đang bao vây chiếc xe ngựa.
Ỉ lại bên mình nhiều người hơn, bắc tướng quân ra lệnh:"Lên! Bắt sống hết cho ta!"
Ông ấy ra lệnh nhưng không ai làm theo cả. Họ chỉ đứng nhìn nhau rồi cười khiến ông ta càng tức giận. Ông ta rút thanh kiếm ra rồi hô to:"Lên cho ta! Mấy người điếc à!"
Tất cả binh lính theo sau từ nãy giờ, bây giờ đều quay lưng lại. Chắc chắn có người đã dở trò.
Bây giờ lấy trứng chọi đá thì không được, chỉ có chạy mới là thượng sách. Ông ta ghé vào tai thái tử:"Đây là trách nhiệm của ta! Thái tử chạy nhanh, ở đây để ta chặn lại! Đừng để bị bắt. Mau chóng đến biên cương rồi đưa lệnh bài, họ sẽ tự hiểu. Bây giờ sau khi ta xông lên, thái tử thừa cơ mà trốn đi!"
"Như vậy sao được? Sao ta có thể bỏ lại ngài?"
"Thái tử không nhớ ta là ai sao? Đường đường là Bắc tướng quân! Bắc tướng quân ta không sợ trời không sợ đất! Bao nhiêu đây thì lo gì! Đi đi!"
Nói xong, ông ấy xông thẳng lên. Một mình ông ấy chọi cả chục người mặc áo đen. Ai cũng võ công cao cường nhưng bên của thái tử, sức lực thì yếu. Chắc chắn sẽ thua!
Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công. Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi! Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!" Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!" Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp… Hôm sau, Vĩ Kỳ cùng với Bắc Tướng quân lên xe ngựa lên đường đến biên cương. Vĩ Kỳ trông có vẻ rất khó chịu, hắn ta rất không hài lòng và bị oan ức. Dù hắn có làm mọi cách gì, hắn cũng không có đủ bằng chứng để chứng minh mình vô tội. Để che giấu tội danh của hắn, hoàng thượng nói với các quan đại thần rằng ngài ấy muốn cho thái tử bắt đầu làm quen với những việc đó, sau này mới có thể kế nhiệm.Xe ngựa đi thì xốc, nó cứ lắc qua lắc lại khiến người ngồi bên trong rất mệt. Đường thì còn dài mà sức khoẻ của hắn bây giờ đã không thể chịu nổi. Bắc tướng quân cũng ngao ngán, sao hắn ta có thể bất tài vô dụng như thế. Ông ta cười rồi nói:"Nam nhi đại trượng phu, mới chút xíu mà đã thấy mệt mỏi. Vậy khi ra đến biên cương chắc thái tử không còn sức quay về lại kinh thành!"Đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Người bên ngoài hô to:"Có thích khách! Bảo vệ thái tử và tướng quân!"Bên ngoài, rất nhiều người mặc áo đen, bịt kín mặt mũi đang bao vây chiếc xe ngựa.Ỉ lại bên mình nhiều người hơn, bắc tướng quân ra lệnh:"Lên! Bắt sống hết cho ta!"Ông ấy ra lệnh nhưng không ai làm theo cả. Họ chỉ đứng nhìn nhau rồi cười khiến ông ta càng tức giận. Ông ta rút thanh kiếm ra rồi hô to:"Lên cho ta! Mấy người điếc à!"Tất cả binh lính theo sau từ nãy giờ, bây giờ đều quay lưng lại. Chắc chắn có người đã dở trò.Bây giờ lấy trứng chọi đá thì không được, chỉ có chạy mới là thượng sách. Ông ta ghé vào tai thái tử:"Đây là trách nhiệm của ta! Thái tử chạy nhanh, ở đây để ta chặn lại! Đừng để bị bắt. Mau chóng đến biên cương rồi đưa lệnh bài, họ sẽ tự hiểu. Bây giờ sau khi ta xông lên, thái tử thừa cơ mà trốn đi!""Như vậy sao được? Sao ta có thể bỏ lại ngài?""Thái tử không nhớ ta là ai sao? Đường đường là Bắc tướng quân! Bắc tướng quân ta không sợ trời không sợ đất! Bao nhiêu đây thì lo gì! Đi đi!"Nói xong, ông ấy xông thẳng lên. Một mình ông ấy chọi cả chục người mặc áo đen. Ai cũng võ công cao cường nhưng bên của thái tử, sức lực thì yếu. Chắc chắn sẽ thua!