Tác giả:

Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…

Chương 110: Người Thừa

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Mặc dù Chúng Thanh Phong không nói sai gì nhưng Trương Mỹ Vân vân giận.Có lẽ Trương Mỹ Vân thấy ghen tị với những cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp mà Thanh Phong từng gặp thì đúng hơn."Mẹ mà giận dỗi là không tốt cho em bé đâu"Chúng Thanh Phong dỗ dành Trương Mỹ Vân bằng cách mà theo anh là nhanh gọn và hiệu quả nhất.Đó chính là đánh vào tâm lý thương con, xót con của người mẹ.Nhưng lần này Chúng Thanh Phong đã thất bại thảm hại.Chẳng những anh không xoa dịu được tâm trạng của Trương Mỹ Vân mà còn khiến cô cảm thấy bực bội hơn.Mỹ Vân thở phì phì, rồi quay đầu về phía cửa sổ."Anh mua thêm bánh đa kê cho em nhé?"Chúng Thanh Phong đề nghị.Trương Mỹ Vân định lặng im không nói nhưng thấy như vậy hơi bất lịch sự nên cuối cùng cô vẫn quyết định trả lời với thái độ mặt sưng mày xỉa."Ăn một cái đã è cổ ra rồi, anh định mua thêm cho em để đóng khung treo lên tường thay tranh à?""Vậy sao em bảo anh mua những 15 cái?"Chúng Thanh Phong thắc mắc.Võ Quế Sơn cùng chung câu hỏi với Chúng Thanh Phong nên quay xuống hóng hớt."Chẳng lẽ có đồ ăn ngon em lại chỉ biết ăn cho sướng mồm mình thôi à? Trong mắt anh, em là người ích kỉ, không biết quan tâm tới người khác như vậy sao?"Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong."Anh không có ý đó.Anh hỏi vì tò mò thôi mà""Anh chính là có ý đó.""Không hề""Vậy ý anh là em đang tưởng tượng, tự mình suy diễn ra mọi chuyện sao?"Trương Mỹ Vân cao giọng chất vấn.Chúng Thanh Phong thở dài.Anh thực sự cạn lời với Trương Mỹ Vân luôn.Loại.Suy đi tính lại, không nhờ được ai.Vẫn là Chúng Thanh Phong phải tự lực cánh sinh, tự dựa vào năng lực của bản thân để dỗ dành Trương Mỹ Vân rồi.Gần một tiếng đồng hồ mà đường vẫn tắc.Các phương tiện giao thông gần như bị tê liệt, hầu như chẳng nhúc nhích được bao nhiêu.Không khí trong ô tô lúc này khá căng thẳng.Vừa buồn bực, vừa đói nên Trương Mỹ Vân muốn ăn thứ gì đó.Mỗi khi được ăn no cô đều thấy tâm trạng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.Nhớ ra bọc bánh đa kê Chúng Thanh Phong vừa mua, cô bèn mở ra.Trương Mỹ Vân lấy hai miếng chia cho Võ Quế Sơn, "Cho anh này!""Anh xin! Anh chỉ lấy một miếng thôi"."Anh cứ cầm cả hai miếng ăn cho khỏi thòm thèm"Cầm miếng bánh trên tay, Võ Quế Sơn quan sát với vẻ lạ lẫm "Cái này gọi là bánh đa kê sao?""Anh chưa ăn bao giờ à?"Trương Mỹ Vân tỏ vẻ ngạc nhiên.Võ Quế Sơn thành thật lắc đầu, "bánh đa thì anh ăn nhiều lần rồi.Nhưng món này thì mới thấy lần đầu""Nhäc đến kê, mọi người thường nghĩ đến thức ăn dành cho chim.Thế nhưng nguyên liệu ấy kết hợp cùng với những nguyên liệu đi kèm như bánh đa, đậu xanh, đường, dừa trong món bánh đa kê đã trở thành một món quà vặt vô cùng dân dã không chỉ trẻ con mà người lớn cũng cực kỹ ưa thích bởi hương vị ngọt bùi của đậu xanh hoà quyện cùng sự giòn tan của bánh đa".

Mặc dù Chúng Thanh Phong không nói sai gì nhưng Trương Mỹ Vân vân giận.

Có lẽ Trương Mỹ Vân thấy ghen tị với những cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp mà Thanh Phong từng gặp thì đúng hơn.

"Mẹ mà giận dỗi là không tốt cho em bé đâu"

Chúng Thanh Phong dỗ dành Trương Mỹ Vân bằng cách mà theo anh là nhanh gọn và hiệu quả nhất.

Đó chính là đánh vào tâm lý thương con, xót con của người mẹ.

Nhưng lần này Chúng Thanh Phong đã thất bại thảm hại.

Chẳng những anh không xoa dịu được tâm trạng của Trương Mỹ Vân mà còn khiến cô cảm thấy bực bội hơn.

Mỹ Vân thở phì phì, rồi quay đầu về phía cửa sổ.

"Anh mua thêm bánh đa kê cho em nhé?"

Chúng Thanh Phong đề nghị.

Trương Mỹ Vân định lặng im không nói nhưng thấy như vậy hơi bất lịch sự nên cuối cùng cô vẫn quyết định trả lời với thái độ mặt sưng mày xỉa.

"Ăn một cái đã è cổ ra rồi, anh định mua thêm cho em để đóng khung treo lên tường thay tranh à?"

"Vậy sao em bảo anh mua những 15 cái?"

Chúng Thanh Phong thắc mắc.

Võ Quế Sơn cùng chung câu hỏi với Chúng Thanh Phong nên quay xuống hóng hớt.

"Chẳng lẽ có đồ ăn ngon em lại chỉ biết ăn cho sướng mồm mình thôi à? Trong mắt anh, em là người ích kỉ, không biết quan tâm tới người khác như vậy sao?"

Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong.

"Anh không có ý đó.

Anh hỏi vì tò mò thôi mà"

"Anh chính là có ý đó."

"Không hề"

"Vậy ý anh là em đang tưởng tượng, tự mình suy diễn ra mọi chuyện sao?"

Trương Mỹ Vân cao giọng chất vấn.

Chúng Thanh Phong thở dài.

Anh thực sự cạn lời với Trương Mỹ Vân luôn.

Loại.

Suy đi tính lại, không nhờ được ai.

Vẫn là Chúng Thanh Phong phải tự lực cánh sinh, tự dựa vào năng lực của bản thân để dỗ dành Trương Mỹ Vân rồi.

Gần một tiếng đồng hồ mà đường vẫn tắc.

Các phương tiện giao thông gần như bị tê liệt, hầu như chẳng nhúc nhích được bao nhiêu.

Không khí trong ô tô lúc này khá căng thẳng.

Vừa buồn bực, vừa đói nên Trương Mỹ Vân muốn ăn thứ gì đó.

Mỗi khi được ăn no cô đều thấy tâm trạng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhớ ra bọc bánh đa kê Chúng Thanh Phong vừa mua, cô bèn mở ra.

Trương Mỹ Vân lấy hai miếng chia cho Võ Quế Sơn, "Cho anh này!"

"Anh xin! Anh chỉ lấy một miếng thôi".

"Anh cứ cầm cả hai miếng ăn cho khỏi thòm thèm"

Cầm miếng bánh trên tay, Võ Quế Sơn quan sát với vẻ lạ lẫm "Cái này gọi là bánh đa kê sao?"

"Anh chưa ăn bao giờ à?"

Trương Mỹ Vân tỏ vẻ ngạc nhiên.

Võ Quế Sơn thành thật lắc đầu, "bánh đa thì anh ăn nhiều lần rồi.

Nhưng món này thì mới thấy lần đầu"

"Nhäc đến kê, mọi người thường nghĩ đến thức ăn dành cho chim.

Thế nhưng nguyên liệu ấy kết hợp cùng với những nguyên liệu đi kèm như bánh đa, đậu xanh, đường, dừa trong món bánh đa kê đã trở thành một món quà vặt vô cùng dân dã không chỉ trẻ con mà người lớn cũng cực kỹ ưa thích bởi hương vị ngọt bùi của đậu xanh hoà quyện cùng sự giòn tan của bánh đa".

Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Mặc dù Chúng Thanh Phong không nói sai gì nhưng Trương Mỹ Vân vân giận.Có lẽ Trương Mỹ Vân thấy ghen tị với những cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp mà Thanh Phong từng gặp thì đúng hơn."Mẹ mà giận dỗi là không tốt cho em bé đâu"Chúng Thanh Phong dỗ dành Trương Mỹ Vân bằng cách mà theo anh là nhanh gọn và hiệu quả nhất.Đó chính là đánh vào tâm lý thương con, xót con của người mẹ.Nhưng lần này Chúng Thanh Phong đã thất bại thảm hại.Chẳng những anh không xoa dịu được tâm trạng của Trương Mỹ Vân mà còn khiến cô cảm thấy bực bội hơn.Mỹ Vân thở phì phì, rồi quay đầu về phía cửa sổ."Anh mua thêm bánh đa kê cho em nhé?"Chúng Thanh Phong đề nghị.Trương Mỹ Vân định lặng im không nói nhưng thấy như vậy hơi bất lịch sự nên cuối cùng cô vẫn quyết định trả lời với thái độ mặt sưng mày xỉa."Ăn một cái đã è cổ ra rồi, anh định mua thêm cho em để đóng khung treo lên tường thay tranh à?""Vậy sao em bảo anh mua những 15 cái?"Chúng Thanh Phong thắc mắc.Võ Quế Sơn cùng chung câu hỏi với Chúng Thanh Phong nên quay xuống hóng hớt."Chẳng lẽ có đồ ăn ngon em lại chỉ biết ăn cho sướng mồm mình thôi à? Trong mắt anh, em là người ích kỉ, không biết quan tâm tới người khác như vậy sao?"Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong."Anh không có ý đó.Anh hỏi vì tò mò thôi mà""Anh chính là có ý đó.""Không hề""Vậy ý anh là em đang tưởng tượng, tự mình suy diễn ra mọi chuyện sao?"Trương Mỹ Vân cao giọng chất vấn.Chúng Thanh Phong thở dài.Anh thực sự cạn lời với Trương Mỹ Vân luôn.Loại.Suy đi tính lại, không nhờ được ai.Vẫn là Chúng Thanh Phong phải tự lực cánh sinh, tự dựa vào năng lực của bản thân để dỗ dành Trương Mỹ Vân rồi.Gần một tiếng đồng hồ mà đường vẫn tắc.Các phương tiện giao thông gần như bị tê liệt, hầu như chẳng nhúc nhích được bao nhiêu.Không khí trong ô tô lúc này khá căng thẳng.Vừa buồn bực, vừa đói nên Trương Mỹ Vân muốn ăn thứ gì đó.Mỗi khi được ăn no cô đều thấy tâm trạng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.Nhớ ra bọc bánh đa kê Chúng Thanh Phong vừa mua, cô bèn mở ra.Trương Mỹ Vân lấy hai miếng chia cho Võ Quế Sơn, "Cho anh này!""Anh xin! Anh chỉ lấy một miếng thôi"."Anh cứ cầm cả hai miếng ăn cho khỏi thòm thèm"Cầm miếng bánh trên tay, Võ Quế Sơn quan sát với vẻ lạ lẫm "Cái này gọi là bánh đa kê sao?""Anh chưa ăn bao giờ à?"Trương Mỹ Vân tỏ vẻ ngạc nhiên.Võ Quế Sơn thành thật lắc đầu, "bánh đa thì anh ăn nhiều lần rồi.Nhưng món này thì mới thấy lần đầu""Nhäc đến kê, mọi người thường nghĩ đến thức ăn dành cho chim.Thế nhưng nguyên liệu ấy kết hợp cùng với những nguyên liệu đi kèm như bánh đa, đậu xanh, đường, dừa trong món bánh đa kê đã trở thành một món quà vặt vô cùng dân dã không chỉ trẻ con mà người lớn cũng cực kỹ ưa thích bởi hương vị ngọt bùi của đậu xanh hoà quyện cùng sự giòn tan của bánh đa".

Chương 110: Người Thừa