Tác giả:

Bốn phía đều là nước. Rợp trời kín đất, bao phủ tai, mũi, cổ họng. Nhược điểm trí mạng nhất của Thẩm Phồn Tinh là không biết bơi. Nhưng giờ đây, cô lại rơi vào trong biển, nước biển tanh mặn xông thẳng vào phổi. Nước biển đầu xuân, lạnh thấu xương, nỗi sợ ngạt thở bao trùm lấy cô.Lúc này, trêи boong thuyền đã xuất hiện rất nhiều người. Đêm nay tụ hội, phần lớn là những danh môn công tử thiên kim. Hơn hai mươi người, tuy không nhiều nhưng giá trị con người cộng lại, vẫn có thể dựng được một vùng trời nhỏ nơi Bình Thành này.Dù vậy, núi cao còn có núi cao hơn, còn một tập đoàn tài chính là Bạc thị.Trêи mặt biển lúc này đã nổi lên sóng gió. Giọt mưa đầu tiên, lớn như hạt đậu. Không đến mấy giây, nước mưa tầm tã trút xuống.Trong nước biển sâu có hai thân hình đang không ngừng giãy giụa.“Cứu mạng……”“Cứu mạng……”Hai âm thanh kêu cứu trong màn mưa dường như không thể nghe thấy. Đột nhiên, một thân hình màu đen cao lớn, cứng cỏi từ trong đám người vọt ra. Tầm mắt rơi xuống hai bóng hình đang ra…

Chương 70: Chỉ là em lo lắng cho chị ấy

Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm ChếTác giả: Nam Nam LýTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngBốn phía đều là nước. Rợp trời kín đất, bao phủ tai, mũi, cổ họng. Nhược điểm trí mạng nhất của Thẩm Phồn Tinh là không biết bơi. Nhưng giờ đây, cô lại rơi vào trong biển, nước biển tanh mặn xông thẳng vào phổi. Nước biển đầu xuân, lạnh thấu xương, nỗi sợ ngạt thở bao trùm lấy cô.Lúc này, trêи boong thuyền đã xuất hiện rất nhiều người. Đêm nay tụ hội, phần lớn là những danh môn công tử thiên kim. Hơn hai mươi người, tuy không nhiều nhưng giá trị con người cộng lại, vẫn có thể dựng được một vùng trời nhỏ nơi Bình Thành này.Dù vậy, núi cao còn có núi cao hơn, còn một tập đoàn tài chính là Bạc thị.Trêи mặt biển lúc này đã nổi lên sóng gió. Giọt mưa đầu tiên, lớn như hạt đậu. Không đến mấy giây, nước mưa tầm tã trút xuống.Trong nước biển sâu có hai thân hình đang không ngừng giãy giụa.“Cứu mạng……”“Cứu mạng……”Hai âm thanh kêu cứu trong màn mưa dường như không thể nghe thấy. Đột nhiên, một thân hình màu đen cao lớn, cứng cỏi từ trong đám người vọt ra. Tầm mắt rơi xuống hai bóng hình đang ra… “Có khỏe không?” Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.“Không sao.” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn đưa bà nội về à?”“Nếu bà nội không sao thì tôi không quay về, công ty còn có việc.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nghĩ đến lúc trước gọi điện thoại, Du Tùng nói anh đang họp.“Vậy bà nội……”“Phồn Tinh, con đưa bà về nhà, con về nhà với bà! Bà không có đứa cháu này!”Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, bên trong xe lại vang lên giọng nói tức giận của bà cụ!Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.Mặc dù chỉ là khoảng cách bình thường, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn giật mình một chút.Cô có chút hoảng sợ dời tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên, nhìn về phía bà cụ Bạc trong xe.“Đưa bà về cũng được, nhưng bà ơi, bà tức giận sao? Cháu trai bà cũng nói, công ty rất bận……”Vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích.Cô đang nói chuyện thay anh.“Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc! Bà không thèm để ý nó, Phồn Tinh, con đưa bà trở về, bà mời con ăn cơm chiều!”“…… Vâng.”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.Nhớ tới lần trước bà cụ nói không ai ăn tối với bà, nên cô không nhẫn tâm cự tuyệt.“Ừ. Chúng ta đi! Để thằng nhóc này kết hôn với công việc luôn đi!”Bà cụ nói xong, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.Nhưng lúc hành động, lại hung hăng chọc vào eo Bạc Cảnh Xuyên.Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên khẽ động, lại duỗi tay kéo cánh tay bà cụ.“Du Tùng!”Anh trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến cửa xe chỗ bà cụ, đỡ bà cụ lên xe lăn.Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn, Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nói với Thẩm Phồn Tinh nói:“Vậy vất vả cô rồi!”Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Không vất vả.”Sắp xếp cho bà cụ xong, xe Bạc Cảnh Xuyên đi trước.Thẩm Phồn Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một cái nào nữa, chở bà cụ và quản gia Lai Dung rời đi.Đám người Tô Hằng đi cuối cùng, trong lúc gọi tài xế trong nhà lái xe đến đây, việc cấp bách là đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện.Vai chính trong trò khôi hài đã đi hết, trên quảng trường cũng dần khôi phục bình thường.Chỉ là chuyện một buổi chiều ở quảng trường Tân Thế Giới, hai chiếc siêu xe bị đập nát đã trở thành đề tài nóng nhất trên mạng.Có người bắt đầu đoán vai chính trong chuyện này.Mà lúc này, đề tài nhanh chóng biến mất trên internet và truyền thông.Không biết là Lam Vận vì Thẩm Thiên Nhu, hay là Tô Hằng ra tay giải quyết.Tóm lại, cho dù ai làm, thì chuyện này cũng khiến bọn họ mất hết mặt mũi!Đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện, Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng ở hành lang, nghe Lâm Phỉ Phỉ đang khóc lọc, đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu thê lương, Thẩm Thiên Nhu sợ hãi rụt bả vai.Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.Khóe măt Thẩm Thiên Nhu chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn phía Tô Hằng, rõ ràng oan ức, vẻ mặt nhu nhược lo lắng.“Anh Hằng, em thật sự không ngờ, chị sẽ biến thành như vậy, có phải …… Có phải bị chúng ta đả kích quá lớn không……”Thẩm Thiên Nhu nói, nước mắt lặng yên chảy xuống.Trong lòng Tô Hằng vừa động, nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Phồn Tinh, mặt hơi trầm xuống!“Chờ một chút đi, giữa chúng ta…… Rốt cuộc có tám năm tình cảm…… Cô ấy như vậy cũng là bình thường. Thiên Thu……”Thẩm Thiên Nhu vội vàng lắc đầu: “Em biết, cho nên hôm nay em không trách chị, em chỉ là lo lắng cho chị……”

“Có khỏe không?” Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.“Không sao.” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn đưa bà nội về à?”“Nếu bà nội không sao thì tôi không quay về, công ty còn có việc.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nghĩ đến lúc trước gọi điện thoại, Du Tùng nói anh đang họp.“Vậy bà nội……”“Phồn Tinh, con đưa bà về nhà, con về nhà với bà! Bà không có đứa cháu này!”Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, bên trong xe lại vang lên giọng nói tức giận của bà cụ!Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.Mặc dù chỉ là khoảng cách bình thường, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn giật mình một chút.Cô có chút hoảng sợ dời tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên, nhìn về phía bà cụ Bạc trong xe.“Đưa bà về cũng được, nhưng bà ơi, bà tức giận sao? Cháu trai bà cũng nói, công ty rất bận……”Vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích.Cô đang nói chuyện thay anh.“Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc! Bà không thèm để ý nó, Phồn Tinh, con đưa bà trở về, bà mời con ăn cơm chiều!”“…… Vâng.”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.Nhớ tới lần trước bà cụ nói không ai ăn tối với bà, nên cô không nhẫn tâm cự tuyệt.“Ừ. Chúng ta đi! Để thằng nhóc này kết hôn với công việc luôn đi!”Bà cụ nói xong, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.Nhưng lúc hành động, lại hung hăng chọc vào eo Bạc Cảnh Xuyên.Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên khẽ động, lại duỗi tay kéo cánh tay bà cụ.“Du Tùng!”Anh trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến cửa xe chỗ bà cụ, đỡ bà cụ lên xe lăn.Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn, Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nói với Thẩm Phồn Tinh nói:“Vậy vất vả cô rồi!”Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Không vất vả.”Sắp xếp cho bà cụ xong, xe Bạc Cảnh Xuyên đi trước.Thẩm Phồn Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một cái nào nữa, chở bà cụ và quản gia Lai Dung rời đi.Đám người Tô Hằng đi cuối cùng, trong lúc gọi tài xế trong nhà lái xe đến đây, việc cấp bách là đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện.Vai chính trong trò khôi hài đã đi hết, trên quảng trường cũng dần khôi phục bình thường.Chỉ là chuyện một buổi chiều ở quảng trường Tân Thế Giới, hai chiếc siêu xe bị đập nát đã trở thành đề tài nóng nhất trên mạng.Có người bắt đầu đoán vai chính trong chuyện này.Mà lúc này, đề tài nhanh chóng biến mất trên internet và truyền thông.Không biết là Lam Vận vì Thẩm Thiên Nhu, hay là Tô Hằng ra tay giải quyết.Tóm lại, cho dù ai làm, thì chuyện này cũng khiến bọn họ mất hết mặt mũi!Đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện, Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng ở hành lang, nghe Lâm Phỉ Phỉ đang khóc lọc, đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu thê lương, Thẩm Thiên Nhu sợ hãi rụt bả vai.Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.Khóe măt Thẩm Thiên Nhu chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn phía Tô Hằng, rõ ràng oan ức, vẻ mặt nhu nhược lo lắng.“Anh Hằng, em thật sự không ngờ, chị sẽ biến thành như vậy, có phải …… Có phải bị chúng ta đả kích quá lớn không……”Thẩm Thiên Nhu nói, nước mắt lặng yên chảy xuống.Trong lòng Tô Hằng vừa động, nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Phồn Tinh, mặt hơi trầm xuống!“Chờ một chút đi, giữa chúng ta…… Rốt cuộc có tám năm tình cảm…… Cô ấy như vậy cũng là bình thường. Thiên Thu……”Thẩm Thiên Nhu vội vàng lắc đầu: “Em biết, cho nên hôm nay em không trách chị, em chỉ là lo lắng cho chị……”

Ngài Tiên Sinh Hãy Kiềm ChếTác giả: Nam Nam LýTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngBốn phía đều là nước. Rợp trời kín đất, bao phủ tai, mũi, cổ họng. Nhược điểm trí mạng nhất của Thẩm Phồn Tinh là không biết bơi. Nhưng giờ đây, cô lại rơi vào trong biển, nước biển tanh mặn xông thẳng vào phổi. Nước biển đầu xuân, lạnh thấu xương, nỗi sợ ngạt thở bao trùm lấy cô.Lúc này, trêи boong thuyền đã xuất hiện rất nhiều người. Đêm nay tụ hội, phần lớn là những danh môn công tử thiên kim. Hơn hai mươi người, tuy không nhiều nhưng giá trị con người cộng lại, vẫn có thể dựng được một vùng trời nhỏ nơi Bình Thành này.Dù vậy, núi cao còn có núi cao hơn, còn một tập đoàn tài chính là Bạc thị.Trêи mặt biển lúc này đã nổi lên sóng gió. Giọt mưa đầu tiên, lớn như hạt đậu. Không đến mấy giây, nước mưa tầm tã trút xuống.Trong nước biển sâu có hai thân hình đang không ngừng giãy giụa.“Cứu mạng……”“Cứu mạng……”Hai âm thanh kêu cứu trong màn mưa dường như không thể nghe thấy. Đột nhiên, một thân hình màu đen cao lớn, cứng cỏi từ trong đám người vọt ra. Tầm mắt rơi xuống hai bóng hình đang ra… “Có khỏe không?” Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.“Không sao.” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn đưa bà nội về à?”“Nếu bà nội không sao thì tôi không quay về, công ty còn có việc.”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nghĩ đến lúc trước gọi điện thoại, Du Tùng nói anh đang họp.“Vậy bà nội……”“Phồn Tinh, con đưa bà về nhà, con về nhà với bà! Bà không có đứa cháu này!”Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, bên trong xe lại vang lên giọng nói tức giận của bà cụ!Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.Mặc dù chỉ là khoảng cách bình thường, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn giật mình một chút.Cô có chút hoảng sợ dời tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên, nhìn về phía bà cụ Bạc trong xe.“Đưa bà về cũng được, nhưng bà ơi, bà tức giận sao? Cháu trai bà cũng nói, công ty rất bận……”Vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích.Cô đang nói chuyện thay anh.“Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc! Bà không thèm để ý nó, Phồn Tinh, con đưa bà trở về, bà mời con ăn cơm chiều!”“…… Vâng.”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.Nhớ tới lần trước bà cụ nói không ai ăn tối với bà, nên cô không nhẫn tâm cự tuyệt.“Ừ. Chúng ta đi! Để thằng nhóc này kết hôn với công việc luôn đi!”Bà cụ nói xong, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.Nhưng lúc hành động, lại hung hăng chọc vào eo Bạc Cảnh Xuyên.Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên khẽ động, lại duỗi tay kéo cánh tay bà cụ.“Du Tùng!”Anh trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến cửa xe chỗ bà cụ, đỡ bà cụ lên xe lăn.Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn, Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nói với Thẩm Phồn Tinh nói:“Vậy vất vả cô rồi!”Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Không vất vả.”Sắp xếp cho bà cụ xong, xe Bạc Cảnh Xuyên đi trước.Thẩm Phồn Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một cái nào nữa, chở bà cụ và quản gia Lai Dung rời đi.Đám người Tô Hằng đi cuối cùng, trong lúc gọi tài xế trong nhà lái xe đến đây, việc cấp bách là đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện.Vai chính trong trò khôi hài đã đi hết, trên quảng trường cũng dần khôi phục bình thường.Chỉ là chuyện một buổi chiều ở quảng trường Tân Thế Giới, hai chiếc siêu xe bị đập nát đã trở thành đề tài nóng nhất trên mạng.Có người bắt đầu đoán vai chính trong chuyện này.Mà lúc này, đề tài nhanh chóng biến mất trên internet và truyền thông.Không biết là Lam Vận vì Thẩm Thiên Nhu, hay là Tô Hằng ra tay giải quyết.Tóm lại, cho dù ai làm, thì chuyện này cũng khiến bọn họ mất hết mặt mũi!Đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện, Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng ở hành lang, nghe Lâm Phỉ Phỉ đang khóc lọc, đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu thê lương, Thẩm Thiên Nhu sợ hãi rụt bả vai.Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.Khóe măt Thẩm Thiên Nhu chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn phía Tô Hằng, rõ ràng oan ức, vẻ mặt nhu nhược lo lắng.“Anh Hằng, em thật sự không ngờ, chị sẽ biến thành như vậy, có phải …… Có phải bị chúng ta đả kích quá lớn không……”Thẩm Thiên Nhu nói, nước mắt lặng yên chảy xuống.Trong lòng Tô Hằng vừa động, nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Phồn Tinh, mặt hơi trầm xuống!“Chờ một chút đi, giữa chúng ta…… Rốt cuộc có tám năm tình cảm…… Cô ấy như vậy cũng là bình thường. Thiên Thu……”Thẩm Thiên Nhu vội vàng lắc đầu: “Em biết, cho nên hôm nay em không trách chị, em chỉ là lo lắng cho chị……”

Chương 70: Chỉ là em lo lắng cho chị ấy