Chương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe…
Chương 846
Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh LùngTác giả: Chiều VợTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe… Chương 846Trong đôi mắt cô lộ ra vô số ưu tư, cuối cùng đều hóa thành khiếp sợ và không dám tin. Năm đó không phải mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, đến lúc cuối cùng thì xe bị hủy, người chết, mà hóa ra chỉ là vì nắm được điểm yếu của bố Lâm nên bị ông ta diệt khẩu. Nói cách khác…Nguyên nhân cái chết của mẹ cô không phải do vụ tai nạn xe cộ kia mà là do bố của Lâm Thanh gây ra.Cô, vậy mà cô lại giẫm lên từng khúc xương cốt của mẹ, yêu con của người đã g**t ch*t mẹ mình. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.Trong đầu cô không có lấy một chút hoài nghi về chuyện này, chân tướng vừa được đưa ra ánh sáng, cô lập tức tin tưởng mà không hề nghĩ ngợi gì. Bởi vì cô nhớ tới bố. Cô biết bố không phải người tham của, nhất định là có nguyên nhân nào đó nên bố mới trả thù nhà họ Lâm. Vậy mà cô lại không nghĩ tới là chuyện này.Bố trả thù nhà họ Lâm, đơn giản chỉ vì muốn báo thù cho mẹ.Sở dĩ ông ấy đưa Lâm Thanh lên giường mẹ kế của mình, đơn giản chỉ là muốn chặt bỏ tất cả suy nghĩ của cô.Ông ấy không muốn trơ mắt nhìn cô kết hôn với con của kẻ thù đã giết mẹ mình.Nhưng cô đã làm gì chứ?Cô vẫn luôn oán ông ấy, thậm chí sáu năm qua không về nhà, coi ông ấy như dã thú, cho rằng ông ấy tham tiền, nên mới hại nhà họ Lâm nhà tan cửa nát.Nhưng hôm nay sự thật phơi bày, cô mới giật mình hoá ra mình đã sai.Từ đầu chí cuối, cô vẫn luôn oán bố mình, nhưng bố lại bao dung cô, chưa từng tiết lộ cho cô câu nào.Ông ấy tình nguyện để cô hiểu lầm, cũng không muốn nói sự thật về cái chết của mẹ cho cô biết.Vì ông ấy sợ cô sẽ tổn thương.Bố… Bố… Con xin lỗi.Con xin lỗi.Con sai rồi!Con không nên dây dưa với Lâm Thanh.Con không nên đăng ký kết hôn với kẻ thù giết mẹ, còn ảo tưởng về tương lai hạnh phúc với anh ấy nữa.Nhà họ Trần bị Lâm Thanh trả thù nhiều như vậy, mà cô cũng bị Lâm Thanh làm cho thương tích đầy mình.Hôm nay ông trời lại nói với cô, tất cả những gì cô phải chịu đựng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.Ha ha ha, những chuyện cô đã trải qua mấy ngày nay lại chỉ là chuyện cười.Cuối cùng, bọn họ vẫn thua số mệnh.Một tiếng “rầm”thật lớn vang lên.Cửa phòng bị đá văng, Lâm Thanh từ bên ngoài chạy vào.Nhìn ánh mắt trống rỗng của Trần Uyên, đôi đồng tử của anh ta mạnh mẽ co rút lại.Dáng vẻ này của cô nói cho anh ta biết, anh ta về trễ rồi, cô đã biết tất cả.“Trần Uyên…”Trần Uyên giật mình tỉnh lại, nhìn Lâm Thanh, cô gào lên: “Anh đừng tới đây.”Lâm Thanh bị dọa sợ không dám cử động, gấp gáp nói: “Được được được, anh không qua, anh không qua, em đừng kích động, đừng kích động.”Trần Uyên chống tay chậm rãi ngồi dậy, cũng không để ý đến cơn đau đớn truyền đến từ bụng, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Thanh, thét lên: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”Lâm Thanh chậm rãi cúi đầu xuống, nói chuyện có chút không rõ nghĩa: “Phải, anh đã biết từ lâu rồi.
Chương 846
Trong đôi mắt cô lộ ra vô số ưu tư, cuối cùng đều hóa thành khiếp sợ và không dám tin. Năm đó không phải mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, đến lúc cuối cùng thì xe bị hủy, người chết, mà hóa ra chỉ là vì nắm được điểm yếu của bố Lâm nên bị ông ta diệt khẩu. Nói cách khác…
Nguyên nhân cái chết của mẹ cô không phải do vụ tai nạn xe cộ kia mà là do bố của Lâm Thanh gây ra.
Cô, vậy mà cô lại giẫm lên từng khúc xương cốt của mẹ, yêu con của người đã g**t ch*t mẹ mình. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Trong đầu cô không có lấy một chút hoài nghi về chuyện này, chân tướng vừa được đưa ra ánh sáng, cô lập tức tin tưởng mà không hề nghĩ ngợi gì. Bởi vì cô nhớ tới bố. Cô biết bố không phải người tham của, nhất định là có nguyên nhân nào đó nên bố mới trả thù nhà họ Lâm. Vậy mà cô lại không nghĩ tới là chuyện này.
Bố trả thù nhà họ Lâm, đơn giản chỉ vì muốn báo thù cho mẹ.
Sở dĩ ông ấy đưa Lâm Thanh lên giường mẹ kế của mình, đơn giản chỉ là muốn chặt bỏ tất cả suy nghĩ của cô.
Ông ấy không muốn trơ mắt nhìn cô kết hôn với con của kẻ thù đã giết mẹ mình.
Nhưng cô đã làm gì chứ?
Cô vẫn luôn oán ông ấy, thậm chí sáu năm qua không về nhà, coi ông ấy như dã thú, cho rằng ông ấy tham tiền, nên mới hại nhà họ Lâm nhà tan cửa nát.
Nhưng hôm nay sự thật phơi bày, cô mới giật mình hoá ra mình đã sai.
Từ đầu chí cuối, cô vẫn luôn oán bố mình, nhưng bố lại bao dung cô, chưa từng tiết lộ cho cô câu nào.
Ông ấy tình nguyện để cô hiểu lầm, cũng không muốn nói sự thật về cái chết của mẹ cho cô biết.
Vì ông ấy sợ cô sẽ tổn thương.
Bố… Bố… Con xin lỗi.
Con xin lỗi.
Con sai rồi!
Con không nên dây dưa với Lâm Thanh.
Con không nên đăng ký kết hôn với kẻ thù giết mẹ, còn ảo tưởng về tương lai hạnh phúc với anh ấy nữa.
Nhà họ Trần bị Lâm Thanh trả thù nhiều như vậy, mà cô cũng bị Lâm Thanh làm cho thương tích đầy mình.
Hôm nay ông trời lại nói với cô, tất cả những gì cô phải chịu đựng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Ha ha ha, những chuyện cô đã trải qua mấy ngày nay lại chỉ là chuyện cười.
Cuối cùng, bọn họ vẫn thua số mệnh.
Một tiếng “rầm”
thật lớn vang lên.
Cửa phòng bị đá văng, Lâm Thanh từ bên ngoài chạy vào.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của Trần Uyên, đôi đồng tử của anh ta mạnh mẽ co rút lại.
Dáng vẻ này của cô nói cho anh ta biết, anh ta về trễ rồi, cô đã biết tất cả.
“Trần Uyên…”
Trần Uyên giật mình tỉnh lại, nhìn Lâm Thanh, cô gào lên: “Anh đừng tới đây.”
Lâm Thanh bị dọa sợ không dám cử động, gấp gáp nói: “Được được được, anh không qua, anh không qua, em đừng kích động, đừng kích động.”
Trần Uyên chống tay chậm rãi ngồi dậy, cũng không để ý đến cơn đau đớn truyền đến từ bụng, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Thanh, thét lên: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”
Lâm Thanh chậm rãi cúi đầu xuống, nói chuyện có chút không rõ nghĩa: “Phải, anh đã biết từ lâu rồi.
Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh LùngTác giả: Chiều VợTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe… Chương 846Trong đôi mắt cô lộ ra vô số ưu tư, cuối cùng đều hóa thành khiếp sợ và không dám tin. Năm đó không phải mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, đến lúc cuối cùng thì xe bị hủy, người chết, mà hóa ra chỉ là vì nắm được điểm yếu của bố Lâm nên bị ông ta diệt khẩu. Nói cách khác…Nguyên nhân cái chết của mẹ cô không phải do vụ tai nạn xe cộ kia mà là do bố của Lâm Thanh gây ra.Cô, vậy mà cô lại giẫm lên từng khúc xương cốt của mẹ, yêu con của người đã g**t ch*t mẹ mình. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.Trong đầu cô không có lấy một chút hoài nghi về chuyện này, chân tướng vừa được đưa ra ánh sáng, cô lập tức tin tưởng mà không hề nghĩ ngợi gì. Bởi vì cô nhớ tới bố. Cô biết bố không phải người tham của, nhất định là có nguyên nhân nào đó nên bố mới trả thù nhà họ Lâm. Vậy mà cô lại không nghĩ tới là chuyện này.Bố trả thù nhà họ Lâm, đơn giản chỉ vì muốn báo thù cho mẹ.Sở dĩ ông ấy đưa Lâm Thanh lên giường mẹ kế của mình, đơn giản chỉ là muốn chặt bỏ tất cả suy nghĩ của cô.Ông ấy không muốn trơ mắt nhìn cô kết hôn với con của kẻ thù đã giết mẹ mình.Nhưng cô đã làm gì chứ?Cô vẫn luôn oán ông ấy, thậm chí sáu năm qua không về nhà, coi ông ấy như dã thú, cho rằng ông ấy tham tiền, nên mới hại nhà họ Lâm nhà tan cửa nát.Nhưng hôm nay sự thật phơi bày, cô mới giật mình hoá ra mình đã sai.Từ đầu chí cuối, cô vẫn luôn oán bố mình, nhưng bố lại bao dung cô, chưa từng tiết lộ cho cô câu nào.Ông ấy tình nguyện để cô hiểu lầm, cũng không muốn nói sự thật về cái chết của mẹ cho cô biết.Vì ông ấy sợ cô sẽ tổn thương.Bố… Bố… Con xin lỗi.Con xin lỗi.Con sai rồi!Con không nên dây dưa với Lâm Thanh.Con không nên đăng ký kết hôn với kẻ thù giết mẹ, còn ảo tưởng về tương lai hạnh phúc với anh ấy nữa.Nhà họ Trần bị Lâm Thanh trả thù nhiều như vậy, mà cô cũng bị Lâm Thanh làm cho thương tích đầy mình.Hôm nay ông trời lại nói với cô, tất cả những gì cô phải chịu đựng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.Ha ha ha, những chuyện cô đã trải qua mấy ngày nay lại chỉ là chuyện cười.Cuối cùng, bọn họ vẫn thua số mệnh.Một tiếng “rầm”thật lớn vang lên.Cửa phòng bị đá văng, Lâm Thanh từ bên ngoài chạy vào.Nhìn ánh mắt trống rỗng của Trần Uyên, đôi đồng tử của anh ta mạnh mẽ co rút lại.Dáng vẻ này của cô nói cho anh ta biết, anh ta về trễ rồi, cô đã biết tất cả.“Trần Uyên…”Trần Uyên giật mình tỉnh lại, nhìn Lâm Thanh, cô gào lên: “Anh đừng tới đây.”Lâm Thanh bị dọa sợ không dám cử động, gấp gáp nói: “Được được được, anh không qua, anh không qua, em đừng kích động, đừng kích động.”Trần Uyên chống tay chậm rãi ngồi dậy, cũng không để ý đến cơn đau đớn truyền đến từ bụng, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Thanh, thét lên: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”Lâm Thanh chậm rãi cúi đầu xuống, nói chuyện có chút không rõ nghĩa: “Phải, anh đã biết từ lâu rồi.