Đi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm…
Chương 118: Chưa Từng Phát Sinh 3
Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Dáng người nàng ấy trác tuyệt, trong bóng đêm, tuy Nhiếp Cẩn Huyên không thể thấy rõ dung mạo của nữ nhân nhưng theo trực giác của nàng, đó chắc hẳn là một nữ nhân mỹ lệ.Nhưng lúc này, vừa nhìn thấy nữ nhân kia, hai mắt Ân Phượng Hàn lại lóe sáng."Sao nàng lại tới đây?""Ngạch...!Thần thiếp thấy sắc trời đã muộn nhưng Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về phòng, cho nên mới nghĩ đi tìm thử..."Nhẹ nhàng đáp lại lời Ân Phượng Hàn, sau đó nàng ta liền đi thẳng tới.Mà tiếp theo, thời điểm nàng ta lại gần hơn, Nhiếp Cẩn Huyên mới thấy rõ khuôn mặt của đối phương, ngay sau đó không khỏi nhấp môi.Không thể không nói, đây là một nữ nhân rất xinh đẹp.Đôi mắt liếc mắt đưa tình kia cùng ngũ quan tinh tế, mặc dù hai hàng lông mày đang nhíu lại, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ mị hoặc của nàng.Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên để ý chính là vừa rồi khi nữ nhân này vừa xuất hiện nháy mắt Ân Phượng Trạm liền chợt lóe.Nhiếp Cẩn Huyên không biết ánh mắt ấy có ý tứ gì.Nhưng nàng có thể khẳng định vị mỹ nữ này quen biết Ân Phượng Trạm, quen biết đến mức...!Trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình, sau đó ánh mắt liền thay đổi.Đúng vậy! Ân Phượng Trạm cũng nhận thức nàng ta!Tức khắc, trong đầu của Nhiếp Cẩn Huyên liền xuất hiện hàng chữ này, mà trái tim nàng cũng vì chuyện đó cảm thấy không vui.Cho nên, sau vài giây trầm tư suy nghĩ, Nhiếp Cẩn Huyên liền điều tiết cảm xúc của bản thân, rồi mới ngẩng đầu hỏi."Xin hỏi không biết vị này là..."Lời này là Nhiếp Cẩn Huyên muốn hỏi Ân Phượng Hàn, nhưng đôi mắt phượng của nàng trước sau như một đều nhìn về phía nữ nhân mỹ lệ trước mặt.Nghe câu hỏi của nàng, Ân Phượng Hàn hơi nhíu mày, chuyển mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, sau đó cong môi nhìn Nhiếp Cẩn Huyên."Thê tử.""Nga, nguyên lai là Thái tử phi, Cẩn Huyên thất lễ."Đáy mắt Nhiếp Cẩn Huyên xẹt qua tia hiểu rõ, ngay sau đó liền khom người hành lễ một cái.Thấy vậy, nữ nhân kia...!cũng chính là Thái tử phi Chân Liên Hiểu đầu tiên là hơi ngẩn người, nhưng theo sau cũng đáp lễ."Nơi nào, nơi nào, thất lễ là Hiểu Liên mới đúng...!Bất quá, nói như vậy vị này chính là Thần Vương phi đi, ngày thường đều nghe nói Thần vương phi là một người đoan trang, tinh tế lại còn vô cùng xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, Thần vương điện hạ thật có phúc!"Lời này của Thái Tử phi Chân Hiểu Liên là muốn h* th*n phận mình xuống cực thấp, nhưng lời này vào tai Nhiếp Cẩn Huyên lại khiến nàng có cảm giác quái quái.Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đáp lại lời của Chân Hiểu Liên mà trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Hàn."Nếu hôm nay Thái tử phi cũng tới, vậy cũng không cần dài dòng nữa.Chuyện tối nay coi như chưa từng phát sinh.Nhiếp gia ta nhất định sẽ không mở miệng nửa lời, cũng thỉnh Thái tử điện hạ giữ kín bí mật, nếu không một khi làm lớn chuyện, cả Nhiếp gia và phủ Thái tử cũng...!Thái tử điện hạ hẳn là hiểu ý ta chứ?!"Ha hả, tứ đệ muội khách khí rồi, nếu tứ đệ muội đã nói như vậy, kia bổn Thái tử tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh ~!"Dứt lời, Ân Phượng Hàn liền cong môi mỉm cười với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó chuyển mắt nhìn Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nàng một cái, rồi mới xoay người rời đi.Mà Chân Hiểu Liên vừa tới cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ như là lọt vào trong sương mù.Nhưng thân là Thái tử phi, nàng ta biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi.Cho nên, ngay khi Thái tử rời đi, nàng ta liền gật đầu với hai người Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên một cái coi như tạ lễ, sau đó liền cung kính đuổi theo.....
Dáng người nàng ấy trác tuyệt, trong bóng đêm, tuy Nhiếp Cẩn Huyên không thể thấy rõ dung mạo của nữ nhân nhưng theo trực giác của nàng, đó chắc hẳn là một nữ nhân mỹ lệ.
Nhưng lúc này, vừa nhìn thấy nữ nhân kia, hai mắt Ân Phượng Hàn lại lóe sáng.
"Sao nàng lại tới đây?"
"Ngạch...!Thần thiếp thấy sắc trời đã muộn nhưng Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về phòng, cho nên mới nghĩ đi tìm thử..."
Nhẹ nhàng đáp lại lời Ân Phượng Hàn, sau đó nàng ta liền đi thẳng tới.
Mà tiếp theo, thời điểm nàng ta lại gần hơn, Nhiếp Cẩn Huyên mới thấy rõ khuôn mặt của đối phương, ngay sau đó không khỏi nhấp môi.
Không thể không nói, đây là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Đôi mắt liếc mắt đưa tình kia cùng ngũ quan tinh tế, mặc dù hai hàng lông mày đang nhíu lại, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ mị hoặc của nàng.
Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên để ý chính là vừa rồi khi nữ nhân này vừa xuất hiện nháy mắt Ân Phượng Trạm liền chợt lóe.
Nhiếp Cẩn Huyên không biết ánh mắt ấy có ý tứ gì.
Nhưng nàng có thể khẳng định vị mỹ nữ này quen biết Ân Phượng Trạm, quen biết đến mức...!
Trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình, sau đó ánh mắt liền thay đổi.
Đúng vậy! Ân Phượng Trạm cũng nhận thức nàng ta!
Tức khắc, trong đầu của Nhiếp Cẩn Huyên liền xuất hiện hàng chữ này, mà trái tim nàng cũng vì chuyện đó cảm thấy không vui.
Cho nên, sau vài giây trầm tư suy nghĩ, Nhiếp Cẩn Huyên liền điều tiết cảm xúc của bản thân, rồi mới ngẩng đầu hỏi.
"Xin hỏi không biết vị này là..."
Lời này là Nhiếp Cẩn Huyên muốn hỏi Ân Phượng Hàn, nhưng đôi mắt phượng của nàng trước sau như một đều nhìn về phía nữ nhân mỹ lệ trước mặt.
Nghe câu hỏi của nàng, Ân Phượng Hàn hơi nhíu mày, chuyển mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, sau đó cong môi nhìn Nhiếp Cẩn Huyên.
"Thê tử."
"Nga, nguyên lai là Thái tử phi, Cẩn Huyên thất lễ."
Đáy mắt Nhiếp Cẩn Huyên xẹt qua tia hiểu rõ, ngay sau đó liền khom người hành lễ một cái.
Thấy vậy, nữ nhân kia...!cũng chính là Thái tử phi Chân Liên Hiểu đầu tiên là hơi ngẩn người, nhưng theo sau cũng đáp lễ.
"Nơi nào, nơi nào, thất lễ là Hiểu Liên mới đúng...!Bất quá, nói như vậy vị này chính là Thần Vương phi đi, ngày thường đều nghe nói Thần vương phi là một người đoan trang, tinh tế lại còn vô cùng xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, Thần vương điện hạ thật có phúc!"
Lời này của Thái Tử phi Chân Hiểu Liên là muốn h* th*n phận mình xuống cực thấp, nhưng lời này vào tai Nhiếp Cẩn Huyên lại khiến nàng có cảm giác quái quái.
Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đáp lại lời của Chân Hiểu Liên mà trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Hàn.
"Nếu hôm nay Thái tử phi cũng tới, vậy cũng không cần dài dòng nữa.
Chuyện tối nay coi như chưa từng phát sinh.
Nhiếp gia ta nhất định sẽ không mở miệng nửa lời, cũng thỉnh Thái tử điện hạ giữ kín bí mật, nếu không một khi làm lớn chuyện, cả Nhiếp gia và phủ Thái tử cũng...!Thái tử điện hạ hẳn là hiểu ý ta chứ?!
"Ha hả, tứ đệ muội khách khí rồi, nếu tứ đệ muội đã nói như vậy, kia bổn Thái tử tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh ~!"
Dứt lời, Ân Phượng Hàn liền cong môi mỉm cười với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó chuyển mắt nhìn Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nàng một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Mà Chân Hiểu Liên vừa tới cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ như là lọt vào trong sương mù.
Nhưng thân là Thái tử phi, nàng ta biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi.
Cho nên, ngay khi Thái tử rời đi, nàng ta liền gật đầu với hai người Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên một cái coi như tạ lễ, sau đó liền cung kính đuổi theo.
....
Pháp Y Vương Phi 2Tác giả: Ánh NhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngĐi sứ nước láng giềng hơn hai tháng, hôm nay là ngày Thần vương Ân Phượng Trạm hồi kinh. Cho nên, mới sáng sớm, bọn hạ nhân trong Vương phủ đã bắt đầu dọn dẹp, người quét tước, người trang trí. Viện tử của nữ quyến cũng sôi nổi từ sáng, mọi người rửa mặt, chải đầu trang điểm, sau đó một đám hoa hòe lộng lẫy đi vào chính phủ. "Nha ~, hôm nay thời tiết thật tốt~!" Nữ tử áo đỏ giương giọng mở miệng, giọng nói kiều mị, tức khắc thành công thu hút sự chú ý của Bạch Mỹ Lan vừa đi vào chính phủ trước đó. Bạch Mỹ Lan theo phản xạ ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là một thân lửa đỏ chói lóa, ngọc bội trên người càng điểm tô vẻ đẹp của nữ tử, nàng ta hơi hơi mỉm cười: "Diên Nhi muội muội sớm nha ~!" "Nơi nào, có sớm cũng không bằng Mỹ Lan tỷ tỷ đâu ~!" Ngữ khí của Bạch Mỹ Lan ôn hòa, nhưng nữ tử gọi Diên Nhi kia lại không hề khách khí. Vừa dứt lời, liền không chút dấu vết ở trong lòng đánh giá Bạch Mỹ Lan một phen: Da thịt trắng nõn, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân cung trang hồng nhạt làm… Dáng người nàng ấy trác tuyệt, trong bóng đêm, tuy Nhiếp Cẩn Huyên không thể thấy rõ dung mạo của nữ nhân nhưng theo trực giác của nàng, đó chắc hẳn là một nữ nhân mỹ lệ.Nhưng lúc này, vừa nhìn thấy nữ nhân kia, hai mắt Ân Phượng Hàn lại lóe sáng."Sao nàng lại tới đây?""Ngạch...!Thần thiếp thấy sắc trời đã muộn nhưng Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về phòng, cho nên mới nghĩ đi tìm thử..."Nhẹ nhàng đáp lại lời Ân Phượng Hàn, sau đó nàng ta liền đi thẳng tới.Mà tiếp theo, thời điểm nàng ta lại gần hơn, Nhiếp Cẩn Huyên mới thấy rõ khuôn mặt của đối phương, ngay sau đó không khỏi nhấp môi.Không thể không nói, đây là một nữ nhân rất xinh đẹp.Đôi mắt liếc mắt đưa tình kia cùng ngũ quan tinh tế, mặc dù hai hàng lông mày đang nhíu lại, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ mị hoặc của nàng.Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên để ý chính là vừa rồi khi nữ nhân này vừa xuất hiện nháy mắt Ân Phượng Trạm liền chợt lóe.Nhiếp Cẩn Huyên không biết ánh mắt ấy có ý tứ gì.Nhưng nàng có thể khẳng định vị mỹ nữ này quen biết Ân Phượng Trạm, quen biết đến mức...!Trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình, sau đó ánh mắt liền thay đổi.Đúng vậy! Ân Phượng Trạm cũng nhận thức nàng ta!Tức khắc, trong đầu của Nhiếp Cẩn Huyên liền xuất hiện hàng chữ này, mà trái tim nàng cũng vì chuyện đó cảm thấy không vui.Cho nên, sau vài giây trầm tư suy nghĩ, Nhiếp Cẩn Huyên liền điều tiết cảm xúc của bản thân, rồi mới ngẩng đầu hỏi."Xin hỏi không biết vị này là..."Lời này là Nhiếp Cẩn Huyên muốn hỏi Ân Phượng Hàn, nhưng đôi mắt phượng của nàng trước sau như một đều nhìn về phía nữ nhân mỹ lệ trước mặt.Nghe câu hỏi của nàng, Ân Phượng Hàn hơi nhíu mày, chuyển mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, sau đó cong môi nhìn Nhiếp Cẩn Huyên."Thê tử.""Nga, nguyên lai là Thái tử phi, Cẩn Huyên thất lễ."Đáy mắt Nhiếp Cẩn Huyên xẹt qua tia hiểu rõ, ngay sau đó liền khom người hành lễ một cái.Thấy vậy, nữ nhân kia...!cũng chính là Thái tử phi Chân Liên Hiểu đầu tiên là hơi ngẩn người, nhưng theo sau cũng đáp lễ."Nơi nào, nơi nào, thất lễ là Hiểu Liên mới đúng...!Bất quá, nói như vậy vị này chính là Thần Vương phi đi, ngày thường đều nghe nói Thần vương phi là một người đoan trang, tinh tế lại còn vô cùng xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, Thần vương điện hạ thật có phúc!"Lời này của Thái Tử phi Chân Hiểu Liên là muốn h* th*n phận mình xuống cực thấp, nhưng lời này vào tai Nhiếp Cẩn Huyên lại khiến nàng có cảm giác quái quái.Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đáp lại lời của Chân Hiểu Liên mà trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Hàn."Nếu hôm nay Thái tử phi cũng tới, vậy cũng không cần dài dòng nữa.Chuyện tối nay coi như chưa từng phát sinh.Nhiếp gia ta nhất định sẽ không mở miệng nửa lời, cũng thỉnh Thái tử điện hạ giữ kín bí mật, nếu không một khi làm lớn chuyện, cả Nhiếp gia và phủ Thái tử cũng...!Thái tử điện hạ hẳn là hiểu ý ta chứ?!"Ha hả, tứ đệ muội khách khí rồi, nếu tứ đệ muội đã nói như vậy, kia bổn Thái tử tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh ~!"Dứt lời, Ân Phượng Hàn liền cong môi mỉm cười với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó chuyển mắt nhìn Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nàng một cái, rồi mới xoay người rời đi.Mà Chân Hiểu Liên vừa tới cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ như là lọt vào trong sương mù.Nhưng thân là Thái tử phi, nàng ta biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi.Cho nên, ngay khi Thái tử rời đi, nàng ta liền gật đầu với hai người Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên một cái coi như tạ lễ, sau đó liền cung kính đuổi theo.....