Chương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.…
Chương 34
Chủ Nhân Cầu Nại HàTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.… Chương 34:Biến thi ? Tôi nghe xong mà cả người run rẩy, cái từ này đối với tôi mà nói chẳng với thứ gì tốt đẹp. Nha cô thấy tôi kinh ngạc, cô giải thích: “Còn nhớ tôi đã từng nói qua không ? Lệ quỷ muốn tìm người thân cận để làm tế phẩm, bây giờ cậu trở thành người nửa sống chết, ban ngày không cảm thấy gì nhưng khi đêm đến…”Tôi nuốt nước bọt: “Lẽ nào tôi sẽ đi làm hại người khác sao ?”“Đúng, nhưng cậu không cần lo, có có cách bảo vệ cậu, đi theo tôi.”Cô tiếp tục lái xe máy còn đầu óc tôi thì trống rỗng hoàn toàn. Tôi không muốn thành thi biến. Bây giờ tôi không tránh khỏi căng thẳng, nha cô lại biểu hiện hết sức tùy ý, dường như đây chẳng coi là chuyện gì cả. Tôi tưởng nha cô sẽ đưa tôi vào thôn của cô nhưng cô lại đưa tôi lên thị trấn. Sau khi đến thị trấn, cô dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Ở một trấn nhỏ thì căn nhà này cũng khá là ấn tượng đấy, lại còn có cả ban công. Nha cô đem hành lý của tôi đặt vào trong nhà, nói với tôi: “Từ hôm nay cậu sẽ ở đây, trêи tầng có hai phòng, cậu ở bên trái, tôi ở bên phải.”Tôi gật đầu, cô ngáp một cái rồi nói: “Hai hôm nay mệt chết tôi rồi, tôi đi tắm trước rồi ngủ. Nếu như cậu đói thì trong nhà bếp có mỳ ăn liền.”Tôi ừm một tiếng, tò mò nhìn khắp nơi. Ở đây cũng khá sạch sẽ, rất mộc mạc hoặc có thể nói là rất đơn giản. Tôi đã nhìn thấy một vài phòng của con gái, bên trong có rất nhiều quần áo, giày dép, các thể loại túi xách, đồ dưỡng da, đồ trang điểm. Dù là ở trong thôn của tôi, những cô gái đó đều thích những thứ này, dù sao thì có ai không yêu cái đẹp ? Nhưng mà nha cô lại rất đơn giản. Đây là những cái bàn ghế, bát đũa, nồi niêu đơn giản. Lúc tôi đi lên tầng cũng chỉ thấy sữa tắm và dầu gội, và nhiều nhất cũng là chai dưỡng thể.Nha cô đi tắm, tôi đi nấu bát mỳ ăn vì tôi đói quá rồi. Sau khi ăn no thì nha cô cũng tắm xong. Cô mặc váy ngủ lụa thoải mái đi vào phòng mình nằm xuống, chỉ còn mình tôi ngồi ngây ngốc trong phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như bị người ta tùy ý lăn qua lăn lại. Tôi chẳng quen thuộc chỗ này, cũng không muốn đi dạo, chỉ đành ngồi ngây ngốc trêи ghế đợi nha cô tỉnh dậy.Qua một lúc nha cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cô tỉnh dậy thấy tôi ngồi ngây ngốc nên tò mò: “Cậu cứ ngồi đó nhìn tôi làm gì ? Cậu đang nhìn trộm tôi sao ? Lẽ nào tôi khi tôi ngủ đã bị hở sao ?”Cô vừa nói vừa nhìn vào váy của mình, tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tôi không có gì để làm.”“Không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo đi, trêи thị trấn có nhiều thứ chơi lắm.”Tôi lí nhí: “Tôi không thể ra phơi nắng.”Nha cô nhớ ra, cười cười: “Hóa ra là thế, nhưng mà cậu đừng lo, tôi có thể xử lý giúp cậu. ”Tôi tò mò: “Rốt cục đây là đâu, cô định để tôi giúp cái gì ?”Nha cô ngồi thẳng người, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý chỉ tôi qua đó ngồi cạnh. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nghiêm túc nói: “Đây là cửa hàng của tôi.”“Cửa hàng ? Ở đây làm nghề gì ?“Giúp người qua sông” – “Qua sông ?”“Đúng, nhưng là qua sông Vong Xuyên”, nha cô nhẹ giọng, “đường Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà. Dưới cầu Nại Hà có sông Vong Xuyên nơi những cô hôn dã quỷ phiêu dạt. Việc chúng ta cần làm là dẫn những cô hồn dã quỷ đó qua sông, bước qua cầu Nại Hà.”———————-
Chương 34:
Biến thi ? Tôi nghe xong mà cả người run rẩy, cái từ này đối với tôi mà nói chẳng với thứ gì tốt đẹp. Nha cô thấy tôi kinh ngạc, cô giải thích: “Còn nhớ tôi đã từng nói qua không ? Lệ quỷ muốn tìm người thân cận để làm tế phẩm, bây giờ cậu trở thành người nửa sống chết, ban ngày không cảm thấy gì nhưng khi đêm đến…”
Tôi nuốt nước bọt: “Lẽ nào tôi sẽ đi làm hại người khác sao ?”
“Đúng, nhưng cậu không cần lo, có có cách bảo vệ cậu, đi theo tôi.”
Cô tiếp tục lái xe máy còn đầu óc tôi thì trống rỗng hoàn toàn. Tôi không muốn thành thi biến. Bây giờ tôi không tránh khỏi căng thẳng, nha cô lại biểu hiện hết sức tùy ý, dường như đây chẳng coi là chuyện gì cả. Tôi tưởng nha cô sẽ đưa tôi vào thôn của cô nhưng cô lại đưa tôi lên thị trấn. Sau khi đến thị trấn, cô dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Ở một trấn nhỏ thì căn nhà này cũng khá là ấn tượng đấy, lại còn có cả ban công. Nha cô đem hành lý của tôi đặt vào trong nhà, nói với tôi: “Từ hôm nay cậu sẽ ở đây, trêи tầng có hai phòng, cậu ở bên trái, tôi ở bên phải.”
Tôi gật đầu, cô ngáp một cái rồi nói: “Hai hôm nay mệt chết tôi rồi, tôi đi tắm trước rồi ngủ. Nếu như cậu đói thì trong nhà bếp có mỳ ăn liền.”
Tôi ừm một tiếng, tò mò nhìn khắp nơi. Ở đây cũng khá sạch sẽ, rất mộc mạc hoặc có thể nói là rất đơn giản. Tôi đã nhìn thấy một vài phòng của con gái, bên trong có rất nhiều quần áo, giày dép, các thể loại túi xách, đồ dưỡng da, đồ trang điểm. Dù là ở trong thôn của tôi, những cô gái đó đều thích những thứ này, dù sao thì có ai không yêu cái đẹp ? Nhưng mà nha cô lại rất đơn giản. Đây là những cái bàn ghế, bát đũa, nồi niêu đơn giản. Lúc tôi đi lên tầng cũng chỉ thấy sữa tắm và dầu gội, và nhiều nhất cũng là chai dưỡng thể.
Nha cô đi tắm, tôi đi nấu bát mỳ ăn vì tôi đói quá rồi. Sau khi ăn no thì nha cô cũng tắm xong. Cô mặc váy ngủ lụa thoải mái đi vào phòng mình nằm xuống, chỉ còn mình tôi ngồi ngây ngốc trong phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như bị người ta tùy ý lăn qua lăn lại. Tôi chẳng quen thuộc chỗ này, cũng không muốn đi dạo, chỉ đành ngồi ngây ngốc trêи ghế đợi nha cô tỉnh dậy.
Qua một lúc nha cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cô tỉnh dậy thấy tôi ngồi ngây ngốc nên tò mò: “Cậu cứ ngồi đó nhìn tôi làm gì ? Cậu đang nhìn trộm tôi sao ? Lẽ nào tôi khi tôi ngủ đã bị hở sao ?”
Cô vừa nói vừa nhìn vào váy của mình, tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tôi không có gì để làm.”
“Không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo đi, trêи thị trấn có nhiều thứ chơi lắm.”
Tôi lí nhí: “Tôi không thể ra phơi nắng.”
Nha cô nhớ ra, cười cười: “Hóa ra là thế, nhưng mà cậu đừng lo, tôi có thể xử lý giúp cậu. ”
Tôi tò mò: “Rốt cục đây là đâu, cô định để tôi giúp cái gì ?”
Nha cô ngồi thẳng người, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý chỉ tôi qua đó ngồi cạnh. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nghiêm túc nói: “Đây là cửa hàng của tôi.”
“Cửa hàng ? Ở đây làm nghề gì ?
“Giúp người qua sông” – “Qua sông ?”
“Đúng, nhưng là qua sông Vong Xuyên”, nha cô nhẹ giọng, “đường Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà. Dưới cầu Nại Hà có sông Vong Xuyên nơi những cô hôn dã quỷ phiêu dạt. Việc chúng ta cần làm là dẫn những cô hồn dã quỷ đó qua sông, bước qua cầu Nại Hà.”
———————-
Chủ Nhân Cầu Nại HàTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.… Chương 34:Biến thi ? Tôi nghe xong mà cả người run rẩy, cái từ này đối với tôi mà nói chẳng với thứ gì tốt đẹp. Nha cô thấy tôi kinh ngạc, cô giải thích: “Còn nhớ tôi đã từng nói qua không ? Lệ quỷ muốn tìm người thân cận để làm tế phẩm, bây giờ cậu trở thành người nửa sống chết, ban ngày không cảm thấy gì nhưng khi đêm đến…”Tôi nuốt nước bọt: “Lẽ nào tôi sẽ đi làm hại người khác sao ?”“Đúng, nhưng cậu không cần lo, có có cách bảo vệ cậu, đi theo tôi.”Cô tiếp tục lái xe máy còn đầu óc tôi thì trống rỗng hoàn toàn. Tôi không muốn thành thi biến. Bây giờ tôi không tránh khỏi căng thẳng, nha cô lại biểu hiện hết sức tùy ý, dường như đây chẳng coi là chuyện gì cả. Tôi tưởng nha cô sẽ đưa tôi vào thôn của cô nhưng cô lại đưa tôi lên thị trấn. Sau khi đến thị trấn, cô dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Ở một trấn nhỏ thì căn nhà này cũng khá là ấn tượng đấy, lại còn có cả ban công. Nha cô đem hành lý của tôi đặt vào trong nhà, nói với tôi: “Từ hôm nay cậu sẽ ở đây, trêи tầng có hai phòng, cậu ở bên trái, tôi ở bên phải.”Tôi gật đầu, cô ngáp một cái rồi nói: “Hai hôm nay mệt chết tôi rồi, tôi đi tắm trước rồi ngủ. Nếu như cậu đói thì trong nhà bếp có mỳ ăn liền.”Tôi ừm một tiếng, tò mò nhìn khắp nơi. Ở đây cũng khá sạch sẽ, rất mộc mạc hoặc có thể nói là rất đơn giản. Tôi đã nhìn thấy một vài phòng của con gái, bên trong có rất nhiều quần áo, giày dép, các thể loại túi xách, đồ dưỡng da, đồ trang điểm. Dù là ở trong thôn của tôi, những cô gái đó đều thích những thứ này, dù sao thì có ai không yêu cái đẹp ? Nhưng mà nha cô lại rất đơn giản. Đây là những cái bàn ghế, bát đũa, nồi niêu đơn giản. Lúc tôi đi lên tầng cũng chỉ thấy sữa tắm và dầu gội, và nhiều nhất cũng là chai dưỡng thể.Nha cô đi tắm, tôi đi nấu bát mỳ ăn vì tôi đói quá rồi. Sau khi ăn no thì nha cô cũng tắm xong. Cô mặc váy ngủ lụa thoải mái đi vào phòng mình nằm xuống, chỉ còn mình tôi ngồi ngây ngốc trong phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như bị người ta tùy ý lăn qua lăn lại. Tôi chẳng quen thuộc chỗ này, cũng không muốn đi dạo, chỉ đành ngồi ngây ngốc trêи ghế đợi nha cô tỉnh dậy.Qua một lúc nha cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cô tỉnh dậy thấy tôi ngồi ngây ngốc nên tò mò: “Cậu cứ ngồi đó nhìn tôi làm gì ? Cậu đang nhìn trộm tôi sao ? Lẽ nào tôi khi tôi ngủ đã bị hở sao ?”Cô vừa nói vừa nhìn vào váy của mình, tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tôi không có gì để làm.”“Không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo đi, trêи thị trấn có nhiều thứ chơi lắm.”Tôi lí nhí: “Tôi không thể ra phơi nắng.”Nha cô nhớ ra, cười cười: “Hóa ra là thế, nhưng mà cậu đừng lo, tôi có thể xử lý giúp cậu. ”Tôi tò mò: “Rốt cục đây là đâu, cô định để tôi giúp cái gì ?”Nha cô ngồi thẳng người, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý chỉ tôi qua đó ngồi cạnh. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nghiêm túc nói: “Đây là cửa hàng của tôi.”“Cửa hàng ? Ở đây làm nghề gì ?“Giúp người qua sông” – “Qua sông ?”“Đúng, nhưng là qua sông Vong Xuyên”, nha cô nhẹ giọng, “đường Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà. Dưới cầu Nại Hà có sông Vong Xuyên nơi những cô hôn dã quỷ phiêu dạt. Việc chúng ta cần làm là dẫn những cô hồn dã quỷ đó qua sông, bước qua cầu Nại Hà.”———————-