Tác giả:

“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền…

Chương 111: 12 diệp cô thâm anh có ý gì

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… "Ngẩng đầu lên, lúc nào anh dạy em đứng như vậy!" Con mắt màu đen của Nhan Cảnh Chương híp lại: "Giọng nói bị em ăn rồi?""Không có?" Bạch Thái lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh: "Anh Nhan, tại sao em không thể đến trường quân đội! Ba mẹ không đồng ý, anh cũng không đồng ý sao?""Không đồng ý! An ổn ở thành phố Kinh lên lớp học đại học! Em cho rằng trường quân đội đơn giản như vậy!" Nhan Cảnh Chương nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng."Em không sợ chịu khổ!" Bạch Thái luôn có thể giấu kín tâm trạng, nhưng bây giờ, cô lại muốn khóc.Không đến trường quân đội, không thể vào quân đội, sau này, sao cô có thể kề vai chiến đấu với anh!"Chú Bạch không đồng ý, anh cũng không đồng ý! Thái Thái, quân đội không như em nghĩ!" Nhan Cảnh Chương nhìn thái độ kiểm điểm của cô gái, giọng nói không khỏi mềm nhũn."Vậy thì thế nào, dựa vào cái gì cuộc đời của em phải cần các người làm chủ!" Nước mắt Bạch Thái đảo quanh vành mắt.Từ lúc còn chưa kết thúc thi đại học, cô luôn thuyết phục ba mẹ để cô ghi danh vào trường quân đội, kết quả cuối cùng đều là thất bại.Cuối cùng, cô lén lút điền nguyện vọng vào trường quân đội, kết quả vẫn là bị phát hiện, cứng rắn đổi thành đại học Kinh Thị.Cô đã khóc, đã ầm ĩ, thậm chí đã bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn bị đưa đến đại học Kinh Thị."Thái Thái! Anh còn có chuyện công việc, em lên lớp thật tốt đi." Nhan Cảnh Chương xoay người, dứt khoát rời đi.Lý Bất Ngôn lập tức tiến lên an ủi cô, bước chân của Đường Tuế Như lại cứng rắn ngừng lại.Xe của chú Diệp!Một giây sau đó, cửa xe mở ra, toàn thân quân trang, Diệp Cô Thâm đẹp trai nứt bầu trời đi ra.Bị ánh mắt chiếu tới trong nháy mắt, động tác của cô ngốc đến bạo phát!Che khuôn mặt nhỏ của mình, cố gắng bịt tai trộm chuông.Đợi lúc cô xấu hổ buông hai tay, vậy mà lại thấy Diệp Cô Thâm đứng chung một chỗ với phụ huynh của Bạch Thái, hình như hai người, quen biết.Khoảng cách hơi xa, không biết Diệp Cô Thâm nói gì, Nhan Cảnh Chương nghiêng đầu nhìn về phía cô.Không phải Diệp Cô Thâm giới thiệu chứ!Nói mình là vị hôn thê của anh?Ma ma meo!Cô do dự không tiến lên, không biết mình có nên đi qua hay không."Nhuyễn Nhuyễn, qua đây." Diệp Cô Thâm gọi cô!Cô bất chấp đi tới, Nhuyễn Nhuyễn cái gì, ở bên ngoài trước mặt người khác, có thể đừng gọi như vậy hay không!Xấu hổ chết người!"Chú Diệp..." Cô gọi một tiếng yếu ớt: "Đã lâu không gặp!"Đột nhiên Diệp Cô Thâm kéo cánh tay nhỏ bé của cô: "Vậy chúng tôi đi trước đây, công việc anh bề bộn, cũng không mời cậu ăn cơm."Đường Tuế Như vẻ mặt mông lung bị Diệp Cô Thâm kéo lên xe jeep, rời đi."Chú Diệp, anh thật sự tức giận rồi? Cũng là vì tối hôm qua em không nhận điện thoại của anh?" Cô thăm dò.Diệp Cô Thâm chuyên tâm lái xe: "Hai ngày nay anh không ở nhà, em cũng không về? Ở đâu?""Phòng nha!!" Không phải cô nói rồi sao?"Nói bậy!"Hà mễ?Giọng nói Diệp Cô Thâm kiên định như thế xảy ra chuyện gì rồi?Sao anh lại biết được?"Tối hôm qua em ở nhà chị họ, trường học bị cúp điện! Anh biết em không có mạng không sống nổi ..." Cô cũng không dối anh, nhưng chuyện cô bị côn đồ đánh, vẫn dối đi!Không biết vì sao, không muốn làm Diệp Cô Thâm lo lắng!"Anh biết không nước, không có không khí, không có thức ăn không sống nổi, lần đầu tiên nghe nói, không có mạng không sống nổi?" Vẻ mặt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, giọng nói không có chút lay động nào, hình như lại đang ẩn nhẫn gì đó.Đường Tuế Như không hiểu sao anh lại tức giận!

"Ngẩng đầu lên, lúc nào anh dạy em đứng như vậy!" Con mắt màu đen của Nhan Cảnh Chương híp lại: "Giọng nói bị em ăn rồi?""Không có?" Bạch Thái lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh: "Anh Nhan, tại sao em không thể đến trường quân đội! Ba mẹ không đồng ý, anh cũng không đồng ý sao?""Không đồng ý! An ổn ở thành phố Kinh lên lớp học đại học! Em cho rằng trường quân đội đơn giản như vậy!" Nhan Cảnh Chương nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng."Em không sợ chịu khổ!" Bạch Thái luôn có thể giấu kín tâm trạng, nhưng bây giờ, cô lại muốn khóc.Không đến trường quân đội, không thể vào quân đội, sau này, sao cô có thể kề vai chiến đấu với anh!"Chú Bạch không đồng ý, anh cũng không đồng ý! Thái Thái, quân đội không như em nghĩ!" Nhan Cảnh Chương nhìn thái độ kiểm điểm của cô gái, giọng nói không khỏi mềm nhũn."Vậy thì thế nào, dựa vào cái gì cuộc đời của em phải cần các người làm chủ!" Nước mắt Bạch Thái đảo quanh vành mắt.Từ lúc còn chưa kết thúc thi đại học, cô luôn thuyết phục ba mẹ để cô ghi danh vào trường quân đội, kết quả cuối cùng đều là thất bại.Cuối cùng, cô lén lút điền nguyện vọng vào trường quân đội, kết quả vẫn là bị phát hiện, cứng rắn đổi thành đại học Kinh Thị.Cô đã khóc, đã ầm ĩ, thậm chí đã bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn bị đưa đến đại học Kinh Thị."Thái Thái! Anh còn có chuyện công việc, em lên lớp thật tốt đi." Nhan Cảnh Chương xoay người, dứt khoát rời đi.Lý Bất Ngôn lập tức tiến lên an ủi cô, bước chân của Đường Tuế Như lại cứng rắn ngừng lại.Xe của chú Diệp!Một giây sau đó, cửa xe mở ra, toàn thân quân trang, Diệp Cô Thâm đẹp trai nứt bầu trời đi ra.Bị ánh mắt chiếu tới trong nháy mắt, động tác của cô ngốc đến bạo phát!Che khuôn mặt nhỏ của mình, cố gắng bịt tai trộm chuông.Đợi lúc cô xấu hổ buông hai tay, vậy mà lại thấy Diệp Cô Thâm đứng chung một chỗ với phụ huynh của Bạch Thái, hình như hai người, quen biết.Khoảng cách hơi xa, không biết Diệp Cô Thâm nói gì, Nhan Cảnh Chương nghiêng đầu nhìn về phía cô.Không phải Diệp Cô Thâm giới thiệu chứ!Nói mình là vị hôn thê của anh?Ma ma meo!Cô do dự không tiến lên, không biết mình có nên đi qua hay không."Nhuyễn Nhuyễn, qua đây." Diệp Cô Thâm gọi cô!Cô bất chấp đi tới, Nhuyễn Nhuyễn cái gì, ở bên ngoài trước mặt người khác, có thể đừng gọi như vậy hay không!Xấu hổ chết người!"Chú Diệp..." Cô gọi một tiếng yếu ớt: "Đã lâu không gặp!"Đột nhiên Diệp Cô Thâm kéo cánh tay nhỏ bé của cô: "Vậy chúng tôi đi trước đây, công việc anh bề bộn, cũng không mời cậu ăn cơm."Đường Tuế Như vẻ mặt mông lung bị Diệp Cô Thâm kéo lên xe jeep, rời đi."Chú Diệp, anh thật sự tức giận rồi? Cũng là vì tối hôm qua em không nhận điện thoại của anh?" Cô thăm dò.Diệp Cô Thâm chuyên tâm lái xe: "Hai ngày nay anh không ở nhà, em cũng không về? Ở đâu?""Phòng nha!!" Không phải cô nói rồi sao?"Nói bậy!"Hà mễ?Giọng nói Diệp Cô Thâm kiên định như thế xảy ra chuyện gì rồi?Sao anh lại biết được?"Tối hôm qua em ở nhà chị họ, trường học bị cúp điện! Anh biết em không có mạng không sống nổi ..." Cô cũng không dối anh, nhưng chuyện cô bị côn đồ đánh, vẫn dối đi!Không biết vì sao, không muốn làm Diệp Cô Thâm lo lắng!"Anh biết không nước, không có không khí, không có thức ăn không sống nổi, lần đầu tiên nghe nói, không có mạng không sống nổi?" Vẻ mặt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, giọng nói không có chút lay động nào, hình như lại đang ẩn nhẫn gì đó.Đường Tuế Như không hiểu sao anh lại tức giận!

Yêu Chiều Cô Vợ NhỏTác giả: Từ Hứa HứaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Nghỉ, nghiêm!”“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.Năm phút sau.“Có người té xỉu!”“Mau đưa vào phòng y tế.”Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”Lập tức bên ngoài truyền… "Ngẩng đầu lên, lúc nào anh dạy em đứng như vậy!" Con mắt màu đen của Nhan Cảnh Chương híp lại: "Giọng nói bị em ăn rồi?""Không có?" Bạch Thái lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh: "Anh Nhan, tại sao em không thể đến trường quân đội! Ba mẹ không đồng ý, anh cũng không đồng ý sao?""Không đồng ý! An ổn ở thành phố Kinh lên lớp học đại học! Em cho rằng trường quân đội đơn giản như vậy!" Nhan Cảnh Chương nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng."Em không sợ chịu khổ!" Bạch Thái luôn có thể giấu kín tâm trạng, nhưng bây giờ, cô lại muốn khóc.Không đến trường quân đội, không thể vào quân đội, sau này, sao cô có thể kề vai chiến đấu với anh!"Chú Bạch không đồng ý, anh cũng không đồng ý! Thái Thái, quân đội không như em nghĩ!" Nhan Cảnh Chương nhìn thái độ kiểm điểm của cô gái, giọng nói không khỏi mềm nhũn."Vậy thì thế nào, dựa vào cái gì cuộc đời của em phải cần các người làm chủ!" Nước mắt Bạch Thái đảo quanh vành mắt.Từ lúc còn chưa kết thúc thi đại học, cô luôn thuyết phục ba mẹ để cô ghi danh vào trường quân đội, kết quả cuối cùng đều là thất bại.Cuối cùng, cô lén lút điền nguyện vọng vào trường quân đội, kết quả vẫn là bị phát hiện, cứng rắn đổi thành đại học Kinh Thị.Cô đã khóc, đã ầm ĩ, thậm chí đã bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn bị đưa đến đại học Kinh Thị."Thái Thái! Anh còn có chuyện công việc, em lên lớp thật tốt đi." Nhan Cảnh Chương xoay người, dứt khoát rời đi.Lý Bất Ngôn lập tức tiến lên an ủi cô, bước chân của Đường Tuế Như lại cứng rắn ngừng lại.Xe của chú Diệp!Một giây sau đó, cửa xe mở ra, toàn thân quân trang, Diệp Cô Thâm đẹp trai nứt bầu trời đi ra.Bị ánh mắt chiếu tới trong nháy mắt, động tác của cô ngốc đến bạo phát!Che khuôn mặt nhỏ của mình, cố gắng bịt tai trộm chuông.Đợi lúc cô xấu hổ buông hai tay, vậy mà lại thấy Diệp Cô Thâm đứng chung một chỗ với phụ huynh của Bạch Thái, hình như hai người, quen biết.Khoảng cách hơi xa, không biết Diệp Cô Thâm nói gì, Nhan Cảnh Chương nghiêng đầu nhìn về phía cô.Không phải Diệp Cô Thâm giới thiệu chứ!Nói mình là vị hôn thê của anh?Ma ma meo!Cô do dự không tiến lên, không biết mình có nên đi qua hay không."Nhuyễn Nhuyễn, qua đây." Diệp Cô Thâm gọi cô!Cô bất chấp đi tới, Nhuyễn Nhuyễn cái gì, ở bên ngoài trước mặt người khác, có thể đừng gọi như vậy hay không!Xấu hổ chết người!"Chú Diệp..." Cô gọi một tiếng yếu ớt: "Đã lâu không gặp!"Đột nhiên Diệp Cô Thâm kéo cánh tay nhỏ bé của cô: "Vậy chúng tôi đi trước đây, công việc anh bề bộn, cũng không mời cậu ăn cơm."Đường Tuế Như vẻ mặt mông lung bị Diệp Cô Thâm kéo lên xe jeep, rời đi."Chú Diệp, anh thật sự tức giận rồi? Cũng là vì tối hôm qua em không nhận điện thoại của anh?" Cô thăm dò.Diệp Cô Thâm chuyên tâm lái xe: "Hai ngày nay anh không ở nhà, em cũng không về? Ở đâu?""Phòng nha!!" Không phải cô nói rồi sao?"Nói bậy!"Hà mễ?Giọng nói Diệp Cô Thâm kiên định như thế xảy ra chuyện gì rồi?Sao anh lại biết được?"Tối hôm qua em ở nhà chị họ, trường học bị cúp điện! Anh biết em không có mạng không sống nổi ..." Cô cũng không dối anh, nhưng chuyện cô bị côn đồ đánh, vẫn dối đi!Không biết vì sao, không muốn làm Diệp Cô Thâm lo lắng!"Anh biết không nước, không có không khí, không có thức ăn không sống nổi, lần đầu tiên nghe nói, không có mạng không sống nổi?" Vẻ mặt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, giọng nói không có chút lay động nào, hình như lại đang ẩn nhẫn gì đó.Đường Tuế Như không hiểu sao anh lại tức giận!

Chương 111: 12 diệp cô thâm anh có ý gì