Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 263: Hơi thở ấm áp

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… “ Cha, có chuyện gấp gì mà kêu con về vây?” Lục Mặc Trầm đi đến trước mặt ông cụ, nhớ năm đó ông cụ cũng cao lớn dũng mạnh, bây giờ tuổi tác lớn rồi thì thấp hơn con trai cả một cái đầu.Ông cụ Lục trầm giọng nói, “ Con ăn trước đi đã.”Lục Mặc Trầm gật đầu, ngồi ở phòng ăn một cách ưu nhã, thàn sắc uể oải đợi bữa ăn được dọn lên bàn ăn.Anh thật sự không khách khí, bữa ăn này một người ăn cả một tiếng.Ông cụ Lục ngồi ở phòng khách đã uống hai ly trà rồi, Lục Mặc Trầm lấy khăn ấm lau tay, sau đó mới từ tư đứng dậy.“ Lên lầu đi.” Ông cụ Lục tâm sự trùng trùng, đi trước.Trong phòng sách trên lầu, Lục Mặc trầm vào sau, bên trong đèn đã bật sáng, trên nghế sofa trong phòng có hai người đang ngồi.Lục Nhu Hi ngước đầu lên, gọi một tiếng cha, nhìn thấy Lục Mặc Trầm, cố gắng cười tươi, “ Em trai, muộn như vậy thật là vất vả cho em quá.”Cố Trạm Vũ tức giận nhìn chăm chăm Lục Mặc Trầm, bộ vest khẽ động, Lục Nhu Hi âm thầm giữ chặt chân của con trai xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta.Cô Trạm Vũ cố gắng kìm ném bản thân lại, lông mày nhíu xuống sắc như dao, giống như chốc nữa thôi sẽ lao đến Lục Mặc Trầm.Người phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị và nụ cười trống rỗng trên môi, hỏi ông cụ Lục , “ Đây là, chuyện gì vậy?”Ông cụ Lục ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế bát tiên, biểu thị ngồi xuống đó.Rồi lại liếc nhìn Cố Trạm Vũ, trong ánh mắt như có một ngọn lửa bốc lên ,” Con đừng có làm càn, ngồi xuống.”Cố Trạm Vũ im lặng ngồi xuống.Ông cụ Lục vuốt một ít tóc bạc của mình, “ Mặc Trầm, con có biết thằng khốn khiếp kia đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu hổ chưa.”“ Ồ?” Lục Mặc Trầm hai chân trùng xuống, tựa vào ghế bình thản nói, “ Xảy ra chuyện gì rồi sao?”“ Chú hai thật lợi hại.” Cố Trạm Vũ cười lạnh lùng.Lục Mặc Trầm chau mày,” Câu này là có ý gì đây?”Cố Trạm Vũ nắm chặt tay nghiến răng, Lục Nhu Hi kiềm con trai lại, gương mặt nở nụ cười, “ Em trai đừng trách nó, tên nhóc này gây ra chuyện nên giờ ai nó cũng không nhìn vừa mắt.”“ Vẫn còn mặt mũi mà nhìn không vừa mắt với mọi người?” Ông cụ Lục la mắng Cố Trạm Vũ, quay đầu qua nhìn Lục Mặc Trầm nói, “ Nó với bạn thân nhất của vợ nó có con với nhau, bây giờ bị lộ ra rồi, tên khốn nạn, làm chuyện xấu không lo chùi tay, cha gọi con đến đây để nói chuyện này, tên nhóc này còn trẻ, chưa hiểu chuyện! Cha đã dạy dỗ nó rồi, bảo nó theo con để học hỏi.”Lục Mặc Trầm cứ thản nhiên cũng không biết là đang cười hay đang khách khí. “ Cha à, cha tin con quá rồi đấy, con có cái gì để cho nó học cơ chứ. Trạm Vũ, trẻ tuổi thì đúng là trẻ tuổi thật.”“ Cho nên mới không thể như con được” Ông cụ Lục lời nói sâu sắc, “Nếu như tên nhóc này sớm được đi theo con học, thì thật tốt quá, bản thân sạch sẽ hơn thì sẽ không làm ra chuyện xấu như ngày hôm nay.”

“ Cha, có chuyện gấp gì mà kêu con về vây?” Lục Mặc Trầm đi đến trước mặt ông cụ, nhớ năm đó ông cụ cũng cao lớn dũng mạnh, bây giờ tuổi tác lớn rồi thì thấp hơn con trai cả một cái đầu.Ông cụ Lục trầm giọng nói, “ Con ăn trước đi đã.”Lục Mặc Trầm gật đầu, ngồi ở phòng ăn một cách ưu nhã, thàn sắc uể oải đợi bữa ăn được dọn lên bàn ăn.Anh thật sự không khách khí, bữa ăn này một người ăn cả một tiếng.Ông cụ Lục ngồi ở phòng khách đã uống hai ly trà rồi, Lục Mặc Trầm lấy khăn ấm lau tay, sau đó mới từ tư đứng dậy.“ Lên lầu đi.” Ông cụ Lục tâm sự trùng trùng, đi trước.Trong phòng sách trên lầu, Lục Mặc trầm vào sau, bên trong đèn đã bật sáng, trên nghế sofa trong phòng có hai người đang ngồi.Lục Nhu Hi ngước đầu lên, gọi một tiếng cha, nhìn thấy Lục Mặc Trầm, cố gắng cười tươi, “ Em trai, muộn như vậy thật là vất vả cho em quá.”Cố Trạm Vũ tức giận nhìn chăm chăm Lục Mặc Trầm, bộ vest khẽ động, Lục Nhu Hi âm thầm giữ chặt chân của con trai xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta.Cô Trạm Vũ cố gắng kìm ném bản thân lại, lông mày nhíu xuống sắc như dao, giống như chốc nữa thôi sẽ lao đến Lục Mặc Trầm.Người phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị và nụ cười trống rỗng trên môi, hỏi ông cụ Lục , “ Đây là, chuyện gì vậy?”Ông cụ Lục ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế bát tiên, biểu thị ngồi xuống đó.Rồi lại liếc nhìn Cố Trạm Vũ, trong ánh mắt như có một ngọn lửa bốc lên ,” Con đừng có làm càn, ngồi xuống.”Cố Trạm Vũ im lặng ngồi xuống.Ông cụ Lục vuốt một ít tóc bạc của mình, “ Mặc Trầm, con có biết thằng khốn khiếp kia đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu hổ chưa.”“ Ồ?” Lục Mặc Trầm hai chân trùng xuống, tựa vào ghế bình thản nói, “ Xảy ra chuyện gì rồi sao?”“ Chú hai thật lợi hại.” Cố Trạm Vũ cười lạnh lùng.Lục Mặc Trầm chau mày,” Câu này là có ý gì đây?”Cố Trạm Vũ nắm chặt tay nghiến răng, Lục Nhu Hi kiềm con trai lại, gương mặt nở nụ cười, “ Em trai đừng trách nó, tên nhóc này gây ra chuyện nên giờ ai nó cũng không nhìn vừa mắt.”“ Vẫn còn mặt mũi mà nhìn không vừa mắt với mọi người?” Ông cụ Lục la mắng Cố Trạm Vũ, quay đầu qua nhìn Lục Mặc Trầm nói, “ Nó với bạn thân nhất của vợ nó có con với nhau, bây giờ bị lộ ra rồi, tên khốn nạn, làm chuyện xấu không lo chùi tay, cha gọi con đến đây để nói chuyện này, tên nhóc này còn trẻ, chưa hiểu chuyện! Cha đã dạy dỗ nó rồi, bảo nó theo con để học hỏi.”Lục Mặc Trầm cứ thản nhiên cũng không biết là đang cười hay đang khách khí. “ Cha à, cha tin con quá rồi đấy, con có cái gì để cho nó học cơ chứ. Trạm Vũ, trẻ tuổi thì đúng là trẻ tuổi thật.”“ Cho nên mới không thể như con được” Ông cụ Lục lời nói sâu sắc, “Nếu như tên nhóc này sớm được đi theo con học, thì thật tốt quá, bản thân sạch sẽ hơn thì sẽ không làm ra chuyện xấu như ngày hôm nay.”

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… “ Cha, có chuyện gấp gì mà kêu con về vây?” Lục Mặc Trầm đi đến trước mặt ông cụ, nhớ năm đó ông cụ cũng cao lớn dũng mạnh, bây giờ tuổi tác lớn rồi thì thấp hơn con trai cả một cái đầu.Ông cụ Lục trầm giọng nói, “ Con ăn trước đi đã.”Lục Mặc Trầm gật đầu, ngồi ở phòng ăn một cách ưu nhã, thàn sắc uể oải đợi bữa ăn được dọn lên bàn ăn.Anh thật sự không khách khí, bữa ăn này một người ăn cả một tiếng.Ông cụ Lục ngồi ở phòng khách đã uống hai ly trà rồi, Lục Mặc Trầm lấy khăn ấm lau tay, sau đó mới từ tư đứng dậy.“ Lên lầu đi.” Ông cụ Lục tâm sự trùng trùng, đi trước.Trong phòng sách trên lầu, Lục Mặc trầm vào sau, bên trong đèn đã bật sáng, trên nghế sofa trong phòng có hai người đang ngồi.Lục Nhu Hi ngước đầu lên, gọi một tiếng cha, nhìn thấy Lục Mặc Trầm, cố gắng cười tươi, “ Em trai, muộn như vậy thật là vất vả cho em quá.”Cố Trạm Vũ tức giận nhìn chăm chăm Lục Mặc Trầm, bộ vest khẽ động, Lục Nhu Hi âm thầm giữ chặt chân của con trai xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta.Cô Trạm Vũ cố gắng kìm ném bản thân lại, lông mày nhíu xuống sắc như dao, giống như chốc nữa thôi sẽ lao đến Lục Mặc Trầm.Người phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị và nụ cười trống rỗng trên môi, hỏi ông cụ Lục , “ Đây là, chuyện gì vậy?”Ông cụ Lục ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế bát tiên, biểu thị ngồi xuống đó.Rồi lại liếc nhìn Cố Trạm Vũ, trong ánh mắt như có một ngọn lửa bốc lên ,” Con đừng có làm càn, ngồi xuống.”Cố Trạm Vũ im lặng ngồi xuống.Ông cụ Lục vuốt một ít tóc bạc của mình, “ Mặc Trầm, con có biết thằng khốn khiếp kia đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu hổ chưa.”“ Ồ?” Lục Mặc Trầm hai chân trùng xuống, tựa vào ghế bình thản nói, “ Xảy ra chuyện gì rồi sao?”“ Chú hai thật lợi hại.” Cố Trạm Vũ cười lạnh lùng.Lục Mặc Trầm chau mày,” Câu này là có ý gì đây?”Cố Trạm Vũ nắm chặt tay nghiến răng, Lục Nhu Hi kiềm con trai lại, gương mặt nở nụ cười, “ Em trai đừng trách nó, tên nhóc này gây ra chuyện nên giờ ai nó cũng không nhìn vừa mắt.”“ Vẫn còn mặt mũi mà nhìn không vừa mắt với mọi người?” Ông cụ Lục la mắng Cố Trạm Vũ, quay đầu qua nhìn Lục Mặc Trầm nói, “ Nó với bạn thân nhất của vợ nó có con với nhau, bây giờ bị lộ ra rồi, tên khốn nạn, làm chuyện xấu không lo chùi tay, cha gọi con đến đây để nói chuyện này, tên nhóc này còn trẻ, chưa hiểu chuyện! Cha đã dạy dỗ nó rồi, bảo nó theo con để học hỏi.”Lục Mặc Trầm cứ thản nhiên cũng không biết là đang cười hay đang khách khí. “ Cha à, cha tin con quá rồi đấy, con có cái gì để cho nó học cơ chứ. Trạm Vũ, trẻ tuổi thì đúng là trẻ tuổi thật.”“ Cho nên mới không thể như con được” Ông cụ Lục lời nói sâu sắc, “Nếu như tên nhóc này sớm được đi theo con học, thì thật tốt quá, bản thân sạch sẽ hơn thì sẽ không làm ra chuyện xấu như ngày hôm nay.”

Chương 263: Hơi thở ấm áp