Một đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh…
Chương 39: Đừng Sợ, Ta Chỉ Là Đùa Giỡn Lưu Manh Thôi (một)!
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… Một ngày ầm ĩ rốt cục cũng trôi qua, Đường Vân Nhiễm kéo thân thể mệt mỏi về tới viện của mình. Một lát sau, ả ta đến sân sau của mình, liền sai nha hoàn đóng cổng sân sau, không cho phép bất cứ nha hoàn nào rời đi.Đường Vân Nhiễm vào trong phòng, tiểu Đào nhi dè dặt đi theo phía sau ả ta. Thật có chút sự tình không phải nha hoàn như nàng muốn tránh là có thể né tránh được. Trong lòng quay cuồng phẫn nộ, Đường Vân Nhiễm mạnh mẽ cầm lấy một bình hoa, hướng trên mặt tiểu Đào nhi ném tới.Đường Vân Nhiễm nổi giận mắng, " Nha hoàn các ngươi đúng là đồ ti tiện, xứng đáng sinh ra cũng chỉ có thể hầu hạ người khác." Ả ta hiện tại nghĩ đến ả Thúy nhi kia, liền thở không ra hơi.Thật sự là một con ả vụng về, ai biểu nàng ta khoe khoang sự giàu có cơ chứ? Nàng ta có bạc thì không biết trước hết phải giấu đi hay sao? Cả một nhà đều trơ mắt nhìn người ta đem chứng cứ phạm tội đi mất.Tiểu Đào nhi muốn né tránh bình hoa kia, nhưng nàng không dám tránh ra. Chỉ có thể quỳ trên mặt đất cả người run lên bần bật.Mà đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Nhũ mẫu Cao mama người bên cạnh Đường Vân Nhiễm co đầu rụt cổ xuất hiện ở cửa, tựa hồ là có chuyện gì phải bẩm báo."Không phải vừa rồi đã nói qua không có chuyện gì thì đừng có tới phiền ta sao?" Lần này Đường Vân Nhiễm lại cầm lên một khối nghiên mực ở trên bàn ném thẳng đến cửa.Nghiên mực lướt vụt qua sát thái dương của Cao mama, lập tức rơi trên mặt đất, Đường Vân Nhiễm gắt gỏng giận dữ hét, "Các ngươi là một đám phế vật! Phế vật!"Cao mama cũng bị dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, bà nơm nớp lo sợ nói, "Đại tiểu thư, tối hôm qua Hạnh nhi trong viện của chúng ta hình như bị sốt cao, lão nô vừa rồi có xem qua, nàng ấy giống như...... Mắc bệnh đậu mùa!"Đường Vân Nhiễm hơi hạ mi, trong tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Khuôn mặt vốn là tràn đầy tức giận nhưng phút chốc lại biến đổi, tiếp đó bật cười tùy tiện, thật sự là ông trời cũng giúp ả.Bệnh đậu mùa ư? Ha hả! Nếu như một thiên kim tiểu thư bị trọng thương nay lại bị bệnh đậu mùa nữa, thì ả tiểu thư đó còn có mệnh để sống sao?Khóe miệng Đường Vân Nhiễm cong lên một nụ cười thỏa mãn, lập tức liền nói với Cao mama: "Việc này trước tiên tuyệt đối đừng để lộ ra. Suốt đêm, đem Hạnh nhi ra ngoài phủ cho ta, tìm thêm mấy người nữa trông coi nàng ta. Nhớ kỹ, không cần tìm đại phu xem bệnh cho nàng ta. Còn có nàng ta dùng qua cái gì đều thu lại cho ta, đến lúc đó sẽ hữu dụng cho ta."Khi Đường Vân Nhiễm ra lệnh cho Cao mama, phong thái kia rất giống như nữ hoàng. Cao mama nào có lá gan dám ngỗ nghịch với ả, chỉ có thể run giọng ưng thuận đáp, sau đó thật cẩn thận mà lui ra.Khi đêm khuya yên tĩnh.Đường Tứ Tứ lại ngủ không được.Nàng dứt khoát đem Thanh nhi cho lui xuống, liền cầm một quyển sách nằm trên giường xem.Chợt, một trận gió đêm thổi mạnh đem cửa sổ mở ra. Đường Tứ Tứ đem quần áo mặc trên người kéo sát lại, suy nghĩ có nên gọi Thanh nhi thức dậy đóng cửa sổ lại hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn không đánh thức Thanh nhi. Cả ngày hôm nay Thanh nhi trước sau đều bận rộn, lúc này đương nhiên là mệt mỏi đến cực điểm, nàng nghĩ thế nên không muốn đánh thức nàng ấy, liền chỉ có thể tự mình chịu đựng.Bị chuyện này làm gián đoạn, Đường Tứ Tứ lại cúi đầu đọc sách nhưng lại không đọc được chữ nào. Nàng đem hai tay chống cằm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào ban ngày.Hôm nay nếu không có Quân Cơ Lạc giúp nàng, nàng có thể đã thất bại thảm hại bởi Đường Vân Nhiễm. Nhưng Quân Cơ Lạc người này thật sự không hề đáng ghét giống như lời đồn đãi, đã thế lại còn rất tuấn tú, chỉ tiếc là một hoạn quan, không thể cưới thê sinh đẻ, thật đúng là phung phí của trời mà."Đang suy nghĩ gì đó?" Đột nhiên một âm thanh gian trá từ đỉnh đầu của nàng truyền đến." Nghĩ về ngươi!" Đường Tứ Tứ buột miệng nói. Chỉ là sau khi nói ra, nàng liền hối hận.Lại ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Quân Cơ Lạc đang đứng trước giường của nàng, nàng ngượng ngùng bối rối, đỏ mặt khẩn trương vì chính mình giải thích nói: "Kỳ thật ta là suy nghĩ về ngươi, nhưng không phải cái loại suy nghĩ kia đâu...... Ách, có nghĩa là không phải suy nghĩ về chuyện nam nữ...... Ách không đúng, ý của ta là không phải loại ý nghĩ về nam nữ thông thường, chỉ là......"Nhưng càng cấp bách để giải thích, đến cuối cùng nàng phát hiện ra nàng càng nói càng mờ ám.Quân Cơ Lạc mím môi cười, nói một câu mang đầy ý tứ hàm xúc, "Ngươi quá non, nên lão trâu già như ta cũng không dám ăn ngươi." Là không dám ăn, mà không phải không thể ăn nha.
Một ngày ầm ĩ rốt cục cũng trôi qua, Đường Vân Nhiễm kéo thân thể mệt mỏi về tới viện của mình. Một lát sau, ả ta đến sân sau của mình, liền sai nha hoàn đóng cổng sân sau, không cho phép bất cứ nha hoàn nào rời đi.
Đường Vân Nhiễm vào trong phòng, tiểu Đào nhi dè dặt đi theo phía sau ả ta. Thật có chút sự tình không phải nha hoàn như nàng muốn tránh là có thể né tránh được. Trong lòng quay cuồng phẫn nộ, Đường Vân Nhiễm mạnh mẽ cầm lấy một bình hoa, hướng trên mặt tiểu Đào nhi ném tới.
Đường Vân Nhiễm nổi giận mắng, " Nha hoàn các ngươi đúng là đồ ti tiện, xứng đáng sinh ra cũng chỉ có thể hầu hạ người khác." Ả ta hiện tại nghĩ đến ả Thúy nhi kia, liền thở không ra hơi.
Thật sự là một con ả vụng về, ai biểu nàng ta khoe khoang sự giàu có cơ chứ? Nàng ta có bạc thì không biết trước hết phải giấu đi hay sao? Cả một nhà đều trơ mắt nhìn người ta đem chứng cứ phạm tội đi mất.
Tiểu Đào nhi muốn né tránh bình hoa kia, nhưng nàng không dám tránh ra. Chỉ có thể quỳ trên mặt đất cả người run lên bần bật.
Mà đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Nhũ mẫu Cao mama người bên cạnh Đường Vân Nhiễm co đầu rụt cổ xuất hiện ở cửa, tựa hồ là có chuyện gì phải bẩm báo.
"Không phải vừa rồi đã nói qua không có chuyện gì thì đừng có tới phiền ta sao?" Lần này Đường Vân Nhiễm lại cầm lên một khối nghiên mực ở trên bàn ném thẳng đến cửa.
Nghiên mực lướt vụt qua sát thái dương của Cao mama, lập tức rơi trên mặt đất, Đường Vân Nhiễm gắt gỏng giận dữ hét, "Các ngươi là một đám phế vật! Phế vật!"
Cao mama cũng bị dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, bà nơm nớp lo sợ nói, "Đại tiểu thư, tối hôm qua Hạnh nhi trong viện của chúng ta hình như bị sốt cao, lão nô vừa rồi có xem qua, nàng ấy giống như...... Mắc bệnh đậu mùa!"
Đường Vân Nhiễm hơi hạ mi, trong tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Khuôn mặt vốn là tràn đầy tức giận nhưng phút chốc lại biến đổi, tiếp đó bật cười tùy tiện, thật sự là ông trời cũng giúp ả.
Bệnh đậu mùa ư? Ha hả! Nếu như một thiên kim tiểu thư bị trọng thương nay lại bị bệnh đậu mùa nữa, thì ả tiểu thư đó còn có mệnh để sống sao?
Khóe miệng Đường Vân Nhiễm cong lên một nụ cười thỏa mãn, lập tức liền nói với Cao mama: "Việc này trước tiên tuyệt đối đừng để lộ ra. Suốt đêm, đem Hạnh nhi ra ngoài phủ cho ta, tìm thêm mấy người nữa trông coi nàng ta. Nhớ kỹ, không cần tìm đại phu xem bệnh cho nàng ta. Còn có nàng ta dùng qua cái gì đều thu lại cho ta, đến lúc đó sẽ hữu dụng cho ta."
Khi Đường Vân Nhiễm ra lệnh cho Cao mama, phong thái kia rất giống như nữ hoàng. Cao mama nào có lá gan dám ngỗ nghịch với ả, chỉ có thể run giọng ưng thuận đáp, sau đó thật cẩn thận mà lui ra.
Khi đêm khuya yên tĩnh.
Đường Tứ Tứ lại ngủ không được.
Nàng dứt khoát đem Thanh nhi cho lui xuống, liền cầm một quyển sách nằm trên giường xem.
Chợt, một trận gió đêm thổi mạnh đem cửa sổ mở ra. Đường Tứ Tứ đem quần áo mặc trên người kéo sát lại, suy nghĩ có nên gọi Thanh nhi thức dậy đóng cửa sổ lại hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn không đánh thức Thanh nhi. Cả ngày hôm nay Thanh nhi trước sau đều bận rộn, lúc này đương nhiên là mệt mỏi đến cực điểm, nàng nghĩ thế nên không muốn đánh thức nàng ấy, liền chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Bị chuyện này làm gián đoạn, Đường Tứ Tứ lại cúi đầu đọc sách nhưng lại không đọc được chữ nào. Nàng đem hai tay chống cằm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào ban ngày.
Hôm nay nếu không có Quân Cơ Lạc giúp nàng, nàng có thể đã thất bại thảm hại bởi Đường Vân Nhiễm. Nhưng Quân Cơ Lạc người này thật sự không hề đáng ghét giống như lời đồn đãi, đã thế lại còn rất tuấn tú, chỉ tiếc là một hoạn quan, không thể cưới thê sinh đẻ, thật đúng là phung phí của trời mà.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Đột nhiên một âm thanh gian trá từ đỉnh đầu của nàng truyền đến.
" Nghĩ về ngươi!" Đường Tứ Tứ buột miệng nói. Chỉ là sau khi nói ra, nàng liền hối hận.
Lại ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Quân Cơ Lạc đang đứng trước giường của nàng, nàng ngượng ngùng bối rối, đỏ mặt khẩn trương vì chính mình giải thích nói: "Kỳ thật ta là suy nghĩ về ngươi, nhưng không phải cái loại suy nghĩ kia đâu...... Ách, có nghĩa là không phải suy nghĩ về chuyện nam nữ...... Ách không đúng, ý của ta là không phải loại ý nghĩ về nam nữ thông thường, chỉ là......"
Nhưng càng cấp bách để giải thích, đến cuối cùng nàng phát hiện ra nàng càng nói càng mờ ám.
Quân Cơ Lạc mím môi cười, nói một câu mang đầy ý tứ hàm xúc, "Ngươi quá non, nên lão trâu già như ta cũng không dám ăn ngươi." Là không dám ăn, mà không phải không thể ăn nha.
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… Một ngày ầm ĩ rốt cục cũng trôi qua, Đường Vân Nhiễm kéo thân thể mệt mỏi về tới viện của mình. Một lát sau, ả ta đến sân sau của mình, liền sai nha hoàn đóng cổng sân sau, không cho phép bất cứ nha hoàn nào rời đi.Đường Vân Nhiễm vào trong phòng, tiểu Đào nhi dè dặt đi theo phía sau ả ta. Thật có chút sự tình không phải nha hoàn như nàng muốn tránh là có thể né tránh được. Trong lòng quay cuồng phẫn nộ, Đường Vân Nhiễm mạnh mẽ cầm lấy một bình hoa, hướng trên mặt tiểu Đào nhi ném tới.Đường Vân Nhiễm nổi giận mắng, " Nha hoàn các ngươi đúng là đồ ti tiện, xứng đáng sinh ra cũng chỉ có thể hầu hạ người khác." Ả ta hiện tại nghĩ đến ả Thúy nhi kia, liền thở không ra hơi.Thật sự là một con ả vụng về, ai biểu nàng ta khoe khoang sự giàu có cơ chứ? Nàng ta có bạc thì không biết trước hết phải giấu đi hay sao? Cả một nhà đều trơ mắt nhìn người ta đem chứng cứ phạm tội đi mất.Tiểu Đào nhi muốn né tránh bình hoa kia, nhưng nàng không dám tránh ra. Chỉ có thể quỳ trên mặt đất cả người run lên bần bật.Mà đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Nhũ mẫu Cao mama người bên cạnh Đường Vân Nhiễm co đầu rụt cổ xuất hiện ở cửa, tựa hồ là có chuyện gì phải bẩm báo."Không phải vừa rồi đã nói qua không có chuyện gì thì đừng có tới phiền ta sao?" Lần này Đường Vân Nhiễm lại cầm lên một khối nghiên mực ở trên bàn ném thẳng đến cửa.Nghiên mực lướt vụt qua sát thái dương của Cao mama, lập tức rơi trên mặt đất, Đường Vân Nhiễm gắt gỏng giận dữ hét, "Các ngươi là một đám phế vật! Phế vật!"Cao mama cũng bị dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, bà nơm nớp lo sợ nói, "Đại tiểu thư, tối hôm qua Hạnh nhi trong viện của chúng ta hình như bị sốt cao, lão nô vừa rồi có xem qua, nàng ấy giống như...... Mắc bệnh đậu mùa!"Đường Vân Nhiễm hơi hạ mi, trong tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Khuôn mặt vốn là tràn đầy tức giận nhưng phút chốc lại biến đổi, tiếp đó bật cười tùy tiện, thật sự là ông trời cũng giúp ả.Bệnh đậu mùa ư? Ha hả! Nếu như một thiên kim tiểu thư bị trọng thương nay lại bị bệnh đậu mùa nữa, thì ả tiểu thư đó còn có mệnh để sống sao?Khóe miệng Đường Vân Nhiễm cong lên một nụ cười thỏa mãn, lập tức liền nói với Cao mama: "Việc này trước tiên tuyệt đối đừng để lộ ra. Suốt đêm, đem Hạnh nhi ra ngoài phủ cho ta, tìm thêm mấy người nữa trông coi nàng ta. Nhớ kỹ, không cần tìm đại phu xem bệnh cho nàng ta. Còn có nàng ta dùng qua cái gì đều thu lại cho ta, đến lúc đó sẽ hữu dụng cho ta."Khi Đường Vân Nhiễm ra lệnh cho Cao mama, phong thái kia rất giống như nữ hoàng. Cao mama nào có lá gan dám ngỗ nghịch với ả, chỉ có thể run giọng ưng thuận đáp, sau đó thật cẩn thận mà lui ra.Khi đêm khuya yên tĩnh.Đường Tứ Tứ lại ngủ không được.Nàng dứt khoát đem Thanh nhi cho lui xuống, liền cầm một quyển sách nằm trên giường xem.Chợt, một trận gió đêm thổi mạnh đem cửa sổ mở ra. Đường Tứ Tứ đem quần áo mặc trên người kéo sát lại, suy nghĩ có nên gọi Thanh nhi thức dậy đóng cửa sổ lại hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn không đánh thức Thanh nhi. Cả ngày hôm nay Thanh nhi trước sau đều bận rộn, lúc này đương nhiên là mệt mỏi đến cực điểm, nàng nghĩ thế nên không muốn đánh thức nàng ấy, liền chỉ có thể tự mình chịu đựng.Bị chuyện này làm gián đoạn, Đường Tứ Tứ lại cúi đầu đọc sách nhưng lại không đọc được chữ nào. Nàng đem hai tay chống cằm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào ban ngày.Hôm nay nếu không có Quân Cơ Lạc giúp nàng, nàng có thể đã thất bại thảm hại bởi Đường Vân Nhiễm. Nhưng Quân Cơ Lạc người này thật sự không hề đáng ghét giống như lời đồn đãi, đã thế lại còn rất tuấn tú, chỉ tiếc là một hoạn quan, không thể cưới thê sinh đẻ, thật đúng là phung phí của trời mà."Đang suy nghĩ gì đó?" Đột nhiên một âm thanh gian trá từ đỉnh đầu của nàng truyền đến." Nghĩ về ngươi!" Đường Tứ Tứ buột miệng nói. Chỉ là sau khi nói ra, nàng liền hối hận.Lại ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Quân Cơ Lạc đang đứng trước giường của nàng, nàng ngượng ngùng bối rối, đỏ mặt khẩn trương vì chính mình giải thích nói: "Kỳ thật ta là suy nghĩ về ngươi, nhưng không phải cái loại suy nghĩ kia đâu...... Ách, có nghĩa là không phải suy nghĩ về chuyện nam nữ...... Ách không đúng, ý của ta là không phải loại ý nghĩ về nam nữ thông thường, chỉ là......"Nhưng càng cấp bách để giải thích, đến cuối cùng nàng phát hiện ra nàng càng nói càng mờ ám.Quân Cơ Lạc mím môi cười, nói một câu mang đầy ý tứ hàm xúc, "Ngươi quá non, nên lão trâu già như ta cũng không dám ăn ngươi." Là không dám ăn, mà không phải không thể ăn nha.