Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 1791: Chương 1789

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Xảy ra chuyện gì thì có thể nói là vì Đường Duy, như vậy đến lúc đó người ta sẽ chỉ cảm thấy Đường Duy là một người gieo họa, lừa gạt một cô gái như Sakahara Sakurako xoay quanh cậu.Nhưng sự thật là vậy sao?Đường Thi nhìn về phía Sakahara Sakurako, nói từng câu từng chữ: “Đứa nhỏ, cô có thể nói cho tôi, Đường Duy đã làm gì mà có thể khiến cô làm đến nước này? Là thẳng bé tẩy não cô sao?”Tẩy não?Sakahara Sakurako phản bác theo bản năng: “Không phải..”“Thắng bé bắt cô làm như vậy sao?”Giọng Sakahara Sakurako trở nên lắp ba lắp bầp: ‘Không phải.Làm gì… Cô ta có chút không dám đối mặt với Đường Thi “Nếu một Đường Duy không xúi giục cô làm chuyện không tốt, hai không, cầm đao gác lên cố bắt buộc cô, như vậy cô, đường đường là cô chủ nhà họ Sakahara! Một người trưởng thành có cuộc sống hoàn toàn độc lập! Tại sao khi làm ra những việc rõ ràng là xuất phát từ ác ý của cô, nhưng lại luôn miệng nói là vì Đường Duy!Lời này quá sắc bén, như con đao đâm xuyên mặt nạn giả dối của Sakahara Sakurako, cô ta chết cứng ở đó, không nói được câu nào, thật lâu sau, mới yếu ớt phản bác: “Nhưng cháu cảm thấy… Năm đó mẹ của Tô Nhan…”“Năm đó, tội của mẹ cô bé đáng chết nghìn lần! Tôi đã trả thù từng chút một, cuối cùng hài cốt mẹ cô bé cũng không còn! Đường Thi tôi sống đến bây giờ đều quang minh lỗi lạc, tôi hận chính là hận, không cần người không liên quan đến ra tay giúp tôi! Mà hôm nay tôi không có một chút hận ý nào với Tô Nhan, bởi vì người đáng chết đã chết, người đáng sống cũng nên sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!”‘Sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!Những lời này thật chấn động khiến Đường Duy ngấn ra, cậu nhớ lại ánh mất của Tô Nhan chưa từng được ánh mặt trời ấm áp chiếu qua, một vùng đen nháy.Cô ấy nên… Sống… Thật khỏe mạnh dưới ánh mặt trời…“Không cần đưa ra lý do mượn cớ nữa, lừa gạt mình là vì muốn tốt cho Đường Duy, Đường Duy không quen cô, cũng không cần cô ra tay giúp! Cô nói cô làm vậy là vì Đường Duy, tôi không nhìn ra cái cô gọi là tình yêu với Đường Duy một chút nào, tôi chỉ thấy ích kỷ, rõ ràng là cô đang lợi dụng Đường Duy!”Là lợi dụng, là không từ thủ đoạn lợi dụng cái danh tình yêu, dường như chỉ muốn lấy danh hiệu tôi yêu anh để được tha thứ…Nhưng Tô Nhan yêu Đường Duy lâu như vậy, quay đầu lại không phải là vẫn chết không được tử tế hay sao.Con ngươi Đường Duy run rẩy, giống như bị lời của Đường Thi làm cho đau nhồi.Rõ ràng là hôm nay tìm mẹ đến để mặt đối mặt với Sakahara Sakurako, nhưng khi nghe Đường Thi nói một phen, Đường Duy cảm thấy, người bị kích.thích lại chính là cậu.“Thì ra mẹ mình vẫn luôn kiên cường nhẫn nhịn như vậy, gánh hết tất cả, rõ ràng mẹ biết oan có đầu nợ có chủ, mà tất cả những điều này không nên để Tô Nhan chịu đựng, cho nên từ nhỏ đã cho phép Tô Nhan xuất hiện trong cuộc.sống của mình Trước đây, cậu và Tô Nhan còn là một đôi đồng tử tay nắm tay trong hôn lễ Trước đây, cậu cũng sẽ kéo cô ấy ra sau lưng bảo vệ cô ấy khỏi đám người bắt nạt cô ấy trong đám cưới, không để cho nam sinh khác dùng ánh mắt đầy đầu mỡ nhìn cô ấy Nhưng cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào, trong mắt Tô Nhan đã không còn ánh sảng nữa….

Xảy ra chuyện gì thì có thể nói là vì Đường Duy, như vậy đến lúc đó người ta sẽ chỉ cảm thấy Đường Duy là một người gieo họa, lừa gạt một cô gái như Sakahara Sakurako xoay quanh cậu.

Nhưng sự thật là vậy sao?

Đường Thi nhìn về phía Sakahara Sakurako, nói từng câu từng chữ: “Đứa nhỏ, cô có thể nói cho tôi, Đường Duy đã làm gì mà có thể khiến cô làm đến nước này? Là thẳng bé tẩy não cô sao?”

Tẩy não?

Sakahara Sakurako phản bác theo bản năng: “Không phải..”

“Thắng bé bắt cô làm như vậy sao?”

Giọng Sakahara Sakurako trở nên lắp ba lắp bầp: ‘Không phải.

Làm gì… Cô ta có chút không dám đối mặt với Đường Thi “Nếu một Đường Duy không xúi giục cô làm chuyện không tốt, hai không, cầm đao gác lên cố bắt buộc cô, như vậy cô, đường đường là cô chủ nhà họ Sakahara! Một người trưởng thành có cuộc sống hoàn toàn độc lập! Tại sao khi làm ra những việc rõ ràng là xuất phát từ ác ý của cô, nhưng lại luôn miệng nói là vì Đường Duy!

Lời này quá sắc bén, như con đao đâm xuyên mặt nạn giả dối của Sakahara Sakurako, cô ta chết cứng ở đó, không nói được câu nào, thật lâu sau, mới yếu ớt phản bác: “Nhưng cháu cảm thấy… Năm đó mẹ của Tô Nhan…”

“Năm đó, tội của mẹ cô bé đáng chết nghìn lần! Tôi đã trả thù từng chút một, cuối cùng hài cốt mẹ cô bé cũng không còn! Đường Thi tôi sống đến bây giờ đều quang minh lỗi lạc, tôi hận chính là hận, không cần người không liên quan đến ra tay giúp tôi! Mà hôm nay tôi không có một chút hận ý nào với Tô Nhan, bởi vì người đáng chết đã chết, người đáng sống cũng nên sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!”

‘Sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!

Những lời này thật chấn động khiến Đường Duy ngấn ra, cậu nhớ lại ánh mất của Tô Nhan chưa từng được ánh mặt trời ấm áp chiếu qua, một vùng đen nháy.

Cô ấy nên… Sống… Thật khỏe mạnh dưới ánh mặt trời…

“Không cần đưa ra lý do mượn cớ nữa, lừa gạt mình là vì muốn tốt cho Đường Duy, Đường Duy không quen cô, cũng không cần cô ra tay giúp! Cô nói cô làm vậy là vì Đường Duy, tôi không nhìn ra cái cô gọi là tình yêu với Đường Duy một chút nào, tôi chỉ thấy ích kỷ, rõ ràng là cô đang lợi dụng Đường Duy!”

Là lợi dụng, là không từ thủ đoạn lợi dụng cái danh tình yêu, dường như chỉ muốn lấy danh hiệu tôi yêu anh để được tha thứ…

Nhưng Tô Nhan yêu Đường Duy lâu như vậy, quay đầu lại không phải là vẫn chết không được tử tế hay sao.

Con ngươi Đường Duy run rẩy, giống như bị lời của Đường Thi làm cho đau nhồi.

Rõ ràng là hôm nay tìm mẹ đến để mặt đối mặt với Sakahara Sakurako, nhưng khi nghe Đường Thi nói một phen, Đường Duy cảm thấy, người bị kích.

thích lại chính là cậu.

“Thì ra mẹ mình vẫn luôn kiên cường nhẫn nhịn như vậy, gánh hết tất cả, rõ ràng mẹ biết oan có đầu nợ có chủ, mà tất cả những điều này không nên để Tô Nhan chịu đựng, cho nên từ nhỏ đã cho phép Tô Nhan xuất hiện trong cuộc.

sống của mình Trước đây, cậu và Tô Nhan còn là một đôi đồng tử tay nắm tay trong hôn lễ Trước đây, cậu cũng sẽ kéo cô ấy ra sau lưng bảo vệ cô ấy khỏi đám người bắt nạt cô ấy trong đám cưới, không để cho nam sinh khác dùng ánh mắt đầy đầu mỡ nhìn cô ấy Nhưng cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào, trong mắt Tô Nhan đã không còn ánh sảng nữa….

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Xảy ra chuyện gì thì có thể nói là vì Đường Duy, như vậy đến lúc đó người ta sẽ chỉ cảm thấy Đường Duy là một người gieo họa, lừa gạt một cô gái như Sakahara Sakurako xoay quanh cậu.Nhưng sự thật là vậy sao?Đường Thi nhìn về phía Sakahara Sakurako, nói từng câu từng chữ: “Đứa nhỏ, cô có thể nói cho tôi, Đường Duy đã làm gì mà có thể khiến cô làm đến nước này? Là thẳng bé tẩy não cô sao?”Tẩy não?Sakahara Sakurako phản bác theo bản năng: “Không phải..”“Thắng bé bắt cô làm như vậy sao?”Giọng Sakahara Sakurako trở nên lắp ba lắp bầp: ‘Không phải.Làm gì… Cô ta có chút không dám đối mặt với Đường Thi “Nếu một Đường Duy không xúi giục cô làm chuyện không tốt, hai không, cầm đao gác lên cố bắt buộc cô, như vậy cô, đường đường là cô chủ nhà họ Sakahara! Một người trưởng thành có cuộc sống hoàn toàn độc lập! Tại sao khi làm ra những việc rõ ràng là xuất phát từ ác ý của cô, nhưng lại luôn miệng nói là vì Đường Duy!Lời này quá sắc bén, như con đao đâm xuyên mặt nạn giả dối của Sakahara Sakurako, cô ta chết cứng ở đó, không nói được câu nào, thật lâu sau, mới yếu ớt phản bác: “Nhưng cháu cảm thấy… Năm đó mẹ của Tô Nhan…”“Năm đó, tội của mẹ cô bé đáng chết nghìn lần! Tôi đã trả thù từng chút một, cuối cùng hài cốt mẹ cô bé cũng không còn! Đường Thi tôi sống đến bây giờ đều quang minh lỗi lạc, tôi hận chính là hận, không cần người không liên quan đến ra tay giúp tôi! Mà hôm nay tôi không có một chút hận ý nào với Tô Nhan, bởi vì người đáng chết đã chết, người đáng sống cũng nên sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!”‘Sống dưới ánh mặt trời một cách thật khỏe mạnh!Những lời này thật chấn động khiến Đường Duy ngấn ra, cậu nhớ lại ánh mất của Tô Nhan chưa từng được ánh mặt trời ấm áp chiếu qua, một vùng đen nháy.Cô ấy nên… Sống… Thật khỏe mạnh dưới ánh mặt trời…“Không cần đưa ra lý do mượn cớ nữa, lừa gạt mình là vì muốn tốt cho Đường Duy, Đường Duy không quen cô, cũng không cần cô ra tay giúp! Cô nói cô làm vậy là vì Đường Duy, tôi không nhìn ra cái cô gọi là tình yêu với Đường Duy một chút nào, tôi chỉ thấy ích kỷ, rõ ràng là cô đang lợi dụng Đường Duy!”Là lợi dụng, là không từ thủ đoạn lợi dụng cái danh tình yêu, dường như chỉ muốn lấy danh hiệu tôi yêu anh để được tha thứ…Nhưng Tô Nhan yêu Đường Duy lâu như vậy, quay đầu lại không phải là vẫn chết không được tử tế hay sao.Con ngươi Đường Duy run rẩy, giống như bị lời của Đường Thi làm cho đau nhồi.Rõ ràng là hôm nay tìm mẹ đến để mặt đối mặt với Sakahara Sakurako, nhưng khi nghe Đường Thi nói một phen, Đường Duy cảm thấy, người bị kích.thích lại chính là cậu.“Thì ra mẹ mình vẫn luôn kiên cường nhẫn nhịn như vậy, gánh hết tất cả, rõ ràng mẹ biết oan có đầu nợ có chủ, mà tất cả những điều này không nên để Tô Nhan chịu đựng, cho nên từ nhỏ đã cho phép Tô Nhan xuất hiện trong cuộc.sống của mình Trước đây, cậu và Tô Nhan còn là một đôi đồng tử tay nắm tay trong hôn lễ Trước đây, cậu cũng sẽ kéo cô ấy ra sau lưng bảo vệ cô ấy khỏi đám người bắt nạt cô ấy trong đám cưới, không để cho nam sinh khác dùng ánh mắt đầy đầu mỡ nhìn cô ấy Nhưng cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào, trong mắt Tô Nhan đã không còn ánh sảng nữa….

Chương 1791: Chương 1789