Tác giả:

Thành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ…

Chương 7: Ngoài tôi ra còn có ai dám lấy em

Cô Vợ Dễ ThươngTác giả: Vạn VạnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ… Sau khi ba người trò chuyện được vài câu thì Hàn Khải Uy đặt ly nước xuống, nói: “Bác trai, bác gái, cũng không còn sớm nữa, không quấy rầy hai bác nghỉ ngơi, cháu xin về trước.”Lưu Mộc Miên lập tức cười híp mắt, nói: “Để Dương nó ra tiễn cháu, khu chung cư chỗ bác buổi tối dễ bị lạc đường.”“Vậy cháu không khách sáo nữa.”Tô Dương Dương âm thầm véo Lưu Mộc Miên một cái, nghiến răng nghiến lợi cầm thẻ phòng đi ra ngoài.Con đường chỗ khu chung cư của bọn họ so với ban ngày mà nói thì có chút phức tạp, người không quen thuộc quả thật đi dễ bị lạc đường.Tô Dương Dương đi đằng sau cách Hàn Khải Uy ba bước chân, thỉnh thoảng mượn ánh đèn đường mà quan sát bóng lưng của Hàn Khải Uy.Cũng không biết ông trời có phải quá ưu ái Hàn Khải Uy hay không mà thậm chí bóng lưng hay cái ót của Hàn Khải Uy nhìn cũng đẹp hơn người khác.Hàn Khải Uy đi đằng trước đột nhiên dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tô Dương Dương.Thân ảnh ngọc thụ lâm phong đứng dưới đèn đường, trong nháy mắt đẹp giống như một bức tranh.Tô Dương Dương nhìn thấy vậy, không tự giác được mà ngừng bước chân.Hàn Khải Uy nhíu mày, nói: “Cô gái, đừng từ chối nữa, gả cho tôi tốt hơn nhiều.”“Lý do?” Tô Dương Dương vừa mới được mẹ mình nói trước đó, giờ lại nghe Hàn Khải Uy nói như vậy, trên gương mặt ngược lại không có quá nhiều biểu cảm kinh ngạc.“Trừ tôi ra, còn có ai dám lấy em!”“Anh cút đi được rồi đấy.”Hàn Khải Uy ngược lại không cút đi mà đi đến bên cạnh Tô Dương Dương.

Sau khi ba người trò chuyện được vài câu thì Hàn Khải Uy đặt ly nước xuống, nói: “Bác trai, bác gái, cũng không còn sớm nữa, không quấy rầy hai bác nghỉ ngơi, cháu xin về trước.”

Lưu Mộc Miên lập tức cười híp mắt, nói: “Để Dương nó ra tiễn cháu, khu chung cư chỗ bác buổi tối dễ bị lạc đường.”

“Vậy cháu không khách sáo nữa.”

Tô Dương Dương âm thầm véo Lưu Mộc Miên một cái, nghiến răng nghiến lợi cầm thẻ phòng đi ra ngoài.

Con đường chỗ khu chung cư của bọn họ so với ban ngày mà nói thì có chút phức tạp, người không quen thuộc quả thật đi dễ bị lạc đường.

Tô Dương Dương đi đằng sau cách Hàn Khải Uy ba bước chân, thỉnh thoảng mượn ánh đèn đường mà quan sát bóng lưng của Hàn Khải Uy.

Cũng không biết ông trời có phải quá ưu ái Hàn Khải Uy hay không mà thậm chí bóng lưng hay cái ót của Hàn Khải Uy nhìn cũng đẹp hơn người khác.

Hàn Khải Uy đi đằng trước đột nhiên dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tô Dương Dương.

Thân ảnh ngọc thụ lâm phong đứng dưới đèn đường, trong nháy mắt đẹp giống như một bức tranh.

Tô Dương Dương nhìn thấy vậy, không tự giác được mà ngừng bước chân.

Hàn Khải Uy nhíu mày, nói: “Cô gái, đừng từ chối nữa, gả cho tôi tốt hơn nhiều.”

“Lý do?” Tô Dương Dương vừa mới được mẹ mình nói trước đó, giờ lại nghe Hàn Khải Uy nói như vậy, trên gương mặt ngược lại không có quá nhiều biểu cảm kinh ngạc.

“Trừ tôi ra, còn có ai dám lấy em!”

“Anh cút đi được rồi đấy.”

Hàn Khải Uy ngược lại không cút đi mà đi đến bên cạnh Tô Dương Dương.

Cô Vợ Dễ ThươngTác giả: Vạn VạnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ… Sau khi ba người trò chuyện được vài câu thì Hàn Khải Uy đặt ly nước xuống, nói: “Bác trai, bác gái, cũng không còn sớm nữa, không quấy rầy hai bác nghỉ ngơi, cháu xin về trước.”Lưu Mộc Miên lập tức cười híp mắt, nói: “Để Dương nó ra tiễn cháu, khu chung cư chỗ bác buổi tối dễ bị lạc đường.”“Vậy cháu không khách sáo nữa.”Tô Dương Dương âm thầm véo Lưu Mộc Miên một cái, nghiến răng nghiến lợi cầm thẻ phòng đi ra ngoài.Con đường chỗ khu chung cư của bọn họ so với ban ngày mà nói thì có chút phức tạp, người không quen thuộc quả thật đi dễ bị lạc đường.Tô Dương Dương đi đằng sau cách Hàn Khải Uy ba bước chân, thỉnh thoảng mượn ánh đèn đường mà quan sát bóng lưng của Hàn Khải Uy.Cũng không biết ông trời có phải quá ưu ái Hàn Khải Uy hay không mà thậm chí bóng lưng hay cái ót của Hàn Khải Uy nhìn cũng đẹp hơn người khác.Hàn Khải Uy đi đằng trước đột nhiên dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tô Dương Dương.Thân ảnh ngọc thụ lâm phong đứng dưới đèn đường, trong nháy mắt đẹp giống như một bức tranh.Tô Dương Dương nhìn thấy vậy, không tự giác được mà ngừng bước chân.Hàn Khải Uy nhíu mày, nói: “Cô gái, đừng từ chối nữa, gả cho tôi tốt hơn nhiều.”“Lý do?” Tô Dương Dương vừa mới được mẹ mình nói trước đó, giờ lại nghe Hàn Khải Uy nói như vậy, trên gương mặt ngược lại không có quá nhiều biểu cảm kinh ngạc.“Trừ tôi ra, còn có ai dám lấy em!”“Anh cút đi được rồi đấy.”Hàn Khải Uy ngược lại không cút đi mà đi đến bên cạnh Tô Dương Dương.

Chương 7: Ngoài tôi ra còn có ai dám lấy em