Tập đoàn SMC. SMC là tập đoàn lớn nhất nước H, một tập đoàn lớn đứng giữa trung tâm thành phố hoa lệ. Cao đúng chuẩn một tòa cao ốc. Buổi sáng sớm, các nhân viên ai nấy đều bận rộn với việc chuẩn bị lễ nhậm chức cho CEO mới của mình thì nghe thông báo '' CEO đến rồi '' nghe vậy tất cả nhân viên chạy vội ra cửa chính xếp hàng ngay ngắn đợi chờ vị CEO mới. Thế nhưng, buổi lễ nhậm chức này lại không được các cổ đông hoàn toàn đồng ý. Vì chưa một ai trong công ty biết đến vóc dáng cũng như thực lực của vị thiếu gia này ra sao. Có một số người không phục lại bảo Tống Hạo Thiên chỉ là một đứa nít ranh mới chỉ 18 tuổi mà lại quản lý cả một tập đoàn SMC danh tiếng làm sao được. Đặc biệt là các nhân viên nữ, luôn cứ thích đem vóc dáng vị giám đốc mới này ra cá cược. Người thì cá chắc giám đốc mới của chúng ta phải đẹp trai lắm. Người lại cá chắc chỉ là một thằng nhóc xấu trai chỉ biết ăn chơi, quậy phá... Tuy vậy, không một ai trong tập đoàn biết Tống Hạo Thiên đã đỗ đại học hàng đầu thế giới…
Chương 72: Ân hận...
Yêu Em! Cứ Để AnhTác giả: Hàn Tử DiTruyện Ngôn TìnhTập đoàn SMC. SMC là tập đoàn lớn nhất nước H, một tập đoàn lớn đứng giữa trung tâm thành phố hoa lệ. Cao đúng chuẩn một tòa cao ốc. Buổi sáng sớm, các nhân viên ai nấy đều bận rộn với việc chuẩn bị lễ nhậm chức cho CEO mới của mình thì nghe thông báo '' CEO đến rồi '' nghe vậy tất cả nhân viên chạy vội ra cửa chính xếp hàng ngay ngắn đợi chờ vị CEO mới. Thế nhưng, buổi lễ nhậm chức này lại không được các cổ đông hoàn toàn đồng ý. Vì chưa một ai trong công ty biết đến vóc dáng cũng như thực lực của vị thiếu gia này ra sao. Có một số người không phục lại bảo Tống Hạo Thiên chỉ là một đứa nít ranh mới chỉ 18 tuổi mà lại quản lý cả một tập đoàn SMC danh tiếng làm sao được. Đặc biệt là các nhân viên nữ, luôn cứ thích đem vóc dáng vị giám đốc mới này ra cá cược. Người thì cá chắc giám đốc mới của chúng ta phải đẹp trai lắm. Người lại cá chắc chỉ là một thằng nhóc xấu trai chỉ biết ăn chơi, quậy phá... Tuy vậy, không một ai trong tập đoàn biết Tống Hạo Thiên đã đỗ đại học hàng đầu thế giới… Tống Hạo Thiên và Kỷ Quân Vương được gọi đến gặp Tống Thiên Vương. Ông vẫn còn giận Hạo Thiên chuyện chuyện hôm trước, nên chỉ hỏi thăm vấn đề công việc với Quân Vương.Sau khi ổn định chuyện công ty, ông bỗng chuyển chủ đề. Tống Thiên Vương nhìn Quân Vương cười nói:‘’ Thật không ngờ chỉ 5 năm trôi qua như cái chớp mắt, từ khi ta cứu con đến bây giờ con đã lớn như thế này. ‘’Quân Vương gượng cười, cậu bằng mặt nhưng lại không hề bằng lòng, cậu nghĩ ‘’ Ông hại gia đình tôi thê thảm như thế lại còn tự nhận mình cứu tôi sao. Nực cười! ‘’Tống Thiên Vương nói thêm:‘’ Ba mẹ con cũng thật là, sao lại tham gia vào cái việc làm ăn bất chính đó để bây giờ khiến con mồ côi tội nghiệp như này.. ‘’Quân Vương nghe xong bỗng trong lòng vô cùng khó chịu, cậu ân hận vô cùng vì 5 năm qua đã nhận một người g**t ch*t cha mẹ mình là ân nhân. Quân Vương cắn chặt răng lại cuối đầu xuống, tay cậu nắm thành quyền. Bây giờ cậu muốn ngay lập tức g**t ch*t ông ta cái người đang giả nhân đứng trước mặt cậu.Nhưng cậu nhìn Hạo Thiên thì trong lòng lại không thể ra tay, cậu thương Hạo Thiên như em ruột của mình, cậu thật sự không nỡ ra tay bởi cậu hiểu được cảm giác không có cha mẹ khổ sở đến mức nào...Nói chuyện xong cả hai người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa một lúc thì Hạo Thiên sực nhớ mình để quên điện thoại bên trong. Cậu nhờ Quân Vương vào lấy vì cậu thật sự không muốn gặp ba mình chút nào.Đứng trước cửa, Quân Vương định đưa tay lên gõ cửa thì vô tình nghe được câu nói của Tống Thiên Vương từ trong vọng ra khe cửa:‘’ Kỷ Quân Vương ngươi đúng là tên ngu ngốc, lại nhận kẻ thù giết cha mẹ mình là ân nhân. Hahaha, ta cứu ngươi năm đó chỉ vì thấy ngươi thông minh có thể lợi dụng ngươi là quân cờ cho con trai ta giành được vị trí người thừa kế Tống gia mà thôi. Thế mà đến giờ ngươi vẫn lao đầu mà giúp cho con trai ta. Hahaha Ngu Ngốc! ‘’Như một tiếng sét, Quân Vương đứng đơ người cậu thật sự không ngờ ông ta lại đáng sợ như thế. Cậu dặn lòng mình lại rồi gõ cửa vào lấy điện thoại, sau khi bước ra cả ngày hôm đó cậu không nói một câu gì nữa.
Tống Hạo Thiên và Kỷ Quân Vương được gọi đến gặp Tống Thiên Vương. Ông vẫn còn giận Hạo Thiên chuyện chuyện hôm trước, nên chỉ hỏi thăm vấn đề công việc với Quân Vương.
Sau khi ổn định chuyện công ty, ông bỗng chuyển chủ đề. Tống Thiên Vương nhìn Quân Vương cười nói:
‘’ Thật không ngờ chỉ 5 năm trôi qua như cái chớp mắt, từ khi ta cứu con đến bây giờ con đã lớn như thế này. ‘’
Quân Vương gượng cười, cậu bằng mặt nhưng lại không hề bằng lòng, cậu nghĩ ‘’ Ông hại gia đình tôi thê thảm như thế lại còn tự nhận mình cứu tôi sao. Nực cười! ‘’
Tống Thiên Vương nói thêm:
‘’ Ba mẹ con cũng thật là, sao lại tham gia vào cái việc làm ăn bất chính đó để bây giờ khiến con mồ côi tội nghiệp như này.. ‘’
Quân Vương nghe xong bỗng trong lòng vô cùng khó chịu, cậu ân hận vô cùng vì 5 năm qua đã nhận một người g**t ch*t cha mẹ mình là ân nhân. Quân Vương cắn chặt răng lại cuối đầu xuống, tay cậu nắm thành quyền. Bây giờ cậu muốn ngay lập tức g**t ch*t ông ta cái người đang giả nhân đứng trước mặt cậu.
Nhưng cậu nhìn Hạo Thiên thì trong lòng lại không thể ra tay, cậu thương Hạo Thiên như em ruột của mình, cậu thật sự không nỡ ra tay bởi cậu hiểu được cảm giác không có cha mẹ khổ sở đến mức nào...
Nói chuyện xong cả hai người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa một lúc thì Hạo Thiên sực nhớ mình để quên điện thoại bên trong. Cậu nhờ Quân Vương vào lấy vì cậu thật sự không muốn gặp ba mình chút nào.
Đứng trước cửa, Quân Vương định đưa tay lên gõ cửa thì vô tình nghe được câu nói của Tống Thiên Vương từ trong vọng ra khe cửa:
‘’ Kỷ Quân Vương ngươi đúng là tên ngu ngốc, lại nhận kẻ thù giết cha mẹ mình là ân nhân. Hahaha, ta cứu ngươi năm đó chỉ vì thấy ngươi thông minh có thể lợi dụng ngươi là quân cờ cho con trai ta giành được vị trí người thừa kế Tống gia mà thôi. Thế mà đến giờ ngươi vẫn lao đầu mà giúp cho con trai ta. Hahaha Ngu Ngốc! ‘’
Như một tiếng sét, Quân Vương đứng đơ người cậu thật sự không ngờ ông ta lại đáng sợ như thế. Cậu dặn lòng mình lại rồi gõ cửa vào lấy điện thoại, sau khi bước ra cả ngày hôm đó cậu không nói một câu gì nữa.
Yêu Em! Cứ Để AnhTác giả: Hàn Tử DiTruyện Ngôn TìnhTập đoàn SMC. SMC là tập đoàn lớn nhất nước H, một tập đoàn lớn đứng giữa trung tâm thành phố hoa lệ. Cao đúng chuẩn một tòa cao ốc. Buổi sáng sớm, các nhân viên ai nấy đều bận rộn với việc chuẩn bị lễ nhậm chức cho CEO mới của mình thì nghe thông báo '' CEO đến rồi '' nghe vậy tất cả nhân viên chạy vội ra cửa chính xếp hàng ngay ngắn đợi chờ vị CEO mới. Thế nhưng, buổi lễ nhậm chức này lại không được các cổ đông hoàn toàn đồng ý. Vì chưa một ai trong công ty biết đến vóc dáng cũng như thực lực của vị thiếu gia này ra sao. Có một số người không phục lại bảo Tống Hạo Thiên chỉ là một đứa nít ranh mới chỉ 18 tuổi mà lại quản lý cả một tập đoàn SMC danh tiếng làm sao được. Đặc biệt là các nhân viên nữ, luôn cứ thích đem vóc dáng vị giám đốc mới này ra cá cược. Người thì cá chắc giám đốc mới của chúng ta phải đẹp trai lắm. Người lại cá chắc chỉ là một thằng nhóc xấu trai chỉ biết ăn chơi, quậy phá... Tuy vậy, không một ai trong tập đoàn biết Tống Hạo Thiên đã đỗ đại học hàng đầu thế giới… Tống Hạo Thiên và Kỷ Quân Vương được gọi đến gặp Tống Thiên Vương. Ông vẫn còn giận Hạo Thiên chuyện chuyện hôm trước, nên chỉ hỏi thăm vấn đề công việc với Quân Vương.Sau khi ổn định chuyện công ty, ông bỗng chuyển chủ đề. Tống Thiên Vương nhìn Quân Vương cười nói:‘’ Thật không ngờ chỉ 5 năm trôi qua như cái chớp mắt, từ khi ta cứu con đến bây giờ con đã lớn như thế này. ‘’Quân Vương gượng cười, cậu bằng mặt nhưng lại không hề bằng lòng, cậu nghĩ ‘’ Ông hại gia đình tôi thê thảm như thế lại còn tự nhận mình cứu tôi sao. Nực cười! ‘’Tống Thiên Vương nói thêm:‘’ Ba mẹ con cũng thật là, sao lại tham gia vào cái việc làm ăn bất chính đó để bây giờ khiến con mồ côi tội nghiệp như này.. ‘’Quân Vương nghe xong bỗng trong lòng vô cùng khó chịu, cậu ân hận vô cùng vì 5 năm qua đã nhận một người g**t ch*t cha mẹ mình là ân nhân. Quân Vương cắn chặt răng lại cuối đầu xuống, tay cậu nắm thành quyền. Bây giờ cậu muốn ngay lập tức g**t ch*t ông ta cái người đang giả nhân đứng trước mặt cậu.Nhưng cậu nhìn Hạo Thiên thì trong lòng lại không thể ra tay, cậu thương Hạo Thiên như em ruột của mình, cậu thật sự không nỡ ra tay bởi cậu hiểu được cảm giác không có cha mẹ khổ sở đến mức nào...Nói chuyện xong cả hai người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa một lúc thì Hạo Thiên sực nhớ mình để quên điện thoại bên trong. Cậu nhờ Quân Vương vào lấy vì cậu thật sự không muốn gặp ba mình chút nào.Đứng trước cửa, Quân Vương định đưa tay lên gõ cửa thì vô tình nghe được câu nói của Tống Thiên Vương từ trong vọng ra khe cửa:‘’ Kỷ Quân Vương ngươi đúng là tên ngu ngốc, lại nhận kẻ thù giết cha mẹ mình là ân nhân. Hahaha, ta cứu ngươi năm đó chỉ vì thấy ngươi thông minh có thể lợi dụng ngươi là quân cờ cho con trai ta giành được vị trí người thừa kế Tống gia mà thôi. Thế mà đến giờ ngươi vẫn lao đầu mà giúp cho con trai ta. Hahaha Ngu Ngốc! ‘’Như một tiếng sét, Quân Vương đứng đơ người cậu thật sự không ngờ ông ta lại đáng sợ như thế. Cậu dặn lòng mình lại rồi gõ cửa vào lấy điện thoại, sau khi bước ra cả ngày hôm đó cậu không nói một câu gì nữa.