Tác giả:

Màn đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của cô gái ở trong phòng Đôi nắt cô ấy nhắm chặt, lông mày hơi cau lại, giống như đang mơ thấy một cơn ác mộng "Không! Ba mẹ!!!" Tiếng r*n r* nỉ non vang lên trong căn phòng nhỏ "Ah Không được" Đột ngột, cô gái thét lên, hai tay bấu víu lấy lồng ngực, nước mắt lăn xuống Trả lại cho ta trả lại cho ta Rồi cô gái đình chỉ giãy giụa, trong căn phòng ấy, cánh tay cô gái nhẹ nhàng buông xuống Sáng hôm sau, tin tức nữ chủ nhân của tập đoàn tài phiệt lớn thứ 10 thế giới qua đời ở nhà riêng trong cơn đột quỵ khiến mọi người bàng hoàng Cô gái ấy còn quá trẻ, chỉ mới 19 tuổi! Đúng vậy, đấy là cô gái mà cha mẹ bị giết trong một cuộc ám sát do chú gì ruột thịt làm ra năm 15 tuổi! Rồi cô gái đó, đem tất cả họ hàng nhăm nhe tập đoàn mình cho vào vòng lao lý khi chỉ mới 17! Và sau 1 ngày tập đoàn Tạ thị được ghi vào top 10 tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới, cô ấy đột quỵ chết đi! Khi di chúc của cô mở ra, mọi người bất ngờ không chỉ vì việc cô mới chỉ 19…

Chương 118: Khoái cảm tới phát điên!

Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!Tác giả: Cá BasaTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của cô gái ở trong phòng Đôi nắt cô ấy nhắm chặt, lông mày hơi cau lại, giống như đang mơ thấy một cơn ác mộng "Không! Ba mẹ!!!" Tiếng r*n r* nỉ non vang lên trong căn phòng nhỏ "Ah Không được" Đột ngột, cô gái thét lên, hai tay bấu víu lấy lồng ngực, nước mắt lăn xuống Trả lại cho ta trả lại cho ta Rồi cô gái đình chỉ giãy giụa, trong căn phòng ấy, cánh tay cô gái nhẹ nhàng buông xuống Sáng hôm sau, tin tức nữ chủ nhân của tập đoàn tài phiệt lớn thứ 10 thế giới qua đời ở nhà riêng trong cơn đột quỵ khiến mọi người bàng hoàng Cô gái ấy còn quá trẻ, chỉ mới 19 tuổi! Đúng vậy, đấy là cô gái mà cha mẹ bị giết trong một cuộc ám sát do chú gì ruột thịt làm ra năm 15 tuổi! Rồi cô gái đó, đem tất cả họ hàng nhăm nhe tập đoàn mình cho vào vòng lao lý khi chỉ mới 17! Và sau 1 ngày tập đoàn Tạ thị được ghi vào top 10 tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới, cô ấy đột quỵ chết đi! Khi di chúc của cô mở ra, mọi người bất ngờ không chỉ vì việc cô mới chỉ 19… Một người phụ nữ, có thể không cần đàn ông, thế nhưng một đứa trẻ sẽ là thứ vô cùng cần thiết Một chỗ dựa tinh thần, như một người để ký thác toàn bộ đức tinMẹ của Cẩm Nhuệ chính là như vậy, bà có lẽ còn không nhớ nổi mặt 12 ông chồng của bà, nhưng mỗi đứa trẻ sinh ra rồi nằm trong lồng ngực, chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà, cho tới khi chúng đủ lớn để bị cướp đi“Thế nhưng không sao, mất đi một đứa, ta liền sẽ nhanh thôi có một đứa khác” Lúc đó mẹ của Cẩm Nhuệ v**t v* bụng bầu với ánh mắt yêu thương, hôn lên mái tóc của cô “Chỉ có như vậy mẫu thân mới có cảm giác như mình đang sống”Nước mắt chậm rãi chảy xuống, bà mỉm cười, v**t v* Cẩm Nhuệ“Không có các con, ta sẽ chết”Không phải là cái chết về thể xác, là nàng sẽ hoàn toàn chết - trống rỗng về linh hồnMẫu Đơn im lặng lắng nghe Cẩm Nhuệ kể lại Nàng biết là Cẩm Nhuệ không phải đang nói với nàng, là đang nhớ về mẫu thân của cô ta ở một thế giới khác, nói chuyện, cũng như một cách để tưởng nhớ lại, để gìn giũ nó, mãi mãi không quên đi người quan trọng kiaThực ra, Mẫu Đơn kì thực cũng không còn nhớ rõ ràng khuôn mặt của 5 tên b**n th** kia Tất cả những gì nàng còn nhớ chính là cảm giác đau đớn xé rách, cùng với kh*** c*m tới muốn phát điên khi bị những hàm răng nănh kia cắn vào da thịtĐó là một sự k*ch th*ch tới từ linh hồn, không hiểu vì sao, nhưng chỉ cần nhớ lại hai chân nàng liền muốn run rẩy Một phần muốn chạy trốn tới một nơi thật xa, một phần lại như thèm khát tới phát điên, muốn được chạm vào, được r*n r* trong đau đớn“Nương! Ngài làm sao vậy!!?” Một tiếng gọi này của Bỉ Ngạn liền thức tỉnh Mẫu Đơn Nàng ngẩn ngơ “Hả?” một tiếng“Người thích món nào a?” Bỉ Ngạn cười tươi giơ lên hai món đồ chơi, một món là một con búp bê lật đật tròn trịa, một món là một chiếc cài tóc dễ thương màu hường phấn cho trẻ em===Chỉ cần like cùng coment sau khi đọc thì chương mới sẽ có tiếp vào 1:00 nha

Một người phụ nữ, có thể không cần đàn ông, thế nhưng một đứa trẻ sẽ là thứ vô cùng cần thiết Một chỗ dựa tinh thần, như một người để ký thác toàn bộ đức tin

Mẹ của Cẩm Nhuệ chính là như vậy, bà có lẽ còn không nhớ nổi mặt 12 ông chồng của bà, nhưng mỗi đứa trẻ sinh ra rồi nằm trong lồng ngực, chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà, cho tới khi chúng đủ lớn để bị cướp đi

“Thế nhưng không sao, mất đi một đứa, ta liền sẽ nhanh thôi có một đứa khác” Lúc đó mẹ của Cẩm Nhuệ v**t v* bụng bầu với ánh mắt yêu thương, hôn lên mái tóc của cô “Chỉ có như vậy mẫu thân mới có cảm giác như mình đang sống”

Nước mắt chậm rãi chảy xuống, bà mỉm cười, v**t v* Cẩm Nhuệ

“Không có các con, ta sẽ chết”

Không phải là cái chết về thể xác, là nàng sẽ hoàn toàn chết - trống rỗng về linh hồn

Mẫu Đơn im lặng lắng nghe Cẩm Nhuệ kể lại Nàng biết là Cẩm Nhuệ không phải đang nói với nàng, là đang nhớ về mẫu thân của cô ta ở một thế giới khác, nói chuyện, cũng như một cách để tưởng nhớ lại, để gìn giũ nó, mãi mãi không quên đi người quan trọng kia

Thực ra, Mẫu Đơn kì thực cũng không còn nhớ rõ ràng khuôn mặt của 5 tên b**n th** kia Tất cả những gì nàng còn nhớ chính là cảm giác đau đớn xé rách, cùng với kh*** c*m tới muốn phát điên khi bị những hàm răng nănh kia cắn vào da thịt

Đó là một sự k*ch th*ch tới từ linh hồn, không hiểu vì sao, nhưng chỉ cần nhớ lại hai chân nàng liền muốn run rẩy Một phần muốn chạy trốn tới một nơi thật xa, một phần lại như thèm khát tới phát điên, muốn được chạm vào, được r*n r* trong đau đớn

“Nương! Ngài làm sao vậy!!?” Một tiếng gọi này của Bỉ Ngạn liền thức tỉnh Mẫu Đơn Nàng ngẩn ngơ “Hả?” một tiếng

“Người thích món nào a?” Bỉ Ngạn cười tươi giơ lên hai món đồ chơi, một món là một con búp bê lật đật tròn trịa, một món là một chiếc cài tóc dễ thương màu hường phấn cho trẻ em

===

Chỉ cần like cùng coment sau khi đọc thì chương mới sẽ có tiếp vào 1:00 nha

Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!Tác giả: Cá BasaTruyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMàn đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của cô gái ở trong phòng Đôi nắt cô ấy nhắm chặt, lông mày hơi cau lại, giống như đang mơ thấy một cơn ác mộng "Không! Ba mẹ!!!" Tiếng r*n r* nỉ non vang lên trong căn phòng nhỏ "Ah Không được" Đột ngột, cô gái thét lên, hai tay bấu víu lấy lồng ngực, nước mắt lăn xuống Trả lại cho ta trả lại cho ta Rồi cô gái đình chỉ giãy giụa, trong căn phòng ấy, cánh tay cô gái nhẹ nhàng buông xuống Sáng hôm sau, tin tức nữ chủ nhân của tập đoàn tài phiệt lớn thứ 10 thế giới qua đời ở nhà riêng trong cơn đột quỵ khiến mọi người bàng hoàng Cô gái ấy còn quá trẻ, chỉ mới 19 tuổi! Đúng vậy, đấy là cô gái mà cha mẹ bị giết trong một cuộc ám sát do chú gì ruột thịt làm ra năm 15 tuổi! Rồi cô gái đó, đem tất cả họ hàng nhăm nhe tập đoàn mình cho vào vòng lao lý khi chỉ mới 17! Và sau 1 ngày tập đoàn Tạ thị được ghi vào top 10 tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới, cô ấy đột quỵ chết đi! Khi di chúc của cô mở ra, mọi người bất ngờ không chỉ vì việc cô mới chỉ 19… Một người phụ nữ, có thể không cần đàn ông, thế nhưng một đứa trẻ sẽ là thứ vô cùng cần thiết Một chỗ dựa tinh thần, như một người để ký thác toàn bộ đức tinMẹ của Cẩm Nhuệ chính là như vậy, bà có lẽ còn không nhớ nổi mặt 12 ông chồng của bà, nhưng mỗi đứa trẻ sinh ra rồi nằm trong lồng ngực, chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà, cho tới khi chúng đủ lớn để bị cướp đi“Thế nhưng không sao, mất đi một đứa, ta liền sẽ nhanh thôi có một đứa khác” Lúc đó mẹ của Cẩm Nhuệ v**t v* bụng bầu với ánh mắt yêu thương, hôn lên mái tóc của cô “Chỉ có như vậy mẫu thân mới có cảm giác như mình đang sống”Nước mắt chậm rãi chảy xuống, bà mỉm cười, v**t v* Cẩm Nhuệ“Không có các con, ta sẽ chết”Không phải là cái chết về thể xác, là nàng sẽ hoàn toàn chết - trống rỗng về linh hồnMẫu Đơn im lặng lắng nghe Cẩm Nhuệ kể lại Nàng biết là Cẩm Nhuệ không phải đang nói với nàng, là đang nhớ về mẫu thân của cô ta ở một thế giới khác, nói chuyện, cũng như một cách để tưởng nhớ lại, để gìn giũ nó, mãi mãi không quên đi người quan trọng kiaThực ra, Mẫu Đơn kì thực cũng không còn nhớ rõ ràng khuôn mặt của 5 tên b**n th** kia Tất cả những gì nàng còn nhớ chính là cảm giác đau đớn xé rách, cùng với kh*** c*m tới muốn phát điên khi bị những hàm răng nănh kia cắn vào da thịtĐó là một sự k*ch th*ch tới từ linh hồn, không hiểu vì sao, nhưng chỉ cần nhớ lại hai chân nàng liền muốn run rẩy Một phần muốn chạy trốn tới một nơi thật xa, một phần lại như thèm khát tới phát điên, muốn được chạm vào, được r*n r* trong đau đớn“Nương! Ngài làm sao vậy!!?” Một tiếng gọi này của Bỉ Ngạn liền thức tỉnh Mẫu Đơn Nàng ngẩn ngơ “Hả?” một tiếng“Người thích món nào a?” Bỉ Ngạn cười tươi giơ lên hai món đồ chơi, một món là một con búp bê lật đật tròn trịa, một món là một chiếc cài tóc dễ thương màu hường phấn cho trẻ em===Chỉ cần like cùng coment sau khi đọc thì chương mới sẽ có tiếp vào 1:00 nha

Chương 118: Khoái cảm tới phát điên!