Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1337: Có muốn mặc giúp anh nữa không?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn tắm xong ôm Tố Tâm đi ra, giúp cô thổi khô mái tóc, bên hông anh bọc một chiếc khăn tắm lớn, trong tay nắm chặt quần áo ở nhà của mình, anh hỏi Tố Tâm: “Có muốn mặc giúp anh nữa hay không!”Tố Tâm vội vã xua tay: “Không được không được!”Vốn là mặc quần áo không cẩn thận thành hai người đều cởi hết, lại không cẩn thận Tố Tâm bị chơi đùa đến mệt mỏi kiệt lực...Hơn nữa tinh lực của người đàn ông này luôn luôn tốt khiến cho cho người ta giận sôi, Tố Tâm cũng không muốn lấy thân thử hiểm.Mặc dù là vừa nãy là Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm tắm rửa, không tiêu tốn chút sức lực nào, nhưng bây giờ hai chân của cô còn bủn rủn!Cả người nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong thân thể giống như còn giữ lại cảm giác hung ác ra vào của Phó Kiến Văn, nếu như bây giờ Đoàn Đoàn trở về, rất có thể cô còn không ôm được Đoàn Đoàn!Khí lực của Tố Tâm thiếu một chút bị Phó Kiến Văn móc rỗng toàn bộ, vẫn nên là lưu lại chút sức lực cuối cùng này để chuẩn bị bữa tối, đợi Đoàn Đoàn trở về!Phó Kiến Văn cười, đổi quần áo ở nhà, thấy Tố Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy mái tóc ra khỏi áo, nghiêng đầu tết thành một cái đuôi sam, lớn chừng cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn được tôn lên càng ngày càng xinh đẹp.Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm đang dùng dây để buộc tóc ở trong gương, hỏi: “Có muốn... Đi xem quà giáng sinh của em hay không!”Tố Tâm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn trong gương, con mắt đều sáng: “còn chưa tới lễ Giáng sinh vẫn có thể xem quà giáng sinh sao!”“Khi ở cùng với em mỗi một ngày đều chính là ngày lễ, lễ vật dĩ nhiên đã chuẩn bị xong, vậy thì hôm nay hay lễ giáng sinh đều giống nhau!” Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, ngữ khí bình thản nói, anh nhìn lướt qua Tố Tâm vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm, làm bộ muốn đi ra ngoài, “nếu như em không xem, anh liền xuống lầu trước!”
Phó Kiến Văn tắm xong ôm Tố Tâm đi ra, giúp cô thổi khô mái tóc, bên hông anh bọc một chiếc khăn tắm lớn, trong tay nắm chặt quần áo ở nhà của mình, anh hỏi Tố Tâm: “Có muốn mặc giúp anh nữa hay không!”
Tố Tâm vội vã xua tay: “Không được không được!”
Vốn là mặc quần áo không cẩn thận thành hai người đều cởi hết, lại không cẩn thận Tố Tâm bị chơi đùa đến mệt mỏi kiệt lực...
Hơn nữa tinh lực của người đàn ông này luôn luôn tốt khiến cho cho người ta giận sôi, Tố Tâm cũng không muốn lấy thân thử hiểm.
Mặc dù là vừa nãy là Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm tắm rửa, không tiêu tốn chút sức lực nào, nhưng bây giờ hai chân của cô còn bủn rủn!
Cả người nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong thân thể giống như còn giữ lại cảm giác hung ác ra vào của Phó Kiến Văn, nếu như bây giờ Đoàn Đoàn trở về, rất có thể cô còn không ôm được Đoàn Đoàn!
Khí lực của Tố Tâm thiếu một chút bị Phó Kiến Văn móc rỗng toàn bộ, vẫn nên là lưu lại chút sức lực cuối cùng này để chuẩn bị bữa tối, đợi Đoàn Đoàn trở về!
Phó Kiến Văn cười, đổi quần áo ở nhà, thấy Tố Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy mái tóc ra khỏi áo, nghiêng đầu tết thành một cái đuôi sam, lớn chừng cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn được tôn lên càng ngày càng xinh đẹp.
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm đang dùng dây để buộc tóc ở trong gương, hỏi: “Có muốn... Đi xem quà giáng sinh của em hay không!”
Tố Tâm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn trong gương, con mắt đều sáng: “còn chưa tới lễ Giáng sinh vẫn có thể xem quà giáng sinh sao!”
“Khi ở cùng với em mỗi một ngày đều chính là ngày lễ, lễ vật dĩ nhiên đã chuẩn bị xong, vậy thì hôm nay hay lễ giáng sinh đều giống nhau!” Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, ngữ khí bình thản nói, anh nhìn lướt qua Tố Tâm vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm, làm bộ muốn đi ra ngoài, “nếu như em không xem, anh liền xuống lầu trước!”
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn tắm xong ôm Tố Tâm đi ra, giúp cô thổi khô mái tóc, bên hông anh bọc một chiếc khăn tắm lớn, trong tay nắm chặt quần áo ở nhà của mình, anh hỏi Tố Tâm: “Có muốn mặc giúp anh nữa hay không!”Tố Tâm vội vã xua tay: “Không được không được!”Vốn là mặc quần áo không cẩn thận thành hai người đều cởi hết, lại không cẩn thận Tố Tâm bị chơi đùa đến mệt mỏi kiệt lực...Hơn nữa tinh lực của người đàn ông này luôn luôn tốt khiến cho cho người ta giận sôi, Tố Tâm cũng không muốn lấy thân thử hiểm.Mặc dù là vừa nãy là Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm tắm rửa, không tiêu tốn chút sức lực nào, nhưng bây giờ hai chân của cô còn bủn rủn!Cả người nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong thân thể giống như còn giữ lại cảm giác hung ác ra vào của Phó Kiến Văn, nếu như bây giờ Đoàn Đoàn trở về, rất có thể cô còn không ôm được Đoàn Đoàn!Khí lực của Tố Tâm thiếu một chút bị Phó Kiến Văn móc rỗng toàn bộ, vẫn nên là lưu lại chút sức lực cuối cùng này để chuẩn bị bữa tối, đợi Đoàn Đoàn trở về!Phó Kiến Văn cười, đổi quần áo ở nhà, thấy Tố Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy mái tóc ra khỏi áo, nghiêng đầu tết thành một cái đuôi sam, lớn chừng cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn được tôn lên càng ngày càng xinh đẹp.Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm đang dùng dây để buộc tóc ở trong gương, hỏi: “Có muốn... Đi xem quà giáng sinh của em hay không!”Tố Tâm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn trong gương, con mắt đều sáng: “còn chưa tới lễ Giáng sinh vẫn có thể xem quà giáng sinh sao!”“Khi ở cùng với em mỗi một ngày đều chính là ngày lễ, lễ vật dĩ nhiên đã chuẩn bị xong, vậy thì hôm nay hay lễ giáng sinh đều giống nhau!” Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, ngữ khí bình thản nói, anh nhìn lướt qua Tố Tâm vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm, làm bộ muốn đi ra ngoài, “nếu như em không xem, anh liền xuống lầu trước!”