Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1360: Không phải tôi làm
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bảo an của Phủ Thiên Loan cưỡi xe điện lại đây, một mực cung kính hỏi: “Phó tiên sinh, Phó phu nhân, cần giúp một tay không!”Tố Tâm luôn luôn ôn hoà với tất cả công nhân viên ở tiểu khu, gương mặt cũng rất bình tĩnh, rất ít khi tức giận: “Bảo vệ của Phủ Thiên Loan thật có ý tứ, chó mèo gì đều thả vào trong tiểu khu!”Quản gia Diệp: “...”Khi nói xong lời này, Tố Tâm chính là nhìn về phía Diệp Tử Kỳ.Nhưng... Bảo vệ cửa cũng cho quản gia Diệp vào rồi, quản gia Diệp luôn cảm thấy mình cũng bị mắng, nhưng vào lúc này ông ta thật sự là không để ý tới cái này, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn qua Phó Kiến Văn: “Tiểu thiếu gia!”Bảo an bị Tố Tâm nói liền nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy mặt mày Phó Kiến Văn lạnh nhạt đứng ở đó, bảo an liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Phó tiên sinh Phó phu nhân! Chúng tôi liền đem những người không có liên quan mời ra khỏi Phủ Thiên Loan!”Nói xong, bảo an chuyển hướng về phía Diệp Tử Kỳ cùng quản gia Diệp: “Hai vị, mời hai vị theo chúng tôi đi ra ngoài!”Lúc này, bởi vì Diệp Tử Kỳ ầm ĩ, đã có hàng xóm đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem náo nhiệt.“Tôi không đi! Hôm nay các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời! Đem chồng tôi trả trở về!” Diệp Tử Kỳ sớm đã không còn cái gì gọi là dáng vẻ của thiên kim tiểu thư nữa rồi, thay vào đó là một bộ người đàn bà chanh chua thẳng giọng ồn ào.“Được, để tôi cho cô một câu trả lời!” Phó Kiến Văn cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi về phía dưới bậc thang, giọng nói trầm thấp kh*** g**, nhưng lại khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, “Chuyện cha cô không phải là con trai của Diệp lão gia... Không phải là ta làm!”Động tác của Phó Kiến Văn không nhanh không chậm, quanh thân lộ ra khí thế tao nhã tôn quý, loại khí chất nảy sinh từ trong xương tuỷ, ép người không thở nổi.
Bảo an của Phủ Thiên Loan cưỡi xe điện lại đây, một mực cung kính hỏi: “Phó tiên sinh, Phó phu nhân, cần giúp một tay không!”
Tố Tâm luôn luôn ôn hoà với tất cả công nhân viên ở tiểu khu, gương mặt cũng rất bình tĩnh, rất ít khi tức giận: “Bảo vệ của Phủ Thiên Loan thật có ý tứ, chó mèo gì đều thả vào trong tiểu khu!”
Quản gia Diệp: “...”
Khi nói xong lời này, Tố Tâm chính là nhìn về phía Diệp Tử Kỳ.
Nhưng... Bảo vệ cửa cũng cho quản gia Diệp vào rồi, quản gia Diệp luôn cảm thấy mình cũng bị mắng, nhưng vào lúc này ông ta thật sự là không để ý tới cái này, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn qua Phó Kiến Văn: “Tiểu thiếu gia!”
Bảo an bị Tố Tâm nói liền nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy mặt mày Phó Kiến Văn lạnh nhạt đứng ở đó, bảo an liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Phó tiên sinh Phó phu nhân! Chúng tôi liền đem những người không có liên quan mời ra khỏi Phủ Thiên Loan!”
Nói xong, bảo an chuyển hướng về phía Diệp Tử Kỳ cùng quản gia Diệp: “Hai vị, mời hai vị theo chúng tôi đi ra ngoài!”
Lúc này, bởi vì Diệp Tử Kỳ ầm ĩ, đã có hàng xóm đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem náo nhiệt.
“Tôi không đi! Hôm nay các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời! Đem chồng tôi trả trở về!” Diệp Tử Kỳ sớm đã không còn cái gì gọi là dáng vẻ của thiên kim tiểu thư nữa rồi, thay vào đó là một bộ người đàn bà chanh chua thẳng giọng ồn ào.
“Được, để tôi cho cô một câu trả lời!” Phó Kiến Văn cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi về phía dưới bậc thang, giọng nói trầm thấp kh*** g**, nhưng lại khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, “Chuyện cha cô không phải là con trai của Diệp lão gia... Không phải là ta làm!”
Động tác của Phó Kiến Văn không nhanh không chậm, quanh thân lộ ra khí thế tao nhã tôn quý, loại khí chất nảy sinh từ trong xương tuỷ, ép người không thở nổi.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bảo an của Phủ Thiên Loan cưỡi xe điện lại đây, một mực cung kính hỏi: “Phó tiên sinh, Phó phu nhân, cần giúp một tay không!”Tố Tâm luôn luôn ôn hoà với tất cả công nhân viên ở tiểu khu, gương mặt cũng rất bình tĩnh, rất ít khi tức giận: “Bảo vệ của Phủ Thiên Loan thật có ý tứ, chó mèo gì đều thả vào trong tiểu khu!”Quản gia Diệp: “...”Khi nói xong lời này, Tố Tâm chính là nhìn về phía Diệp Tử Kỳ.Nhưng... Bảo vệ cửa cũng cho quản gia Diệp vào rồi, quản gia Diệp luôn cảm thấy mình cũng bị mắng, nhưng vào lúc này ông ta thật sự là không để ý tới cái này, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn qua Phó Kiến Văn: “Tiểu thiếu gia!”Bảo an bị Tố Tâm nói liền nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy mặt mày Phó Kiến Văn lạnh nhạt đứng ở đó, bảo an liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi Phó tiên sinh Phó phu nhân! Chúng tôi liền đem những người không có liên quan mời ra khỏi Phủ Thiên Loan!”Nói xong, bảo an chuyển hướng về phía Diệp Tử Kỳ cùng quản gia Diệp: “Hai vị, mời hai vị theo chúng tôi đi ra ngoài!”Lúc này, bởi vì Diệp Tử Kỳ ầm ĩ, đã có hàng xóm đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem náo nhiệt.“Tôi không đi! Hôm nay các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời! Đem chồng tôi trả trở về!” Diệp Tử Kỳ sớm đã không còn cái gì gọi là dáng vẻ của thiên kim tiểu thư nữa rồi, thay vào đó là một bộ người đàn bà chanh chua thẳng giọng ồn ào.“Được, để tôi cho cô một câu trả lời!” Phó Kiến Văn cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi về phía dưới bậc thang, giọng nói trầm thấp kh*** g**, nhưng lại khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, “Chuyện cha cô không phải là con trai của Diệp lão gia... Không phải là ta làm!”Động tác của Phó Kiến Văn không nhanh không chậm, quanh thân lộ ra khí thế tao nhã tôn quý, loại khí chất nảy sinh từ trong xương tuỷ, ép người không thở nổi.