Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 1384: Tuỳ tiện hỏi một chút, không nói là được
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bị cái bụng của chính mình bán đi, mặt Phó Thiên Tứ đỏ lên, nghiêng đầu nhìn về phía tủ giày, một bộ chuyện này rất bình thường và cậu ta không quan tâm cho lắm.Tiểu Lục nhịn cười, cũng không dám nhìn tới Phó Thiên Tứ, sợ tiểu thiếu gia này lại trút giận lên trên người mình.“Có ăn trứng đỏ không! cháo mới vừa rồi còn có một chút!” Giọng nói của Tố Tâm từ phòng bếp truyền đến.Phó Thiên Tứ đỡ tủ giày, lấy ra một đôi dép lê để đổi, sau đó kiêu ngạo mà nói: “trứng đỏ không phải trứng chưa luộc chưa chín tôi không ăn!”Tố Tâm bưng trứng lên bàn, không phải trứng chưa luộc chín mà Phó Thiên Tứ nghĩ.Hai mặt rán chín mọng, không phải Tố Tâm cố ý đối nghịch với Phó Thiên Tứ, trứng luộc lòng đào thật sự không phải là sở trường của Tố Tâm, để Phó Kiến Văn làm còn tạm được.Phó Thiên Tứ không nói gì, cầm lấy đôi đũa lên, gắp trứng cắn một cái, đúng là mùi vị quen thuộc...Cháo cũng là loại cháo thịt nạc quen thuộc, mùi vị cũng tạm được, nấu ở nhiệt độ rất tốt!Phó Thiên Tứ mặc mỏng, đứng ở cửa vào nửa ngày đã lạnh đến nỗi run lập cập, vào lúc này ăn một chút cháo nóng vào bụng, cả người đều ấm lên.Bởi vì không có chủ đích bị bữa sáng cho Phó Thiên Tứ, vào lúc này Tố Tâm chính là có cái gì thì lấy cho Phó Thiên Tứ cái đó, để cho Phó Thiên Tứ ăn.Bánh bao hấp đã ăn hết, chỉ có thể nướng bánh mì cho Phó Thiên Tứ, Tố Tâm để vào trong đĩa sau đó đặt vào trong tay của Phó Thiên Tứ.Phó Thiên Tứ thấy Tố Tâm đang đứng ở bồn rửa chén, cậu ta hỏi một câu: “Phó Kiến Văn đâu rồi!”“Đang thay quần áo ở trên lầu!” Tố Tâm cũng không ngẩng đầu, đem bát đã rửa xong bỏ vào trong ngăn kéo.Phó Thiên Tứ đã ăn xong nhưng thấy mình đem bát cho Tố Tâm rửa thật không tiện, cậu ta ngồi ở chỗ đó dùng đôi đũa đâm đâm mấy mảnh bánh mì lại nướng vô cùng vàng và giòn còn sót lại: “Các người đi Kim Thành làm gì!”Tố Tâm đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ, bốn mắt nhìn nhau, Phó Thiên Tứ không biết là ngại ngùng hay là không bình tĩnh, cậu ta nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, gác lại đôi đũa, mấp máy môi, bĩu môi nói: “Tùy tiện hỏi một chút, không nói là được.”
Bị cái bụng của chính mình bán đi, mặt Phó Thiên Tứ đỏ lên, nghiêng đầu nhìn về phía tủ giày, một bộ chuyện này rất bình thường và cậu ta không quan tâm cho lắm.
Tiểu Lục nhịn cười, cũng không dám nhìn tới Phó Thiên Tứ, sợ tiểu thiếu gia này lại trút giận lên trên người mình.
“Có ăn trứng đỏ không! cháo mới vừa rồi còn có một chút!” Giọng nói của Tố Tâm từ phòng bếp truyền đến.
Phó Thiên Tứ đỡ tủ giày, lấy ra một đôi dép lê để đổi, sau đó kiêu ngạo mà nói: “trứng đỏ không phải trứng chưa luộc chưa chín tôi không ăn!”
Tố Tâm bưng trứng lên bàn, không phải trứng chưa luộc chín mà Phó Thiên Tứ nghĩ.
Hai mặt rán chín mọng, không phải Tố Tâm cố ý đối nghịch với Phó Thiên Tứ, trứng luộc lòng đào thật sự không phải là sở trường của Tố Tâm, để Phó Kiến Văn làm còn tạm được.
Phó Thiên Tứ không nói gì, cầm lấy đôi đũa lên, gắp trứng cắn một cái, đúng là mùi vị quen thuộc...
Cháo cũng là loại cháo thịt nạc quen thuộc, mùi vị cũng tạm được, nấu ở nhiệt độ rất tốt!
Phó Thiên Tứ mặc mỏng, đứng ở cửa vào nửa ngày đã lạnh đến nỗi run lập cập, vào lúc này ăn một chút cháo nóng vào bụng, cả người đều ấm lên.
Bởi vì không có chủ đích bị bữa sáng cho Phó Thiên Tứ, vào lúc này Tố Tâm chính là có cái gì thì lấy cho Phó Thiên Tứ cái đó, để cho Phó Thiên Tứ ăn.
Bánh bao hấp đã ăn hết, chỉ có thể nướng bánh mì cho Phó Thiên Tứ, Tố Tâm để vào trong đĩa sau đó đặt vào trong tay của Phó Thiên Tứ.
Phó Thiên Tứ thấy Tố Tâm đang đứng ở bồn rửa chén, cậu ta hỏi một câu: “Phó Kiến Văn đâu rồi!”
“Đang thay quần áo ở trên lầu!” Tố Tâm cũng không ngẩng đầu, đem bát đã rửa xong bỏ vào trong ngăn kéo.
Phó Thiên Tứ đã ăn xong nhưng thấy mình đem bát cho Tố Tâm rửa thật không tiện, cậu ta ngồi ở chỗ đó dùng đôi đũa đâm đâm mấy mảnh bánh mì lại nướng vô cùng vàng và giòn còn sót lại: “Các người đi Kim Thành làm gì!”
Tố Tâm đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ, bốn mắt nhìn nhau, Phó Thiên Tứ không biết là ngại ngùng hay là không bình tĩnh, cậu ta nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, gác lại đôi đũa, mấp máy môi, bĩu môi nói: “Tùy tiện hỏi một chút, không nói là được.”
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bị cái bụng của chính mình bán đi, mặt Phó Thiên Tứ đỏ lên, nghiêng đầu nhìn về phía tủ giày, một bộ chuyện này rất bình thường và cậu ta không quan tâm cho lắm.Tiểu Lục nhịn cười, cũng không dám nhìn tới Phó Thiên Tứ, sợ tiểu thiếu gia này lại trút giận lên trên người mình.“Có ăn trứng đỏ không! cháo mới vừa rồi còn có một chút!” Giọng nói của Tố Tâm từ phòng bếp truyền đến.Phó Thiên Tứ đỡ tủ giày, lấy ra một đôi dép lê để đổi, sau đó kiêu ngạo mà nói: “trứng đỏ không phải trứng chưa luộc chưa chín tôi không ăn!”Tố Tâm bưng trứng lên bàn, không phải trứng chưa luộc chín mà Phó Thiên Tứ nghĩ.Hai mặt rán chín mọng, không phải Tố Tâm cố ý đối nghịch với Phó Thiên Tứ, trứng luộc lòng đào thật sự không phải là sở trường của Tố Tâm, để Phó Kiến Văn làm còn tạm được.Phó Thiên Tứ không nói gì, cầm lấy đôi đũa lên, gắp trứng cắn một cái, đúng là mùi vị quen thuộc...Cháo cũng là loại cháo thịt nạc quen thuộc, mùi vị cũng tạm được, nấu ở nhiệt độ rất tốt!Phó Thiên Tứ mặc mỏng, đứng ở cửa vào nửa ngày đã lạnh đến nỗi run lập cập, vào lúc này ăn một chút cháo nóng vào bụng, cả người đều ấm lên.Bởi vì không có chủ đích bị bữa sáng cho Phó Thiên Tứ, vào lúc này Tố Tâm chính là có cái gì thì lấy cho Phó Thiên Tứ cái đó, để cho Phó Thiên Tứ ăn.Bánh bao hấp đã ăn hết, chỉ có thể nướng bánh mì cho Phó Thiên Tứ, Tố Tâm để vào trong đĩa sau đó đặt vào trong tay của Phó Thiên Tứ.Phó Thiên Tứ thấy Tố Tâm đang đứng ở bồn rửa chén, cậu ta hỏi một câu: “Phó Kiến Văn đâu rồi!”“Đang thay quần áo ở trên lầu!” Tố Tâm cũng không ngẩng đầu, đem bát đã rửa xong bỏ vào trong ngăn kéo.Phó Thiên Tứ đã ăn xong nhưng thấy mình đem bát cho Tố Tâm rửa thật không tiện, cậu ta ngồi ở chỗ đó dùng đôi đũa đâm đâm mấy mảnh bánh mì lại nướng vô cùng vàng và giòn còn sót lại: “Các người đi Kim Thành làm gì!”Tố Tâm đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ, bốn mắt nhìn nhau, Phó Thiên Tứ không biết là ngại ngùng hay là không bình tĩnh, cậu ta nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, gác lại đôi đũa, mấp máy môi, bĩu môi nói: “Tùy tiện hỏi một chút, không nói là được.”