Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1406: Cười đến là cao hứng

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn thấy tiểu Lục cùng chú Phúc mỗi người ôm một cái rương hành lý đi ra, nhìn vào bên trong...“Kiến Văn, chúng ta chờ một lát nữa hẵng xuất phát, cô bé mà dì Phúc nhờ tới chăm sóc phúc tử cùng trông nhà còn chưa tới! Đợi lát nữa cô bé kia đến chúng ta lại đi...”Phó Kiến Văn gật tiếp nhận rương hành lý trong tay chú Phúc.“Ai ai ai! Để chú làm là được rồi!” Chú Phúc chỉ lo mệt đến Phó Kiến Văn.“Chú cùng Đoàn Đoàn chơi nhiều một chút...”Một tay Phó Kiến Văn nhấc rương hành lý lên, đi tới cửa.Khương Trình Viễn nhìn qua bóng lưng cao ngất của Phó Kiến Văn, cánh môi lúng túng, trong lòng cùng trong miệng đều là một mảnh cay đắng.Chú Phúc nhìn xem bóng lưng của Phó Kiến Văn, ngược lại với Khương Trình Viễn lại là môt bộ không tim không phổi cười đến là cao hứng, hơn nữa còn có loại cảm giác giống như là đứa trẻ nhà mình rất hiếu thuận với trưởng bối.“Khương tiên sinh đừng đứng ở phía ngoài nữa! Chúng ta đi vào trong ngồi!” Chú Phúc mở miệng nói với Khương Trình Viễn.Khương Trình Viễn thấy Phó Kiến Văn biến mất ở cửa lớn, thật lâu không hồn mới trở về xác, thẳng đến khi tiếng cười của Đoàn Đoàn ở trong nhà truyền đến, Khương Trình Viễn mới quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, đi theo chú Phúc cùng nhau vào phòng.Trong phòng, phúc tử dùng cái mũi của mình đặt ở trong bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi, ngây thơ ngốc nghếch bộ dáng lôi kéo người ta cười.“Được rồi được rồi phúc tử!” Dì Phúc khom lưng khẽ v**t v* cái đầu nhỏ của phúc tử, “Biết mày thích Đoàn Đoàn rồi! Biết rồi! Biết rồi... Chúng ta đều biết rồi!”Phúc tử nghe được dì Phúc nói, ngẩng đầu lên, le đầu le lưỡi, muốn vẫy đuôi, ngồi xổm ở trướcmawjt Đoàn Đoàn, một mặt ngốc manh.Một người cô gái mặc áo lông vũ màu trắng, tóc dài tới eo che dù đi tới cửa, vừa muốn đưa tay nhấn chuông cửa, thấy cửa lớn khép hờ cũng không hề khóa, liền khe khẽ đẩy đi vào, tiếng nói êm ái thấp giọng kêu: “Chú Phúc! Dì Phúc!”

Phó Kiến Văn thấy tiểu Lục cùng chú Phúc mỗi người ôm một cái rương hành lý đi ra, nhìn vào bên trong...

“Kiến Văn, chúng ta chờ một lát nữa hẵng xuất phát, cô bé mà dì Phúc nhờ tới chăm sóc phúc tử cùng trông nhà còn chưa tới! Đợi lát nữa cô bé kia đến chúng ta lại đi...”

Phó Kiến Văn gật tiếp nhận rương hành lý trong tay chú Phúc.

“Ai ai ai! Để chú làm là được rồi!” Chú Phúc chỉ lo mệt đến Phó Kiến Văn.

“Chú cùng Đoàn Đoàn chơi nhiều một chút...”

Một tay Phó Kiến Văn nhấc rương hành lý lên, đi tới cửa.

Khương Trình Viễn nhìn qua bóng lưng cao ngất của Phó Kiến Văn, cánh môi lúng túng, trong lòng cùng trong miệng đều là một mảnh cay đắng.

Chú Phúc nhìn xem bóng lưng của Phó Kiến Văn, ngược lại với Khương Trình Viễn lại là môt bộ không tim không phổi cười đến là cao hứng, hơn nữa còn có loại cảm giác giống như là đứa trẻ nhà mình rất hiếu thuận với trưởng bối.

“Khương tiên sinh đừng đứng ở phía ngoài nữa! Chúng ta đi vào trong ngồi!” Chú Phúc mở miệng nói với Khương Trình Viễn.

Khương Trình Viễn thấy Phó Kiến Văn biến mất ở cửa lớn, thật lâu không hồn mới trở về xác, thẳng đến khi tiếng cười của Đoàn Đoàn ở trong nhà truyền đến, Khương Trình Viễn mới quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, đi theo chú Phúc cùng nhau vào phòng.

Trong phòng, phúc tử dùng cái mũi của mình đặt ở trong bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi, ngây thơ ngốc nghếch bộ dáng lôi kéo người ta cười.

“Được rồi được rồi phúc tử!” Dì Phúc khom lưng khẽ v**t v* cái đầu nhỏ của phúc tử, “Biết mày thích Đoàn Đoàn rồi! Biết rồi! Biết rồi... Chúng ta đều biết rồi!”

Phúc tử nghe được dì Phúc nói, ngẩng đầu lên, le đầu le lưỡi, muốn vẫy đuôi, ngồi xổm ở trướcmawjt Đoàn Đoàn, một mặt ngốc manh.

Một người cô gái mặc áo lông vũ màu trắng, tóc dài tới eo che dù đi tới cửa, vừa muốn đưa tay nhấn chuông cửa, thấy cửa lớn khép hờ cũng không hề khóa, liền khe khẽ đẩy đi vào, tiếng nói êm ái thấp giọng kêu: “Chú Phúc! Dì Phúc!”

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn thấy tiểu Lục cùng chú Phúc mỗi người ôm một cái rương hành lý đi ra, nhìn vào bên trong...“Kiến Văn, chúng ta chờ một lát nữa hẵng xuất phát, cô bé mà dì Phúc nhờ tới chăm sóc phúc tử cùng trông nhà còn chưa tới! Đợi lát nữa cô bé kia đến chúng ta lại đi...”Phó Kiến Văn gật tiếp nhận rương hành lý trong tay chú Phúc.“Ai ai ai! Để chú làm là được rồi!” Chú Phúc chỉ lo mệt đến Phó Kiến Văn.“Chú cùng Đoàn Đoàn chơi nhiều một chút...”Một tay Phó Kiến Văn nhấc rương hành lý lên, đi tới cửa.Khương Trình Viễn nhìn qua bóng lưng cao ngất của Phó Kiến Văn, cánh môi lúng túng, trong lòng cùng trong miệng đều là một mảnh cay đắng.Chú Phúc nhìn xem bóng lưng của Phó Kiến Văn, ngược lại với Khương Trình Viễn lại là môt bộ không tim không phổi cười đến là cao hứng, hơn nữa còn có loại cảm giác giống như là đứa trẻ nhà mình rất hiếu thuận với trưởng bối.“Khương tiên sinh đừng đứng ở phía ngoài nữa! Chúng ta đi vào trong ngồi!” Chú Phúc mở miệng nói với Khương Trình Viễn.Khương Trình Viễn thấy Phó Kiến Văn biến mất ở cửa lớn, thật lâu không hồn mới trở về xác, thẳng đến khi tiếng cười của Đoàn Đoàn ở trong nhà truyền đến, Khương Trình Viễn mới quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, đi theo chú Phúc cùng nhau vào phòng.Trong phòng, phúc tử dùng cái mũi của mình đặt ở trong bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi, ngây thơ ngốc nghếch bộ dáng lôi kéo người ta cười.“Được rồi được rồi phúc tử!” Dì Phúc khom lưng khẽ v**t v* cái đầu nhỏ của phúc tử, “Biết mày thích Đoàn Đoàn rồi! Biết rồi! Biết rồi... Chúng ta đều biết rồi!”Phúc tử nghe được dì Phúc nói, ngẩng đầu lên, le đầu le lưỡi, muốn vẫy đuôi, ngồi xổm ở trướcmawjt Đoàn Đoàn, một mặt ngốc manh.Một người cô gái mặc áo lông vũ màu trắng, tóc dài tới eo che dù đi tới cửa, vừa muốn đưa tay nhấn chuông cửa, thấy cửa lớn khép hờ cũng không hề khóa, liền khe khẽ đẩy đi vào, tiếng nói êm ái thấp giọng kêu: “Chú Phúc! Dì Phúc!”

Chương 1406: Cười đến là cao hứng