Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 174
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Uhm, vậy à.” Mộ Cẩm Đình cười, đến bên Hạ Vân Khuynh “Vợ, k bằng chúng ta về ngủ tiếp.”“Ngủ đầu anh, Băng Khuynh k ở trong phòng.” Hạ Vân Khuynh nói với chồng, trong thần sắc mang chút căng thẳng.“Là đi học rồi đúng k.”“Anh là heo à, cũng k xem bây giờ mấy h.”Mộ Cẩm Đình mới nghĩ ra: “Đúng rồi, h mới 6h30, nó đi bằng cách nào? Anh gọi điện hỏi thử.” ANh quay người gọi cho Hạ Băng Khuynh: “Alo, Băng Khuynh, anh rể đây, em đang ở đâu? Uhm, đc, vậy là tốt, anh biết rồi.”Cúp máy, anh nói với Hạ Vân Khuynh:”Đến trường rồi, nói nay có buổi tập sớm, kêu chúng ta đừng lo.”“Sớm vậy đã có buổi tập? K thể, nhất định có chuyện gì.” Hạ Vân Khuynh lo lắng lắc đầu.“COn bé tối qua ăn cơm cũng k đúng lắm, nhìn rất ưu sầu, cơm cũng k ăn đc nhiu, cảm giác như thất tình vậy.” Mộ Cẩm Đình nói, mắt cố ý nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.Mộ Nguyệt Sâm đứng đó, mặt k cảm xúc.“Quên đi, đợi lát đến trường xem nó.” Hạ Vân Khuynh k yên tâm nói.“Cũng tốt, đợi lát anh đi với em, đích thân gặp vẫn tốt hơn.” Mộ Cẩm Đình ôm vai cô: “Vậy bây giờ, chúng ta về phòng trc, người ở trường, em đừng lo nữa.”“Uhm” Hạ Vân Khuynh gật đầu, theo Mộ Cẩm Đình về phòng.Hành lang, chỉ còn Mộ Nguyệt Sâm, anh đi về hướng phòng Hạ Băng Khuynh, ngồi trên giường cô, sờ gối cô, bên trên ướt đẫm.Trưa, chị và anh rể đột nhiên chạy đến trường, mua đồ cho cô ăn, còn hỏi tâm trạng gần đây của cô.Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ, k lẽ bản thân lộ ra tâm trạng v s?Tiết cuối buổi chiều, k có chút tâm lí chuẩn bị, Mộ Nguyệt Sâm dứng ở ngoài lớp học đợi cô.Khiến cho nữ sinh trong lòng căng thẳng nhìn soái ca tuyết sắc bên ngoài.Hạ Băng Khuynh giả bộ k thấy, sau tiết học, cô chậm chạp thu dọn sách vở trên bàn.Anh đứng bên cạnh cô đợi.Thân hình to lớn che đến trc mắt cô 1 mảng tối.Từ lấy cặp từ ghế lên, đôi tay lớn xương cốt rõ ràng đưa ra, cầm lấy cặp cô, lại lấy sách cô, thay cô bỏ vào cặp.Hạ Băng Khuynh k tranh với anh, đứng dậy, đi ra ngoài.Mộ Nguyệt Sâm xách cặp đi ra.Bọn họ 1 trc 1 sau đi đến đường rợp bóng của trường.“Học pháp y có phải cần nhiều tử thi để luyện tập?” Mộ Nguyệt Sâm ở sau bình thản hỏi.Hạ Băng Khuynh k đáp.“Em thích nam hay nữa? Già hay trẻ?” Anh hỏi tiếp.Hạ Băng Khuynh vẫn k trả lời, nhưng bước chân chậm lại chút.“Anh có thể chuẩn bị giúp em, có thể giúp em chuẩn bị phòng thí nghiệm, có thể kêu chuyên gia quyền uy toàn cầu cho em, em muốn làm gì thì làm nấy.”Hạ Băng Khuynh đi trc cuối cùng quay đầu: “ Mộ Nguyệt Sâm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”Mộ Nguyệt Sâm ôm mặt cô: “Anh nói rõ, anh vẫn cực kỳ k thích em chọn nghề pháp y, nhưng, từ h anh tính chấp nhận, dù cho có 1 ngày, cô nữ pháp y xinh đẹp vừa sờ tử thi xong sờ cơ thể anh, ngoài vừa dần dần quen với nó, anh k nghĩ ra cách khác.”- -------- ----------
“Uhm, vậy à.” Mộ Cẩm Đình cười, đến bên Hạ Vân Khuynh “Vợ, k bằng chúng ta về ngủ tiếp.”
“Ngủ đầu anh, Băng Khuynh k ở trong phòng.” Hạ Vân Khuynh nói với chồng, trong thần sắc mang chút căng thẳng.
“Là đi học rồi đúng k.”
“Anh là heo à, cũng k xem bây giờ mấy h.”
Mộ Cẩm Đình mới nghĩ ra: “Đúng rồi, h mới 6h30, nó đi bằng cách nào? Anh gọi điện hỏi thử.” ANh quay người gọi cho Hạ Băng Khuynh: “Alo, Băng Khuynh, anh rể đây, em đang ở đâu? Uhm, đc, vậy là tốt, anh biết rồi.”
Cúp máy, anh nói với Hạ Vân Khuynh:”Đến trường rồi, nói nay có buổi tập sớm, kêu chúng ta đừng lo.”
“Sớm vậy đã có buổi tập? K thể, nhất định có chuyện gì.” Hạ Vân Khuynh lo lắng lắc đầu.
“COn bé tối qua ăn cơm cũng k đúng lắm, nhìn rất ưu sầu, cơm cũng k ăn đc nhiu, cảm giác như thất tình vậy.” Mộ Cẩm Đình nói, mắt cố ý nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm đứng đó, mặt k cảm xúc.
“Quên đi, đợi lát đến trường xem nó.” Hạ Vân Khuynh k yên tâm nói.
“Cũng tốt, đợi lát anh đi với em, đích thân gặp vẫn tốt hơn.” Mộ Cẩm Đình ôm vai cô: “Vậy bây giờ, chúng ta về phòng trc, người ở trường, em đừng lo nữa.”
“Uhm” Hạ Vân Khuynh gật đầu, theo Mộ Cẩm Đình về phòng.
Hành lang, chỉ còn Mộ Nguyệt Sâm, anh đi về hướng phòng Hạ Băng Khuynh, ngồi trên giường cô, sờ gối cô, bên trên ướt đẫm.
Trưa, chị và anh rể đột nhiên chạy đến trường, mua đồ cho cô ăn, còn hỏi tâm trạng gần đây của cô.
Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ, k lẽ bản thân lộ ra tâm trạng v s?
Tiết cuối buổi chiều, k có chút tâm lí chuẩn bị, Mộ Nguyệt Sâm dứng ở ngoài lớp học đợi cô.
Khiến cho nữ sinh trong lòng căng thẳng nhìn soái ca tuyết sắc bên ngoài.
Hạ Băng Khuynh giả bộ k thấy, sau tiết học, cô chậm chạp thu dọn sách vở trên bàn.
Anh đứng bên cạnh cô đợi.
Thân hình to lớn che đến trc mắt cô 1 mảng tối.
Từ lấy cặp từ ghế lên, đôi tay lớn xương cốt rõ ràng đưa ra, cầm lấy cặp cô, lại lấy sách cô, thay cô bỏ vào cặp.
Hạ Băng Khuynh k tranh với anh, đứng dậy, đi ra ngoài.
Mộ Nguyệt Sâm xách cặp đi ra.
Bọn họ 1 trc 1 sau đi đến đường rợp bóng của trường.
“Học pháp y có phải cần nhiều tử thi để luyện tập?” Mộ Nguyệt Sâm ở sau bình thản hỏi.
Hạ Băng Khuynh k đáp.
“Em thích nam hay nữa? Già hay trẻ?” Anh hỏi tiếp.
Hạ Băng Khuynh vẫn k trả lời, nhưng bước chân chậm lại chút.
“Anh có thể chuẩn bị giúp em, có thể giúp em chuẩn bị phòng thí nghiệm, có thể kêu chuyên gia quyền uy toàn cầu cho em, em muốn làm gì thì làm nấy.”
Hạ Băng Khuynh đi trc cuối cùng quay đầu: “ Mộ Nguyệt Sâm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Mộ Nguyệt Sâm ôm mặt cô: “Anh nói rõ, anh vẫn cực kỳ k thích em chọn nghề pháp y, nhưng, từ h anh tính chấp nhận, dù cho có 1 ngày, cô nữ pháp y xinh đẹp vừa sờ tử thi xong sờ cơ thể anh, ngoài vừa dần dần quen với nó, anh k nghĩ ra cách khác.”
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… “Uhm, vậy à.” Mộ Cẩm Đình cười, đến bên Hạ Vân Khuynh “Vợ, k bằng chúng ta về ngủ tiếp.”“Ngủ đầu anh, Băng Khuynh k ở trong phòng.” Hạ Vân Khuynh nói với chồng, trong thần sắc mang chút căng thẳng.“Là đi học rồi đúng k.”“Anh là heo à, cũng k xem bây giờ mấy h.”Mộ Cẩm Đình mới nghĩ ra: “Đúng rồi, h mới 6h30, nó đi bằng cách nào? Anh gọi điện hỏi thử.” ANh quay người gọi cho Hạ Băng Khuynh: “Alo, Băng Khuynh, anh rể đây, em đang ở đâu? Uhm, đc, vậy là tốt, anh biết rồi.”Cúp máy, anh nói với Hạ Vân Khuynh:”Đến trường rồi, nói nay có buổi tập sớm, kêu chúng ta đừng lo.”“Sớm vậy đã có buổi tập? K thể, nhất định có chuyện gì.” Hạ Vân Khuynh lo lắng lắc đầu.“COn bé tối qua ăn cơm cũng k đúng lắm, nhìn rất ưu sầu, cơm cũng k ăn đc nhiu, cảm giác như thất tình vậy.” Mộ Cẩm Đình nói, mắt cố ý nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.Mộ Nguyệt Sâm đứng đó, mặt k cảm xúc.“Quên đi, đợi lát đến trường xem nó.” Hạ Vân Khuynh k yên tâm nói.“Cũng tốt, đợi lát anh đi với em, đích thân gặp vẫn tốt hơn.” Mộ Cẩm Đình ôm vai cô: “Vậy bây giờ, chúng ta về phòng trc, người ở trường, em đừng lo nữa.”“Uhm” Hạ Vân Khuynh gật đầu, theo Mộ Cẩm Đình về phòng.Hành lang, chỉ còn Mộ Nguyệt Sâm, anh đi về hướng phòng Hạ Băng Khuynh, ngồi trên giường cô, sờ gối cô, bên trên ướt đẫm.Trưa, chị và anh rể đột nhiên chạy đến trường, mua đồ cho cô ăn, còn hỏi tâm trạng gần đây của cô.Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ, k lẽ bản thân lộ ra tâm trạng v s?Tiết cuối buổi chiều, k có chút tâm lí chuẩn bị, Mộ Nguyệt Sâm dứng ở ngoài lớp học đợi cô.Khiến cho nữ sinh trong lòng căng thẳng nhìn soái ca tuyết sắc bên ngoài.Hạ Băng Khuynh giả bộ k thấy, sau tiết học, cô chậm chạp thu dọn sách vở trên bàn.Anh đứng bên cạnh cô đợi.Thân hình to lớn che đến trc mắt cô 1 mảng tối.Từ lấy cặp từ ghế lên, đôi tay lớn xương cốt rõ ràng đưa ra, cầm lấy cặp cô, lại lấy sách cô, thay cô bỏ vào cặp.Hạ Băng Khuynh k tranh với anh, đứng dậy, đi ra ngoài.Mộ Nguyệt Sâm xách cặp đi ra.Bọn họ 1 trc 1 sau đi đến đường rợp bóng của trường.“Học pháp y có phải cần nhiều tử thi để luyện tập?” Mộ Nguyệt Sâm ở sau bình thản hỏi.Hạ Băng Khuynh k đáp.“Em thích nam hay nữa? Già hay trẻ?” Anh hỏi tiếp.Hạ Băng Khuynh vẫn k trả lời, nhưng bước chân chậm lại chút.“Anh có thể chuẩn bị giúp em, có thể giúp em chuẩn bị phòng thí nghiệm, có thể kêu chuyên gia quyền uy toàn cầu cho em, em muốn làm gì thì làm nấy.”Hạ Băng Khuynh đi trc cuối cùng quay đầu: “ Mộ Nguyệt Sâm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”Mộ Nguyệt Sâm ôm mặt cô: “Anh nói rõ, anh vẫn cực kỳ k thích em chọn nghề pháp y, nhưng, từ h anh tính chấp nhận, dù cho có 1 ngày, cô nữ pháp y xinh đẹp vừa sờ tử thi xong sờ cơ thể anh, ngoài vừa dần dần quen với nó, anh k nghĩ ra cách khác.”- -------- ----------