Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 300
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Những ng còn lại ngồi xe khác.Trên xe 2 cô gái thân thiết chơi điện thoại, cũng k nói, sợ nói sẽ động đến chuyện gì đó.“Băng Khuynh, rót nước cho anh!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên đột nhiên nói.Hạ Băng Khuynh lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, rót cho anh.“Anh cần nước chanh!” Mộ Nguyệt Bạch cũng nhẹ nhàng kêu 1 tiếng.“Uhm!” Chỉ có đáp, cũng k thể k rót cho anh.Nếu đã v, Hạ Băng Khuynh nghĩ đến Quý Tu, lễ phép hỏi 1 tiếng:”Thầy Quý, thầy cần uống gì?” Quý Tu nhàn nhạt đáp: “Nc là đc!”“Uh, đc” Hạ Băng Khuynh cười, lúc rót nước, lòng suy nghĩ, rót xong rồi, cô lấy nước chanh, dùng chân đá Tiêu Nhân 1 cái, rất tự nhiên nói: “Cô giúp đưa nước cho thầy Quý đi.”“Uhm, đc, đc thôi!” Bình thường Tiêu Nhân hoạt bát hơn bất cứ ai lúc này nửa ngày mới phản ứng, đứng dậy lấy nước.Chỉ nghe Quý Tu ở bên kia nhàn nhạt nói: “K cần làm phiền, cũng k fai rất muốn uống!”Cự tuyệt hiển nhiên, dù là người ngu cỡ nào cũng nghe ra.Hạ Băng Khuynh vừa đưa nước cho Mộ Nguyệt Sâm, nge v, cực kỳ khó xử, đến cô cũng khó xử, đừng nói Tiêu Nhân.Muốn nói gì để k khó xử nữa, nhưng cảm thấy thiếu ngôn từ.Mộ Nguyệt Bạch chủ động lấy nước chanh từ Hạ Băng Khuynh đang đứng bất động, cười với cô thở dài, lắc đầu, trong mắt lộ ra tia đáng thương cùng bi ai, như nói với cô, Tiêu Nhân vì cô oai liệt hy sinh!Hạ Băng Khuynh tức giận trừng anh, muốn xông qua b*p ch*t anh.“Khục---” Mộ Nguyệt Sâm ho 1 tiếng cảnh cáo.Bên đó, Tiêu Nhân lấy nước lên, nghịch ngợm làm mặt quỷ với Quý Tu: “K uống đổ đi, tự em cũng khát, em tự uống!”Cô lấy ly ngồi xuống, vừa uống vừa tiếp tục chơi điện thoại.Xe im lặng như cũ.Khoảng 5h, họ về khu thành thị, thả Quý Tu và Tiêu Nhân ở trg, bọn Hạ Băng Khuynh về Mộ gia.Trên đường, Hạ Băng Khuynh như phòng giặc v phòng Mộ Nguyệt Bạch, nếu anh dám nói lời nhảm nào, cô sẽ liều mạng với anh.Về nhà, vừa đúng h ăn tối.Nghĩ đến lúc ăn cô chủ hỏi chơi có vui k, Hạ Băng Khuynh ở trên xe giả bộ k khỏe.Vừa tới nhà, Mộ Nguyệt Sâm đỡ Hạ Băng Khuynh lên lầu.Giường lớn màu bạc.“Sao đang bình thường làm muốn ói? K lẽ có rồi!” Mộ Nguyệt Sâm hứng thú sờ bụng cô.“Cái đầu anh---” Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy tay anh r:”Mới k nhanh v.”Mộ Nguyệt Sâm híp mắt: “Anh nói Hạ Băng Khuynh, bây h e đang nghi ngờ năng lực của anh?”Anh cúi ng xuống, hít hương thơm trên tóc cô.Hạ Băng Khuynh đỏ mặt, đẩy anh ra: “Ai dám nghi ngờ năng lực của anh!”“K có s” Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy tay cô đánh qua, rút ngắn khoảng cách giữa 2 ng, giọng tà ác: “Nhưng anh cảm thấy vẫn còn tồn tại nghi hoặc cùng bất mãn, như v k đc, nhất định fai chứng minh thật tốt.”“Sắc lang, anh muốn làm gì, em là ng bệnh đó.” Hạ Băng Khuynh xấu hổ từ chối, mặt cười ngọt ngào.“Đâu cần e ra sức, em sợ cái gì!”Giọng vừa dứt, miệng cô bị anh chặn lại, cơ thể cường trán nằm lên giường lớn.
Những ng còn lại ngồi xe khác.
Trên xe 2 cô gái thân thiết chơi điện thoại, cũng k nói, sợ nói sẽ động đến chuyện gì đó.
“Băng Khuynh, rót nước cho anh!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên đột nhiên nói.
Hạ Băng Khuynh lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, rót cho anh.
“Anh cần nước chanh!” Mộ Nguyệt Bạch cũng nhẹ nhàng kêu 1 tiếng.
“Uhm!” Chỉ có đáp, cũng k thể k rót cho anh.
Nếu đã v, Hạ Băng Khuynh nghĩ đến Quý Tu, lễ phép hỏi 1 tiếng:”Thầy Quý, thầy cần uống gì?”
Quý Tu nhàn nhạt đáp: “Nc là đc!”
“Uh, đc” Hạ Băng Khuynh cười, lúc rót nước, lòng suy nghĩ, rót xong rồi, cô lấy nước chanh, dùng chân đá Tiêu Nhân 1 cái, rất tự nhiên nói: “Cô giúp đưa nước cho thầy Quý đi.”
“Uhm, đc, đc thôi!” Bình thường Tiêu Nhân hoạt bát hơn bất cứ ai lúc này nửa ngày mới phản ứng, đứng dậy lấy nước.
Chỉ nghe Quý Tu ở bên kia nhàn nhạt nói: “K cần làm phiền, cũng k fai rất muốn uống!”
Cự tuyệt hiển nhiên, dù là người ngu cỡ nào cũng nghe ra.
Hạ Băng Khuynh vừa đưa nước cho Mộ Nguyệt Sâm, nge v, cực kỳ khó xử, đến cô cũng khó xử, đừng nói Tiêu Nhân.
Muốn nói gì để k khó xử nữa, nhưng cảm thấy thiếu ngôn từ.
Mộ Nguyệt Bạch chủ động lấy nước chanh từ Hạ Băng Khuynh đang đứng bất động, cười với cô thở dài, lắc đầu, trong mắt lộ ra tia đáng thương cùng bi ai, như nói với cô, Tiêu Nhân vì cô oai liệt hy sinh!
Hạ Băng Khuynh tức giận trừng anh, muốn xông qua b*p ch*t anh.
“Khục---” Mộ Nguyệt Sâm ho 1 tiếng cảnh cáo.
Bên đó, Tiêu Nhân lấy nước lên, nghịch ngợm làm mặt quỷ với Quý Tu: “K uống đổ đi, tự em cũng khát, em tự uống!”
Cô lấy ly ngồi xuống, vừa uống vừa tiếp tục chơi điện thoại.
Xe im lặng như cũ.
Khoảng 5h, họ về khu thành thị, thả Quý Tu và Tiêu Nhân ở trg, bọn Hạ Băng Khuynh về Mộ gia.
Trên đường, Hạ Băng Khuynh như phòng giặc v phòng Mộ Nguyệt Bạch, nếu anh dám nói lời nhảm nào, cô sẽ liều mạng với anh.
Về nhà, vừa đúng h ăn tối.
Nghĩ đến lúc ăn cô chủ hỏi chơi có vui k, Hạ Băng Khuynh ở trên xe giả bộ k khỏe.
Vừa tới nhà, Mộ Nguyệt Sâm đỡ Hạ Băng Khuynh lên lầu.
Giường lớn màu bạc.
“Sao đang bình thường làm muốn ói? K lẽ có rồi!” Mộ Nguyệt Sâm hứng thú sờ bụng cô.
“Cái đầu anh---” Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy tay anh r:”Mới k nhanh v.”
Mộ Nguyệt Sâm híp mắt: “Anh nói Hạ Băng Khuynh, bây h e đang nghi ngờ năng lực của anh?”
Anh cúi ng xuống, hít hương thơm trên tóc cô.
Hạ Băng Khuynh đỏ mặt, đẩy anh ra: “Ai dám nghi ngờ năng lực của anh!”
“K có s” Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy tay cô đánh qua, rút ngắn khoảng cách giữa 2 ng, giọng tà ác: “Nhưng anh cảm thấy vẫn còn tồn tại nghi hoặc cùng bất mãn, như v k đc, nhất định fai chứng minh thật tốt.”
“Sắc lang, anh muốn làm gì, em là ng bệnh đó.” Hạ Băng Khuynh xấu hổ từ chối, mặt cười ngọt ngào.
“Đâu cần e ra sức, em sợ cái gì!”
Giọng vừa dứt, miệng cô bị anh chặn lại, cơ thể cường trán nằm lên giường lớn.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Những ng còn lại ngồi xe khác.Trên xe 2 cô gái thân thiết chơi điện thoại, cũng k nói, sợ nói sẽ động đến chuyện gì đó.“Băng Khuynh, rót nước cho anh!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên đột nhiên nói.Hạ Băng Khuynh lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, rót cho anh.“Anh cần nước chanh!” Mộ Nguyệt Bạch cũng nhẹ nhàng kêu 1 tiếng.“Uhm!” Chỉ có đáp, cũng k thể k rót cho anh.Nếu đã v, Hạ Băng Khuynh nghĩ đến Quý Tu, lễ phép hỏi 1 tiếng:”Thầy Quý, thầy cần uống gì?” Quý Tu nhàn nhạt đáp: “Nc là đc!”“Uh, đc” Hạ Băng Khuynh cười, lúc rót nước, lòng suy nghĩ, rót xong rồi, cô lấy nước chanh, dùng chân đá Tiêu Nhân 1 cái, rất tự nhiên nói: “Cô giúp đưa nước cho thầy Quý đi.”“Uhm, đc, đc thôi!” Bình thường Tiêu Nhân hoạt bát hơn bất cứ ai lúc này nửa ngày mới phản ứng, đứng dậy lấy nước.Chỉ nghe Quý Tu ở bên kia nhàn nhạt nói: “K cần làm phiền, cũng k fai rất muốn uống!”Cự tuyệt hiển nhiên, dù là người ngu cỡ nào cũng nghe ra.Hạ Băng Khuynh vừa đưa nước cho Mộ Nguyệt Sâm, nge v, cực kỳ khó xử, đến cô cũng khó xử, đừng nói Tiêu Nhân.Muốn nói gì để k khó xử nữa, nhưng cảm thấy thiếu ngôn từ.Mộ Nguyệt Bạch chủ động lấy nước chanh từ Hạ Băng Khuynh đang đứng bất động, cười với cô thở dài, lắc đầu, trong mắt lộ ra tia đáng thương cùng bi ai, như nói với cô, Tiêu Nhân vì cô oai liệt hy sinh!Hạ Băng Khuynh tức giận trừng anh, muốn xông qua b*p ch*t anh.“Khục---” Mộ Nguyệt Sâm ho 1 tiếng cảnh cáo.Bên đó, Tiêu Nhân lấy nước lên, nghịch ngợm làm mặt quỷ với Quý Tu: “K uống đổ đi, tự em cũng khát, em tự uống!”Cô lấy ly ngồi xuống, vừa uống vừa tiếp tục chơi điện thoại.Xe im lặng như cũ.Khoảng 5h, họ về khu thành thị, thả Quý Tu và Tiêu Nhân ở trg, bọn Hạ Băng Khuynh về Mộ gia.Trên đường, Hạ Băng Khuynh như phòng giặc v phòng Mộ Nguyệt Bạch, nếu anh dám nói lời nhảm nào, cô sẽ liều mạng với anh.Về nhà, vừa đúng h ăn tối.Nghĩ đến lúc ăn cô chủ hỏi chơi có vui k, Hạ Băng Khuynh ở trên xe giả bộ k khỏe.Vừa tới nhà, Mộ Nguyệt Sâm đỡ Hạ Băng Khuynh lên lầu.Giường lớn màu bạc.“Sao đang bình thường làm muốn ói? K lẽ có rồi!” Mộ Nguyệt Sâm hứng thú sờ bụng cô.“Cái đầu anh---” Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy tay anh r:”Mới k nhanh v.”Mộ Nguyệt Sâm híp mắt: “Anh nói Hạ Băng Khuynh, bây h e đang nghi ngờ năng lực của anh?”Anh cúi ng xuống, hít hương thơm trên tóc cô.Hạ Băng Khuynh đỏ mặt, đẩy anh ra: “Ai dám nghi ngờ năng lực của anh!”“K có s” Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy tay cô đánh qua, rút ngắn khoảng cách giữa 2 ng, giọng tà ác: “Nhưng anh cảm thấy vẫn còn tồn tại nghi hoặc cùng bất mãn, như v k đc, nhất định fai chứng minh thật tốt.”“Sắc lang, anh muốn làm gì, em là ng bệnh đó.” Hạ Băng Khuynh xấu hổ từ chối, mặt cười ngọt ngào.“Đâu cần e ra sức, em sợ cái gì!”Giọng vừa dứt, miệng cô bị anh chặn lại, cơ thể cường trán nằm lên giường lớn.