Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 211
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thấy Vương Bác Tâm thua còn cố cãi, Long Ám còn chưa kịp nói thì Vương Bác Tâm lại lên tiếng: "Tiểu dã chủng ngươi nói phương thức tỷ thí đều do chúng ta đặt ra, vậy thì lần này ta muốn sử dụng binh khí nên ta sẽ dùng kiếm. Dã chủng! Vũ khí của ngươi là gì?".Thái khinh bỉ Vương Bác Tâm thể hiện vô cùng rõ ràng với Long Ám, một câu hai câu đều gọi cậu là "dã chủng". Tầm mắt Long Ám không buồn nhìn Vương Bác Tâm nhàn nhạt cất lời: "Biểu ca, thứ nhất xin đừng mở miệng gọi người khác là "dã chủng", dù sao đệ cũng do chính tằng tổ phụ nhận vào Vương phủ. Thứ hai đao kiếm không có mắt, tiểu đệ không muốn làm huynh bị thương, mong huynh suy nghĩ lại.".Vương Bác Tâm mặc kệ lời nói của Long Ám khăng khăng kiên quyết: "Bổn gia vốn không hề nhận tên dã chủng ngươi làm biểu đệ, không cần bắt quàng họ hàng với Vương phủ. Nhanh lấy vũ khí của ngươi ra đây cùng bổn gia đánh lại một trận thống khoái nào. Hay ngươi vốn chỉ biết dùng chiêu thức của tiểu nhân, sợ chết sao?".Long Ám vốn đã nổi sát tâm chỉ khách khí cảnh báo dù biết rằng Vương Bác Tâm chắc chắn sẽ không nghe lọt tai những gì cậu nói. Long Ám đưa bàn tay ban nãy không bị nước trà nóng bắn vào phỏng đến vạt áo trước ngực, từ tốn rút ra một thanh chủy thủ sắc lẹm, lạnh lẽo hệt như cơ thể cậu vậy.Âm thanh Long Ám pha lẫn một tầng sát khí: "Nếu biểu ca đã muốn dùng binh khí, vậy thì đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều trước khi bắt đầu, mỗi người chúng ta nên viết một tờ khế ước sinh tử đi. Đệ không muốn Long ca ca vì đệ mất mạng dưới tay biểu ca mà lạm sát người vô tội của Vương phủ, tương tự lỡ đệ làm biểu ca bị thương thì hy vọng gia quyến của huynh cũng sẽ không tìm đến trên đầu của đệ mà tính sổ."."Nếu các ngươi thật sự tìm Long Ám ta báo thù thì ít nhất phải có bản sự đó trước đã." - Long Ám nghĩ thầm trong bụng vế sau. Vương Bác Tâm cầu còn không được nếu hắn thật sự "lỡ tay" g**t ch*t tên dã chủng này, tên ca ca kia có tìm đến thì hắn cũng có tờ khế ước sinh tử chặn họng Long Tử Nguyệt.Sau khi Long Ám cùng Vương Bác Tâm điểm chỉ lăn tay vào tờ khế ước sinh tử, Vương Bác Tâm lên giọng trưởng bối nói: "Dã chủng, chúng ta ra ngoài kia đánh nhau. Trong này chật chội không thích hợp cho bổn gia hoạt động.". Hai kẻ Vương An Duy, Vương Hoài An vốn muốn tiếng can ngăn lại bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Long Ám nhìn sang, sợ đến độ vội vàng ngậm miệng.
Thấy Vương Bác Tâm thua còn cố cãi, Long Ám còn chưa kịp nói thì Vương Bác Tâm lại lên tiếng: "Tiểu dã chủng ngươi nói phương thức tỷ thí đều do chúng ta đặt ra, vậy thì lần này ta muốn sử dụng binh khí nên ta sẽ dùng kiếm. Dã chủng! Vũ khí của ngươi là gì?".
Thái khinh bỉ Vương Bác Tâm thể hiện vô cùng rõ ràng với Long Ám, một câu hai câu đều gọi cậu là "dã chủng". Tầm mắt Long Ám không buồn nhìn Vương Bác Tâm nhàn nhạt cất lời: "Biểu ca, thứ nhất xin đừng mở miệng gọi người khác là "dã chủng", dù sao đệ cũng do chính tằng tổ phụ nhận vào Vương phủ. Thứ hai đao kiếm không có mắt, tiểu đệ không muốn làm huynh bị thương, mong huynh suy nghĩ lại.".
Vương Bác Tâm mặc kệ lời nói của Long Ám khăng khăng kiên quyết: "Bổn gia vốn không hề nhận tên dã chủng ngươi làm biểu đệ, không cần bắt quàng họ hàng với Vương phủ. Nhanh lấy vũ khí của ngươi ra đây cùng bổn gia đánh lại một trận thống khoái nào. Hay ngươi vốn chỉ biết dùng chiêu thức của tiểu nhân, sợ chết sao?".
Long Ám vốn đã nổi sát tâm chỉ khách khí cảnh báo dù biết rằng Vương Bác Tâm chắc chắn sẽ không nghe lọt tai những gì cậu nói. Long Ám đưa bàn tay ban nãy không bị nước trà nóng bắn vào phỏng đến vạt áo trước ngực, từ tốn rút ra một thanh chủy thủ sắc lẹm, lạnh lẽo hệt như cơ thể cậu vậy.
Âm thanh Long Ám pha lẫn một tầng sát khí: "Nếu biểu ca đã muốn dùng binh khí, vậy thì đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều trước khi bắt đầu, mỗi người chúng ta nên viết một tờ khế ước sinh tử đi. Đệ không muốn Long ca ca vì đệ mất mạng dưới tay biểu ca mà lạm sát người vô tội của Vương phủ, tương tự lỡ đệ làm biểu ca bị thương thì hy vọng gia quyến của huynh cũng sẽ không tìm đến trên đầu của đệ mà tính sổ.".
"Nếu các ngươi thật sự tìm Long Ám ta báo thù thì ít nhất phải có bản sự đó trước đã." - Long Ám nghĩ thầm trong bụng vế sau. Vương Bác Tâm cầu còn không được nếu hắn thật sự "lỡ tay" g**t ch*t tên dã chủng này, tên ca ca kia có tìm đến thì hắn cũng có tờ khế ước sinh tử chặn họng Long Tử Nguyệt.
Sau khi Long Ám cùng Vương Bác Tâm điểm chỉ lăn tay vào tờ khế ước sinh tử, Vương Bác Tâm lên giọng trưởng bối nói: "Dã chủng, chúng ta ra ngoài kia đánh nhau. Trong này chật chội không thích hợp cho bổn gia hoạt động.". Hai kẻ Vương An Duy, Vương Hoài An vốn muốn tiếng can ngăn lại bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Long Ám nhìn sang, sợ đến độ vội vàng ngậm miệng.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thấy Vương Bác Tâm thua còn cố cãi, Long Ám còn chưa kịp nói thì Vương Bác Tâm lại lên tiếng: "Tiểu dã chủng ngươi nói phương thức tỷ thí đều do chúng ta đặt ra, vậy thì lần này ta muốn sử dụng binh khí nên ta sẽ dùng kiếm. Dã chủng! Vũ khí của ngươi là gì?".Thái khinh bỉ Vương Bác Tâm thể hiện vô cùng rõ ràng với Long Ám, một câu hai câu đều gọi cậu là "dã chủng". Tầm mắt Long Ám không buồn nhìn Vương Bác Tâm nhàn nhạt cất lời: "Biểu ca, thứ nhất xin đừng mở miệng gọi người khác là "dã chủng", dù sao đệ cũng do chính tằng tổ phụ nhận vào Vương phủ. Thứ hai đao kiếm không có mắt, tiểu đệ không muốn làm huynh bị thương, mong huynh suy nghĩ lại.".Vương Bác Tâm mặc kệ lời nói của Long Ám khăng khăng kiên quyết: "Bổn gia vốn không hề nhận tên dã chủng ngươi làm biểu đệ, không cần bắt quàng họ hàng với Vương phủ. Nhanh lấy vũ khí của ngươi ra đây cùng bổn gia đánh lại một trận thống khoái nào. Hay ngươi vốn chỉ biết dùng chiêu thức của tiểu nhân, sợ chết sao?".Long Ám vốn đã nổi sát tâm chỉ khách khí cảnh báo dù biết rằng Vương Bác Tâm chắc chắn sẽ không nghe lọt tai những gì cậu nói. Long Ám đưa bàn tay ban nãy không bị nước trà nóng bắn vào phỏng đến vạt áo trước ngực, từ tốn rút ra một thanh chủy thủ sắc lẹm, lạnh lẽo hệt như cơ thể cậu vậy.Âm thanh Long Ám pha lẫn một tầng sát khí: "Nếu biểu ca đã muốn dùng binh khí, vậy thì đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều trước khi bắt đầu, mỗi người chúng ta nên viết một tờ khế ước sinh tử đi. Đệ không muốn Long ca ca vì đệ mất mạng dưới tay biểu ca mà lạm sát người vô tội của Vương phủ, tương tự lỡ đệ làm biểu ca bị thương thì hy vọng gia quyến của huynh cũng sẽ không tìm đến trên đầu của đệ mà tính sổ."."Nếu các ngươi thật sự tìm Long Ám ta báo thù thì ít nhất phải có bản sự đó trước đã." - Long Ám nghĩ thầm trong bụng vế sau. Vương Bác Tâm cầu còn không được nếu hắn thật sự "lỡ tay" g**t ch*t tên dã chủng này, tên ca ca kia có tìm đến thì hắn cũng có tờ khế ước sinh tử chặn họng Long Tử Nguyệt.Sau khi Long Ám cùng Vương Bác Tâm điểm chỉ lăn tay vào tờ khế ước sinh tử, Vương Bác Tâm lên giọng trưởng bối nói: "Dã chủng, chúng ta ra ngoài kia đánh nhau. Trong này chật chội không thích hợp cho bổn gia hoạt động.". Hai kẻ Vương An Duy, Vương Hoài An vốn muốn tiếng can ngăn lại bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Long Ám nhìn sang, sợ đến độ vội vàng ngậm miệng.