Ban đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra…
Chương 45: Vậy ý em là gì?
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… Tuy rằng Tư Đồ Viêm không nói thêm gì nhưng kia ý rõ ràng là nói cô đa tình, cô cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nói chuyện cũng không dẫn theo cơn tức: " Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết anh nói đồ ăn, nhưng anh có nên phải nói một câu giải thích không?""Có." Tư Đồ Viêm dừng một chút, đứng thẳng người nhìn cô, nở nụ cười mị hoặc: " Bởi vì em cũng rất thơm."Cái này chết, làm Lâm Khả Tâm hoàn toàn đỏ mặt, cô mở mắt ngượng ngùng nhìn anh: " Anh, anh nói này làm gì? Anh lại uống say à?"Lâm Khả Tâm thuận miệng nói không nghĩ anh thật sự hồi đáp: " Ừ, có uống chút nhưng không tính là nhiều."Kinh ngạc khi nghe anh nói vậy, lúc này cô mới phát hiện trên người anh có mùi rượu.Mà anh nói anh uống rượu? Như vậy......Anh có thể sẽ đối xử với cô giống tối hôm qua hay không...... Đừng a!Tưởng tượng đến chuyện hôm qua, cả người Lâm Khả Tâm cứng đờ, cảm giác cô không được tự nhiên, Tư Đồ Viêm đại khái cũng biết cô nghĩ gì, dù sao cô là người đơn giản, nghĩ gì thì sẽ biểu hiện lên mặt, nên để muốn biết được cũngkhông khó."Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ không bắt buộc em."Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận chính mình lo lắng “chuyện kia”, vì thế cô không tự nhiên nói: "Ê, ai nói tôi lo lắng cái đó? Tư Đồ Viêm, anh nghĩ nhiều quá."Lâm Khả Tâm khẩu thị tâm phi làm cho Tư Đồ Viêm nheo mắt lại. " A, tôi đây cũng không có ý tứ lý giải, em sở dĩ phản bác lời nói của tôi thật ra vì em hy vọng tôi muốn em?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm làm cho cô khiếp sợ, nên vội vàng xua tay nói: " Không không, tôi không có ý đó.""Vậy ý em là gì?" Như là cố ý khiêu khích Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm tiếp tục ép hỏi.Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Khả Tâm đỏ bừng, qua một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: " Nhưng mà, nhưng mà ngay từ đầu ý anh là chuyện đó...... Được rồi được rồi, anh đừng quấy rối tôi nữa, tôi còn muốn ăn cơm."Nói xong, Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Viêm ra, sau đó xoay người chúi đầu vào ăn cơm, chẳng qua lúc này đây, cô không có để ý hình tượng thậm trí trong lúc ăn cũng rất căng thẳng.Đối với cô mà nói, Tư Đồ Viêm là kẻ khó mà đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, nên vẫn tự mình phòng bị sẽ tốt hơn.Sau đó, Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục trêu chọc Lâm Khả Tâm nữa, mà ngồi xuống cẩn thận quan sát cô ăn cơm.
Tuy rằng Tư Đồ Viêm không nói thêm gì nhưng kia ý rõ ràng là nói cô đa tình, cô cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nói chuyện cũng không dẫn theo cơn tức: " Vô nghĩa
, tôi đương nhiên biết anh nói đồ ăn, nhưng anh có nên phải nói một câu giải thích không?"
"Có." Tư Đồ Viêm dừng một chút, đứng thẳng người nhìn cô, nở nụ cười mị hoặc: " Bởi vì em cũng rất thơm."
Cái này chết, làm Lâm Khả Tâm hoàn toàn đỏ mặt, cô mở mắt ngượng ngùng nhìn anh: " Anh, anh nói này làm gì? Anh lại uống say à?"
Lâm Khả Tâm thuận miệng nói không nghĩ anh thật sự hồi đáp: " Ừ, có uống chút nhưng không tính là nhiều."
Kinh ngạc khi nghe anh nói vậy, lúc này cô mới phát hiện trên người anh có mùi rượu.
Mà anh nói anh uống rượu? Như vậy......Anh có thể sẽ đối xử với cô giống tối hôm qua hay không...... Đừng a!
Tưởng tượng đến chuyện hôm qua, cả người Lâm Khả Tâm cứng đờ, cảm giác cô không được tự nhiên, Tư Đồ Viêm đại khái cũng biết cô nghĩ gì, dù sao cô là người đơn giản, nghĩ gì thì sẽ biểu hiện lên mặt, nên để muốn biết được cũng
không khó.
"Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ không bắt buộc em."
Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận chính mình lo lắng “chuyện kia”, vì thế cô không tự nhiên nói: "Ê, ai nói tôi lo lắng cái đó? Tư Đồ Viêm, anh nghĩ nhiều quá."
Lâm Khả Tâm khẩu thị tâm phi làm cho Tư Đồ Viêm nheo mắt lại. " A, tôi đây cũng không có ý tứ lý giải, em sở dĩ phản bác lời nói của tôi thật ra vì em hy vọng tôi muốn em?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm làm cho cô khiếp sợ, nên vội vàng xua tay nói: " Không không, tôi không có ý đó."
"Vậy ý em là gì?" Như là cố ý khiêu khích Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm tiếp tục ép hỏi.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Khả Tâm đỏ bừng, qua một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: " Nhưng mà, nhưng mà ngay từ đầu ý anh là chuyện đó...... Được rồi được rồi, anh đừng quấy rối tôi nữa, tôi còn muốn ăn cơm."
Nói xong, Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Viêm ra, sau đó xoay người chúi đầu vào ăn cơm, chẳng qua lúc này đây, cô không có để ý hình tượng thậm trí trong lúc ăn cũng rất căng thẳng.
Đối với cô mà nói, Tư Đồ Viêm là kẻ khó mà đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, nên vẫn tự mình phòng bị sẽ tốt hơn.
Sau đó, Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục trêu chọc Lâm Khả Tâm nữa, mà ngồi xuống cẩn thận quan sát cô ăn cơm.
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… Tuy rằng Tư Đồ Viêm không nói thêm gì nhưng kia ý rõ ràng là nói cô đa tình, cô cảm thấy vừa thẹn vừa giận, nói chuyện cũng không dẫn theo cơn tức: " Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết anh nói đồ ăn, nhưng anh có nên phải nói một câu giải thích không?""Có." Tư Đồ Viêm dừng một chút, đứng thẳng người nhìn cô, nở nụ cười mị hoặc: " Bởi vì em cũng rất thơm."Cái này chết, làm Lâm Khả Tâm hoàn toàn đỏ mặt, cô mở mắt ngượng ngùng nhìn anh: " Anh, anh nói này làm gì? Anh lại uống say à?"Lâm Khả Tâm thuận miệng nói không nghĩ anh thật sự hồi đáp: " Ừ, có uống chút nhưng không tính là nhiều."Kinh ngạc khi nghe anh nói vậy, lúc này cô mới phát hiện trên người anh có mùi rượu.Mà anh nói anh uống rượu? Như vậy......Anh có thể sẽ đối xử với cô giống tối hôm qua hay không...... Đừng a!Tưởng tượng đến chuyện hôm qua, cả người Lâm Khả Tâm cứng đờ, cảm giác cô không được tự nhiên, Tư Đồ Viêm đại khái cũng biết cô nghĩ gì, dù sao cô là người đơn giản, nghĩ gì thì sẽ biểu hiện lên mặt, nên để muốn biết được cũngkhông khó."Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ không bắt buộc em."Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận chính mình lo lắng “chuyện kia”, vì thế cô không tự nhiên nói: "Ê, ai nói tôi lo lắng cái đó? Tư Đồ Viêm, anh nghĩ nhiều quá."Lâm Khả Tâm khẩu thị tâm phi làm cho Tư Đồ Viêm nheo mắt lại. " A, tôi đây cũng không có ý tứ lý giải, em sở dĩ phản bác lời nói của tôi thật ra vì em hy vọng tôi muốn em?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm làm cho cô khiếp sợ, nên vội vàng xua tay nói: " Không không, tôi không có ý đó.""Vậy ý em là gì?" Như là cố ý khiêu khích Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm tiếp tục ép hỏi.Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Khả Tâm đỏ bừng, qua một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: " Nhưng mà, nhưng mà ngay từ đầu ý anh là chuyện đó...... Được rồi được rồi, anh đừng quấy rối tôi nữa, tôi còn muốn ăn cơm."Nói xong, Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Viêm ra, sau đó xoay người chúi đầu vào ăn cơm, chẳng qua lúc này đây, cô không có để ý hình tượng thậm trí trong lúc ăn cũng rất căng thẳng.Đối với cô mà nói, Tư Đồ Viêm là kẻ khó mà đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, nên vẫn tự mình phòng bị sẽ tốt hơn.Sau đó, Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục trêu chọc Lâm Khả Tâm nữa, mà ngồi xuống cẩn thận quan sát cô ăn cơm.