Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 511: Anh chết, em có thể nhặt xác anh
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Tiêu Lang đột nhiên nổ súng, Nguyễn Thiên Lăng cũng không dừng bước chân lại, còn Giang Vũ Phi thì cả kinh xoay người lại.Không có ai ngã xuống, viên đạn Tiêu Lang bắn vào bãi cát, Nguyễn Thiên Lăng giống như báo săn mạnh mẽ, chạy vài bước tới trước mặt cô.Anh túm lấy cổ tay cô, phẫn nộ quát mắng không ngừng: “Ai bảo em chạy? Bảo em đứng lại, em nghe không hiểu à?” Tim Giang Vũ Phi dần dần đập bình thường trở lại.Cô ngước mắt lên nhìn Nguyễn Thiên Lăng, không hiểu tại sao anh lại đuổi theo cô.Vừa rồi nếu phát súng đó bắn trúng người anh, khả năng anh chết là không còn nghi ngờ gì nữa. “Trả lời anh, ai bảo em chạy?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận gặng hỏi, Giang Vũ Phi không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.“Tôi không đi thì ở lại để xem các người bắn giết lẫn nhau sao?”“…” “Hai người đều chết chẳng phải là càng tốt sao, như vậy sẽ không còn ai ép buộc tôi nữa, tôi sẽ được giải thoát!”Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, anh không tức giận mà ngược lại còn thấp giọng hỏi nhỏ: “Nếu anh chết, em có thể nhặt xác anh.”“…” “Anh biết em hận không thể g**t ch*t anh, nhưng em không hi vọng anh chết không toàn thây chứ. Nếu anh chết, em phải giữ xác anh, đừng để họ ném anh xuống biển làm mồi cho cá.”Giang Vũ Phi không hiểu ý của anh, cô nghi ngờ nói: “Người cũng chết rồi, còn cần thi thể làm gì?”Nguyễn Thiên Lăng liền thay đổi vẻ mặt, cười nham hiểm giống như kẻ côn đồ, nói: “Bổn thiếu gia anh cho dù có chết, thi thể cũng phải sạch sẽ nguyên vẹn, không ai có thể bất kính! Ném đi làm mồi cho cá, vậy thì mấy con cá ở biển quá lời rồi.” “…” Cô có thể nói rằng cô không hiểu nổi tư duy tự luyến của anh không?“Nhớ kỹ lời anh nói, càng là những lúc như vậy, càng không được rời bỏ anh!” Nguyễn Thiên Lăng nói, giống như câu di ngôn vậy.Giang Vũ Phi hơi bực bội, cô mất kiên nhẫn gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi! Anh yên tâm, nếu anh chết, tôi nhất định sẽ nhặt xác anh!” Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới thỏa mãn, nhếch miệng cười.Anh kéo cô về phía xe, Tiêu Lang vẫn đứng nguyên tại chỗ, họ đã cất súng đi.Nguyễn Thiên Lăng hung ác nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang, khẽ nhếch môi lên, để lộ ra vẻ khiêu khích và khinh thường. Tiêu Lang không sợ đối đầu với anh, cũng không sợ sự uy h**p thầm lặng của anh. Giang Vũ Phi cuối cũng vẫn bị Nguyễn Thiên Lăng đưa đi, nhìn xe của họ xa dần, Tiêu Lang hơi nghiêng mình, mặt hướng ra biển cả.“Thiếu gia, vừa rồi cậu đã quá kích động.” Địch Sinh lạnh nhạt nói: “Cậu không nên đối đầu với Nguyễn Thiên Lăng rõ ràng như vậy, dễ đánh rắn động cỏ.”“Vậy anh nói tôi phải làm sao?” “Tóm lại không nên đối đầu với anh ta rõ ràng như vậy. Thiếu gia, cậu phải lý trí, suy nghĩ kỹ càng.”Tiêu Lang lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn cứu Vũ Phi thôi.”“Thiếu gia, cậu đừng kích động…” “Đừng nói gì nữa, tôi biết tôi đang làm gì.”Giang Vũ Phi ngồi trong xe, có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Nguyễn Thiên Lăng.Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lạnh băng, đương nhiên cô cũng không dám nói gì. Dựa vào cửa xe, tay cô đặt trên túi xách, ngón tay khẽ nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được đồ vật trong túi.Đó là một chiếc điện thoại di động, lúc ở trên xe Tiêu Lang đã nhét vào cho cô.Lúc anh đưa cho cô, cô không từ chối, có lẽ anh thật sự có cách giúp cô trốn đi. Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, phẫn nộ trầm giọng quát: “Đáng chết!”Giang Vũ Phi giật thót tim, cô tưởng anh sẽ nổi giận với cô.“Họ Tiêu kia, tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”
Tiêu Lang đột nhiên nổ súng, Nguyễn Thiên Lăng cũng không dừng bước chân lại, còn Giang Vũ Phi thì cả kinh xoay người lại.
Không có ai ngã xuống, viên đạn Tiêu Lang bắn vào bãi cát, Nguyễn Thiên Lăng giống như báo săn mạnh mẽ, chạy vài bước tới trước mặt cô.
Anh túm lấy cổ tay cô, phẫn nộ quát mắng không ngừng: “Ai bảo em chạy? Bảo em đứng lại, em nghe không hiểu à?”
Tim Giang Vũ Phi dần dần đập bình thường trở lại.
Cô ngước mắt lên nhìn Nguyễn Thiên Lăng, không hiểu tại sao anh lại đuổi theo cô.
Vừa rồi nếu phát súng đó bắn trúng người anh, khả năng anh chết là không còn nghi ngờ gì nữa.
“Trả lời anh, ai bảo em chạy?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận gặng hỏi, Giang Vũ Phi không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.
“Tôi không đi thì ở lại để xem các người bắn giết lẫn nhau sao?”
“…”
“Hai người đều chết chẳng phải là càng tốt sao, như vậy sẽ không còn ai ép buộc tôi nữa, tôi sẽ được giải thoát!”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, anh không tức giận mà ngược lại còn thấp giọng hỏi nhỏ: “Nếu anh chết, em có thể nhặt xác anh.”
“…”
“Anh biết em hận không thể g**t ch*t anh, nhưng em không hi vọng anh chết không toàn thây chứ. Nếu anh chết, em phải giữ xác anh, đừng để họ ném anh xuống biển làm mồi cho cá.”
Giang Vũ Phi không hiểu ý của anh, cô nghi ngờ nói: “Người cũng chết rồi, còn cần thi thể làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng liền thay đổi vẻ mặt, cười nham hiểm giống như kẻ côn đồ, nói: “Bổn thiếu gia anh cho dù có chết, thi thể cũng phải sạch sẽ nguyên vẹn, không ai có thể bất kính! Ném đi làm mồi cho cá, vậy thì mấy con cá ở biển quá lời rồi.”
“…” Cô có thể nói rằng cô không hiểu nổi tư duy tự luyến của anh không?
“Nhớ kỹ lời anh nói, càng là những lúc như vậy, càng không được rời bỏ anh!” Nguyễn Thiên Lăng nói, giống như câu di ngôn vậy.
Giang Vũ Phi hơi bực bội, cô mất kiên nhẫn gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi! Anh yên tâm, nếu anh chết, tôi nhất định sẽ nhặt xác anh!”
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới thỏa mãn, nhếch miệng cười.
Anh kéo cô về phía xe, Tiêu Lang vẫn đứng nguyên tại chỗ, họ đã cất súng đi.
Nguyễn Thiên Lăng hung ác nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang, khẽ nhếch môi lên, để lộ ra vẻ khiêu khích và khinh thường. Tiêu Lang không sợ đối đầu với anh, cũng không sợ sự uy h**p thầm lặng của anh.
Giang Vũ Phi cuối cũng vẫn bị Nguyễn Thiên Lăng đưa đi, nhìn xe của họ xa dần, Tiêu Lang hơi nghiêng mình, mặt hướng ra biển cả.
“Thiếu gia, vừa rồi cậu đã quá kích động.” Địch Sinh lạnh nhạt nói: “Cậu không nên đối đầu với Nguyễn Thiên Lăng rõ ràng như vậy, dễ đánh rắn động cỏ.”
“Vậy anh nói tôi phải làm sao?”
“Tóm lại không nên đối đầu với anh ta rõ ràng như vậy. Thiếu gia, cậu phải lý trí, suy nghĩ kỹ càng.”
Tiêu Lang lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn cứu Vũ Phi thôi.”
“Thiếu gia, cậu đừng kích động…”
“Đừng nói gì nữa, tôi biết tôi đang làm gì.”
Giang Vũ Phi ngồi trong xe, có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lạnh băng, đương nhiên cô cũng không dám nói gì.
Dựa vào cửa xe, tay cô đặt trên túi xách, ngón tay khẽ nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được đồ vật trong túi.
Đó là một chiếc điện thoại di động, lúc ở trên xe Tiêu Lang đã nhét vào cho cô.
Lúc anh đưa cho cô, cô không từ chối, có lẽ anh thật sự có cách giúp cô trốn đi.
Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, phẫn nộ trầm giọng quát: “Đáng chết!”
Giang Vũ Phi giật thót tim, cô tưởng anh sẽ nổi giận với cô.
“Họ Tiêu kia, tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Tiêu Lang đột nhiên nổ súng, Nguyễn Thiên Lăng cũng không dừng bước chân lại, còn Giang Vũ Phi thì cả kinh xoay người lại.Không có ai ngã xuống, viên đạn Tiêu Lang bắn vào bãi cát, Nguyễn Thiên Lăng giống như báo săn mạnh mẽ, chạy vài bước tới trước mặt cô.Anh túm lấy cổ tay cô, phẫn nộ quát mắng không ngừng: “Ai bảo em chạy? Bảo em đứng lại, em nghe không hiểu à?” Tim Giang Vũ Phi dần dần đập bình thường trở lại.Cô ngước mắt lên nhìn Nguyễn Thiên Lăng, không hiểu tại sao anh lại đuổi theo cô.Vừa rồi nếu phát súng đó bắn trúng người anh, khả năng anh chết là không còn nghi ngờ gì nữa. “Trả lời anh, ai bảo em chạy?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận gặng hỏi, Giang Vũ Phi không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.“Tôi không đi thì ở lại để xem các người bắn giết lẫn nhau sao?”“…” “Hai người đều chết chẳng phải là càng tốt sao, như vậy sẽ không còn ai ép buộc tôi nữa, tôi sẽ được giải thoát!”Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, anh không tức giận mà ngược lại còn thấp giọng hỏi nhỏ: “Nếu anh chết, em có thể nhặt xác anh.”“…” “Anh biết em hận không thể g**t ch*t anh, nhưng em không hi vọng anh chết không toàn thây chứ. Nếu anh chết, em phải giữ xác anh, đừng để họ ném anh xuống biển làm mồi cho cá.”Giang Vũ Phi không hiểu ý của anh, cô nghi ngờ nói: “Người cũng chết rồi, còn cần thi thể làm gì?”Nguyễn Thiên Lăng liền thay đổi vẻ mặt, cười nham hiểm giống như kẻ côn đồ, nói: “Bổn thiếu gia anh cho dù có chết, thi thể cũng phải sạch sẽ nguyên vẹn, không ai có thể bất kính! Ném đi làm mồi cho cá, vậy thì mấy con cá ở biển quá lời rồi.” “…” Cô có thể nói rằng cô không hiểu nổi tư duy tự luyến của anh không?“Nhớ kỹ lời anh nói, càng là những lúc như vậy, càng không được rời bỏ anh!” Nguyễn Thiên Lăng nói, giống như câu di ngôn vậy.Giang Vũ Phi hơi bực bội, cô mất kiên nhẫn gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi! Anh yên tâm, nếu anh chết, tôi nhất định sẽ nhặt xác anh!” Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới thỏa mãn, nhếch miệng cười.Anh kéo cô về phía xe, Tiêu Lang vẫn đứng nguyên tại chỗ, họ đã cất súng đi.Nguyễn Thiên Lăng hung ác nhìn chằm chằm vào Tiêu Lang, khẽ nhếch môi lên, để lộ ra vẻ khiêu khích và khinh thường. Tiêu Lang không sợ đối đầu với anh, cũng không sợ sự uy h**p thầm lặng của anh. Giang Vũ Phi cuối cũng vẫn bị Nguyễn Thiên Lăng đưa đi, nhìn xe của họ xa dần, Tiêu Lang hơi nghiêng mình, mặt hướng ra biển cả.“Thiếu gia, vừa rồi cậu đã quá kích động.” Địch Sinh lạnh nhạt nói: “Cậu không nên đối đầu với Nguyễn Thiên Lăng rõ ràng như vậy, dễ đánh rắn động cỏ.”“Vậy anh nói tôi phải làm sao?” “Tóm lại không nên đối đầu với anh ta rõ ràng như vậy. Thiếu gia, cậu phải lý trí, suy nghĩ kỹ càng.”Tiêu Lang lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn cứu Vũ Phi thôi.”“Thiếu gia, cậu đừng kích động…” “Đừng nói gì nữa, tôi biết tôi đang làm gì.”Giang Vũ Phi ngồi trong xe, có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Nguyễn Thiên Lăng.Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lạnh băng, đương nhiên cô cũng không dám nói gì. Dựa vào cửa xe, tay cô đặt trên túi xách, ngón tay khẽ nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được đồ vật trong túi.Đó là một chiếc điện thoại di động, lúc ở trên xe Tiêu Lang đã nhét vào cho cô.Lúc anh đưa cho cô, cô không từ chối, có lẽ anh thật sự có cách giúp cô trốn đi. Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, phẫn nộ trầm giọng quát: “Đáng chết!”Giang Vũ Phi giật thót tim, cô tưởng anh sẽ nổi giận với cô.“Họ Tiêu kia, tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”