Bên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười một tiếng, chuẩn bị bước xuống giường. Không ngờ, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen, thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, cô ngủ đến hồ đồ rồi, Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn đang trong mộng cơ đấy. Khoan đã, sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy? Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên không nhúc nhích. Một hồi lâu, cô mới đưa tay lên, nhìn một lần lại một lần, không sai, đây là tay của một tiểu cô nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. Một lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra cô đã xuyên qua thời không thật rồi, cô đã xuyên vào thân thể của một đứa bé rồi. Chẳng phải là…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...