Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 96
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Để anh ta ở lại đât, những sát thủ kia quay lại phát hiện anh ta thì làm sao đây?Lãnh Tiểu Dã, cô lo lắng cho anh ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi anh ta mới cứu mang cô, cô không thể lấy oán trả ơn được....Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi nói năng lời lẽ hùng hồn.Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, đi khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi nhỏ một tiếng rồi dừng lại, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương."thật xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được anh, tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng cô vẫn dùng sức kéo anh lên, "Nặng như lợn chết, sao không chết luôn đi?"Dù châm chọc, nhưng cô vẫn đưa anh ra khỏi xưởng hoang.Nhìn xung quanh, quan sát tình hình một chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người đi vào công viên đối diện hơi xéo.không trở về nhà trọ, cô lập tức mang anh đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.một lát sau, cô lại trở về, ôm theo một chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.Sau đó lại chạy đi, mang về một chiếc khăn sạch.Bò đến trên giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc trên người anh đã bị nhuộm đỏ.Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của anh.Đó là một vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng không lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra."Bị thương như vậy, không chịu ở bệnh viện dưỡng thật tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời anh!" Lãnh Tiểu Dã độc ác nói, nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của anh, lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.Băng kỹ vết thương trên vai anh, cô duỗi tay tới hông anh, cởi một nửa liền nhíu mày dừng lại.Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần anh ra, đem vết thương trên đùi băng lại.Dọn dẹp hết dụng cụ trên đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.Lúc làm xong, cả người cô đều đầy mồ hồi.Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như đang ngủ say.cô mệt chết đi được, còn anh lại nằm đấy ngủ say sưa.Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt anh.Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là không được bình thường.Sờ mặt anh, rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay nhỏ sờ vào trán anh, dưới bàn tay trán anh nón rực như lửa.Chả trách, vừa nãy khi ôm anh đã thấy người anh nóng bừng.
Để anh ta ở lại đât, những sát thủ kia quay lại phát hiện anh ta thì làm sao đây?
Lãnh Tiểu Dã, cô lo lắng cho anh ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.
Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi anh ta mới cứu mang cô, cô không thể lấy oán trả ơn được.
...
Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi nói năng lời lẽ hùng hồn.
Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, đi khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi nhỏ một tiếng rồi dừng lại, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.
"thật xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được anh, tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng cô vẫn dùng sức kéo anh lên, "Nặng như lợn chết, sao không chết luôn đi?"
Dù châm chọc, nhưng cô vẫn đưa anh ra khỏi xưởng hoang.
Nhìn xung quanh, quan sát tình hình một chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người đi vào công viên đối diện hơi xéo.
không trở về nhà trọ, cô lập tức mang anh đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.
Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.
một lát sau, cô lại trở về, ôm theo một chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.
Sau đó lại chạy đi, mang về một chiếc khăn sạch.
Bò đến trên giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc trên người anh đã bị nhuộm đỏ.
Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của anh.
Đó là một vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng không lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra.
"Bị thương như vậy, không chịu ở bệnh viện dưỡng thật tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời anh!" Lãnh Tiểu Dã độc ác nói, nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của anh, lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.
Băng kỹ vết thương trên vai anh, cô duỗi tay tới hông anh, cởi một nửa liền nhíu mày dừng lại.
Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần anh ra, đem vết thương trên đùi băng lại.
Dọn dẹp hết dụng cụ trên đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.
Lúc làm xong, cả người cô đều đầy mồ hồi.
Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như đang ngủ say.
cô mệt chết đi được, còn anh lại nằm đấy ngủ say sưa.
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt anh.
Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là không được bình thường.
Sờ mặt anh, rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay nhỏ sờ vào trán anh, dưới bàn tay trán anh nón rực như lửa.
Chả trách, vừa nãy khi ôm anh đã thấy người anh nóng bừng.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Để anh ta ở lại đât, những sát thủ kia quay lại phát hiện anh ta thì làm sao đây?Lãnh Tiểu Dã, cô lo lắng cho anh ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi anh ta mới cứu mang cô, cô không thể lấy oán trả ơn được....Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi nói năng lời lẽ hùng hồn.Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, đi khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi nhỏ một tiếng rồi dừng lại, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương."thật xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được anh, tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng cô vẫn dùng sức kéo anh lên, "Nặng như lợn chết, sao không chết luôn đi?"Dù châm chọc, nhưng cô vẫn đưa anh ra khỏi xưởng hoang.Nhìn xung quanh, quan sát tình hình một chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người đi vào công viên đối diện hơi xéo.không trở về nhà trọ, cô lập tức mang anh đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.một lát sau, cô lại trở về, ôm theo một chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.Sau đó lại chạy đi, mang về một chiếc khăn sạch.Bò đến trên giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc trên người anh đã bị nhuộm đỏ.Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của anh.Đó là một vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng không lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra."Bị thương như vậy, không chịu ở bệnh viện dưỡng thật tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời anh!" Lãnh Tiểu Dã độc ác nói, nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của anh, lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.Băng kỹ vết thương trên vai anh, cô duỗi tay tới hông anh, cởi một nửa liền nhíu mày dừng lại.Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần anh ra, đem vết thương trên đùi băng lại.Dọn dẹp hết dụng cụ trên đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.Lúc làm xong, cả người cô đều đầy mồ hồi.Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như đang ngủ say.cô mệt chết đi được, còn anh lại nằm đấy ngủ say sưa.Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt anh.Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là không được bình thường.Sờ mặt anh, rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay nhỏ sờ vào trán anh, dưới bàn tay trán anh nón rực như lửa.Chả trách, vừa nãy khi ôm anh đã thấy người anh nóng bừng.