Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 342

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã nhìn người đàn ông đứng dưới bậc thang, đột nhiên cổ họng xiết chặt lại.Cất bước đi, cô xuống bậc thang, dừng ở trước mặt anh, đưa môi tới, hôn lên mặt anh một cái.không đợi cô đứng thẳng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đưa tay ôm cô."Tiểu Dã, về với anh đi, anh bảo đảm sẽ không động vào em đâu, anh chỉ trò chuyện mà thôi!"anh không muốn rời xa cô, cho dù bây giờ đã là rạng sáng, ngày mai cũng tới rồi.Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái.Chỉ trò chuyện thôi sao?Có quỷ mới tin!"anh chắc không?""Phòng anh là phòng.""Em phải được ngủ ở phòng chính!""Được, em muốn ngủ phòng nào cũng được."Chỉ cần, không rời khỏi anh.Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên từ trong lòng anh, "Vậy chúng ta đi thôi."Vì vậy, hai người nắm tay nhau ra khỏi tiểu khu.Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai, "Buổi sáng em muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ tới đền Thành Hoàng ăn sáng, rồi đingắm cảnh đường hầm, ăn vặt một chút, buổi chiều, em dẫn anh đi bắn cung, buổi tối đi xem phim, đi bar...""Lúc trước em thích hẹn hò vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên hỏi cô.Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái, "Em có hẹn hò lần nào rồi à?"nói xong, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, quả nhiên cái tên kia lại đang cười, cười tới đắc ý."Hừ."cô "hừ" nhẹ một tiếng, muốn hất tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại cầm chặt hơn một tí.Nhìn Lãnh Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng mở miệng."Đây cũng là lần đầu tiên anh hẹn hò."Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ, "Ai tin anh được?"Người đàn ông như anh, nhất định sẽ được các cô gái theo đuổi rât nhiều, cô không tin anh chưa từng hẹn hò lần nào.Đúng là không công bằng mà, lần đầu tiên hẹn hò cô cũng cho anh, nhưng chẳng biết lúc trước cái tên này hẹn hò bao nhiêu lần rồi, thậm chí có thể ngủ chung với biết bao cô gái nữa...Càng nghĩ càng giận, cô buồn bực, đưa tay ra, dùng sức rút khỏi tay anh.Nghiêng mắt, thấy cô tức giận, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đưa tay qua, nắm chặt tay cô."Thât đó, anh không lừa em đâu.""Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hất tay anh ra, "Em biết, người như anh chắc không hẹn hò đâu..., lên giường luôn cho mau, hẹn hò làm gì nữa!"Lên giường luôn?không hẹn hò?!Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ lạ của cô, anh ngẩn người, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Tiểu Dã, em đang ghen đúng không?"Miệng nói không, nhưng trên mặt cô lại để lộ rõ ràng, vừa nãy còn cười vui vẻ như ánh mắt trời, thế mà bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại căng như tảng băng, rõ ràng là không vui.Nhìn biểu hiện kỳ quái của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng cười tươi.Phân tích theo góc độ tâm lý học, bây giờ chắc chắn cô không vui vì ghen.Ghen anh có thể lên giường với những cô gái khác, nguyên nhân chính là -- cô để ý anh.Đưa tay qua, đỡ lấy hai tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo cô vào lòng."Tiểu Dã, bây giờ, anh nghiêm túc nói cho em biết, trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái, không đúng, nói cô gái thì cũng không phải lắm, chỉ là một cô bé thôi..."Đáng ghét!Thích thì thích, nói cô biết làm gì?!EQ tên này đúng là thấp thật, chẳng lẽ anh không biết trước mặt người đương nhiệm không được nhắc tới người tiền nhiệm sao?!đã vậy còn là hai người nữa cơ đấy?!Nếu không phải vì anh đã kiên nhẫn đợi cô lâu như vậy, cô thật muốn đá cho anh một cước.Hung hăng liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã nắm cổ áo anh."Em cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, từ giờ trở đi, anh không được nói về bạn gái cũ hay những lần hẹn hò trước kia, em không quan tâm. Sau này cũng không được nói về những cô gái khác trước mặt em, em không thích nghe. Bắt đầu từ bây giờ, trước khi chúng ta chia tay, anh phải nghiêm túc với em, nếu anh dám một chân đạp hai thuyền..., em sẽ thiến anh luôn đó!"Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại, "Em muốn chia tay với anh à?!"c

Lãnh Tiểu Dã nhìn người đàn ông đứng dưới bậc thang, đột nhiên cổ họng xiết chặt lại.

Cất bước đi, cô xuống bậc thang, dừng ở trước mặt anh, đưa môi tới, hôn lên mặt anh một cái.

không đợi cô đứng thẳng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đưa tay ôm cô.

"Tiểu Dã, về với anh đi, anh bảo đảm sẽ không động vào em đâu, anh chỉ trò chuyện mà thôi!"

anh không muốn rời xa cô, cho dù bây giờ đã là rạng sáng, ngày mai cũng tới rồi.

Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái.

Chỉ trò chuyện thôi sao?

Có quỷ mới tin!

"anh chắc không?"

"Phòng anh là phòng."

"Em phải được ngủ ở phòng chính!"

"Được, em muốn ngủ phòng nào cũng được."

Chỉ cần, không rời khỏi anh.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên từ trong lòng anh, "Vậy chúng ta đi thôi."

Vì vậy, hai người nắm tay nhau ra khỏi tiểu khu.

Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai, "Buổi sáng em muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ tới đền Thành Hoàng ăn sáng, rồi đingắm cảnh đường hầm, ăn vặt một chút, buổi chiều, em dẫn anh đi bắn cung, buổi tối đi xem phim, đi bar..."

"Lúc trước em thích hẹn hò vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên hỏi cô.

Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái, "Em có hẹn hò lần nào rồi à?"

nói xong, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, quả nhiên cái tên kia lại đang cười, cười tới đắc ý.

"Hừ."

cô "hừ" nhẹ một tiếng, muốn hất tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại cầm chặt hơn một tí.

Nhìn Lãnh Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng mở miệng.

"Đây cũng là lần đầu tiên anh hẹn hò."

Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ, "Ai tin anh được?"

Người đàn ông như anh, nhất định sẽ được các cô gái theo đuổi rât nhiều, cô không tin anh chưa từng hẹn hò lần nào.

Đúng là không công bằng mà, lần đầu tiên hẹn hò cô cũng cho anh, nhưng chẳng biết lúc trước cái tên này hẹn hò bao nhiêu lần rồi, thậm chí có thể ngủ chung với biết bao cô gái nữa...

Càng nghĩ càng giận, cô buồn bực, đưa tay ra, dùng sức rút khỏi tay anh.

Nghiêng mắt, thấy cô tức giận, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đưa tay qua, nắm chặt tay cô.

"Thât đó, anh không lừa em đâu."

"Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hất tay anh ra, "Em biết, người như anh chắc không hẹn hò đâu..., lên giường luôn cho mau, hẹn hò làm gì nữa!"

Lên giường luôn?

không hẹn hò?!

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ lạ của cô, anh ngẩn người, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Tiểu Dã, em đang ghen đúng không?"

Miệng nói không, nhưng trên mặt cô lại để lộ rõ ràng, vừa nãy còn cười vui vẻ như ánh mắt trời, thế mà bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại căng như tảng băng, rõ ràng là không vui.

Nhìn biểu hiện kỳ quái của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng cười tươi.

Phân tích theo góc độ tâm lý học, bây giờ chắc chắn cô không vui vì ghen.

Ghen anh có thể lên giường với những cô gái khác, nguyên nhân chính là -- cô để ý anh.

Đưa tay qua, đỡ lấy hai tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo cô vào lòng.

"Tiểu Dã, bây giờ, anh nghiêm túc nói cho em biết, trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái, không đúng, nói cô gái thì cũng không phải lắm, chỉ là một cô bé thôi..."

Đáng ghét!

Thích thì thích, nói cô biết làm gì?!

EQ tên này đúng là thấp thật, chẳng lẽ anh không biết trước mặt người đương nhiệm không được nhắc tới người tiền nhiệm sao?!

đã vậy còn là hai người nữa cơ đấy?!

Nếu không phải vì anh đã kiên nhẫn đợi cô lâu như vậy, cô thật muốn đá cho anh một cước.

Hung hăng liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã nắm cổ áo anh.

"Em cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, từ giờ trở đi, anh không được nói về bạn gái cũ hay những lần hẹn hò trước kia, em không quan tâm. Sau này cũng không được nói về những cô gái khác trước mặt em, em không thích nghe. Bắt đầu từ bây giờ, trước khi chúng ta chia tay, anh phải nghiêm túc với em, nếu anh dám một chân đạp hai thuyền..., em sẽ thiến anh luôn đó!"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại, "Em muốn chia tay với anh à?!"c

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã nhìn người đàn ông đứng dưới bậc thang, đột nhiên cổ họng xiết chặt lại.Cất bước đi, cô xuống bậc thang, dừng ở trước mặt anh, đưa môi tới, hôn lên mặt anh một cái.không đợi cô đứng thẳng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đưa tay ôm cô."Tiểu Dã, về với anh đi, anh bảo đảm sẽ không động vào em đâu, anh chỉ trò chuyện mà thôi!"anh không muốn rời xa cô, cho dù bây giờ đã là rạng sáng, ngày mai cũng tới rồi.Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái.Chỉ trò chuyện thôi sao?Có quỷ mới tin!"anh chắc không?""Phòng anh là phòng.""Em phải được ngủ ở phòng chính!""Được, em muốn ngủ phòng nào cũng được."Chỉ cần, không rời khỏi anh.Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên từ trong lòng anh, "Vậy chúng ta đi thôi."Vì vậy, hai người nắm tay nhau ra khỏi tiểu khu.Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai, "Buổi sáng em muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ tới đền Thành Hoàng ăn sáng, rồi đingắm cảnh đường hầm, ăn vặt một chút, buổi chiều, em dẫn anh đi bắn cung, buổi tối đi xem phim, đi bar...""Lúc trước em thích hẹn hò vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên hỏi cô.Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái, "Em có hẹn hò lần nào rồi à?"nói xong, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, quả nhiên cái tên kia lại đang cười, cười tới đắc ý."Hừ."cô "hừ" nhẹ một tiếng, muốn hất tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại cầm chặt hơn một tí.Nhìn Lãnh Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng mở miệng."Đây cũng là lần đầu tiên anh hẹn hò."Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ, "Ai tin anh được?"Người đàn ông như anh, nhất định sẽ được các cô gái theo đuổi rât nhiều, cô không tin anh chưa từng hẹn hò lần nào.Đúng là không công bằng mà, lần đầu tiên hẹn hò cô cũng cho anh, nhưng chẳng biết lúc trước cái tên này hẹn hò bao nhiêu lần rồi, thậm chí có thể ngủ chung với biết bao cô gái nữa...Càng nghĩ càng giận, cô buồn bực, đưa tay ra, dùng sức rút khỏi tay anh.Nghiêng mắt, thấy cô tức giận, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đưa tay qua, nắm chặt tay cô."Thât đó, anh không lừa em đâu.""Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hất tay anh ra, "Em biết, người như anh chắc không hẹn hò đâu..., lên giường luôn cho mau, hẹn hò làm gì nữa!"Lên giường luôn?không hẹn hò?!Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ lạ của cô, anh ngẩn người, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Tiểu Dã, em đang ghen đúng không?"Miệng nói không, nhưng trên mặt cô lại để lộ rõ ràng, vừa nãy còn cười vui vẻ như ánh mắt trời, thế mà bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại căng như tảng băng, rõ ràng là không vui.Nhìn biểu hiện kỳ quái của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng cười tươi.Phân tích theo góc độ tâm lý học, bây giờ chắc chắn cô không vui vì ghen.Ghen anh có thể lên giường với những cô gái khác, nguyên nhân chính là -- cô để ý anh.Đưa tay qua, đỡ lấy hai tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo cô vào lòng."Tiểu Dã, bây giờ, anh nghiêm túc nói cho em biết, trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái, không đúng, nói cô gái thì cũng không phải lắm, chỉ là một cô bé thôi..."Đáng ghét!Thích thì thích, nói cô biết làm gì?!EQ tên này đúng là thấp thật, chẳng lẽ anh không biết trước mặt người đương nhiệm không được nhắc tới người tiền nhiệm sao?!đã vậy còn là hai người nữa cơ đấy?!Nếu không phải vì anh đã kiên nhẫn đợi cô lâu như vậy, cô thật muốn đá cho anh một cước.Hung hăng liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã nắm cổ áo anh."Em cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, từ giờ trở đi, anh không được nói về bạn gái cũ hay những lần hẹn hò trước kia, em không quan tâm. Sau này cũng không được nói về những cô gái khác trước mặt em, em không thích nghe. Bắt đầu từ bây giờ, trước khi chúng ta chia tay, anh phải nghiêm túc với em, nếu anh dám một chân đạp hai thuyền..., em sẽ thiến anh luôn đó!"Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại, "Em muốn chia tay với anh à?!"c

Chương 342